27 thg 6, 2012

Con thuyền không bến

Đặng Thế Phong (1918 – 1942) là nhạc sĩ thuộc thế hệ tiên phong của tân nhạc Việt Nam, một trong những gương mặt tiêu biểu nhất cho giai đoạn âm nhạc tiền chiến. Ông mất năm 24 tuổi và chỉ để lại ba nhạc phẩm: Đêm thu, Con thuyền không bến, Giọt mưa thu Sáng rừng. Có người nói vì quá sức để sáng tác (gửi cả máu mình vào từng nốt nhạc, từng con chữ) nên 3 nhạc phẩm của ông đều là tuyệt phẩm.


Rung động khi thưởng thức ca khúc, mình post lên đây cảm nghĩ của ông bạn học cấp III tại quê, sau khi tốt nghiệp Đại học về là hiệu trưởng của trường – ông bạn Phạm Văn Thế.

Con thuyền không bến

... Bây giờ, người nghệ sĩ không còn đứng trong khu vườn nhỏ của mình nữa, anh dắt ta ra trước cảnh thu về trên một dòng sông... 

Đêm nay thu sang cùng heo may                             
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai trùng tơ lòng...

Dường như Đặng Thế Phong đã nói lên được tâm trạng của thanh niên nam nữ trong thời đại, bơ vơ lạc lõng như những con thuyền không bến, hoặc cũng có thể là tâm trạng của những kẻ đơn côi. Nhưng con thuyền này phải là con thuyền trôi trên một dòng sông Thương (ai ơi) nước chảy đôi dòng… Quan trọng nhất là con thuyền phải trôi trong một mùa thu miền Bắc có gió heo may, có sương lam mờ chân mây, có gió van thông ngàn và có ánh trăng mờ chiếu... Nếu là con thuyền trôi trong mùa hè hay trôi trên sông Seine thì chưa chắc bài hát có thể quyến rũ và ám ảnh chúng ta từ lâu và mãi mãi được.

TRĂNG SÁNGLướt theo chiều gió
Một con thuyền theo trăng trong
Trôi trên sông Thương nước chẩy đôi dòng
Biết đâu bờ bến
Thuyền ơi thuyền, trôi nơi đâu
Trôi trên sông Thương
Nào ai biết nông sâu

Bài Con thuyền không bến được soạn với một giai điệu ngũ cung, nghe như hát sa mạc hay ngâm Kiều.

Đêm nay Thu sang cùng heo may...

Ngoài ra, trong Con thuyền không bến còn có những đoạn hát, một thứ nhịp ta thường thấy trong những bản hát Chèo.

Nhớ khi chiều sương
Cùng ai trắc ẩn tấm lòng
Biết bao buồn thương
Thuyền … mơ … buông xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha …
Thuyền ơi, đừng chờ mong
Ánh trăng mờ chiếu
Một con thuyền trong đêm thâu
Trên sông bao la
Thuyền mơ bến nơi đâu.

Đoraemon

 

 





 

Trên tranh, dưới truyện:

Quan Vũ oai trấn thiên hạ nhưng lại mắc bệnh nói lắp kinh niên… cũng có thể do trước khi nổi tiếng Vũ là phát thanh viên của phường nên mắc bệnh nghề nghiêp.

Đỉnh điểm của bi kịch xảy ra ở Hoa Dung… Trận đó Tháo thân tàn ma dại lê lết đến Hoa Dung… Quan Vũ nhảy ra như 1 chiến tướng nhà trời hét lên:

- Hỡ…iiiiii… hỡi… quân…quân… quân… tào… tào… tào…ooo
Quân Tào (gồm cả Tào Tháo): ....
Quan Vũ: T.. a… a…là… là… là… Qua… n… n… Vũ… Vũ… Vũ…… đây…… đây…… đây… … Giờ…… giờ…… chết……… chết…… ch… ê… t…… của…… của… các… ngươi…. ngươi…… đã…… đến…… đến…

Nói xong Vũ cầm Thanh Long Phóng nặng 8 lạng 2 lao đến (có sử nói là Thanh Long Đao 82 cân!!!)

Quan Vũ: Ủa… ủa… Tào…… Tào…… tháo…… tháo…… đ âu???

Quân Quan Vũ: Dạ đợi bố nói xong thì chung nó đã té mẹ nó mất từ lầu rồi ạ!

Quan Vũ tái mặt, về nhà thì bị Lưu Bị, Khổng Minh chửi cha mắng mẹ, bạn bè xa lánh… nói chung là gia đình ruồng bỏ, tiểu khu nhòm ngó… * nghi ngờ nhân dân theo dõi…

Quan Vũ đến gặp Hoa Đ2à nhờ chữa căn bệnh dog mother này (tạm dịch là chó má)

HOA ĐÀ khám xong nói:

- Bệnh của ngài do ”cái đó” của ngài quá to kéo dây thanh đới nên sinh ra bệnh echo (tạm dịch là nói lắp). Muốn chữa phải kiếm ai có cái nhỏ hơn đổi cho ngài thì hết bệnh…

Quan Vũ đồng ý và Hoa Đà đã chữa khỏi, từ đó Vũ nói năng trơn tru chiến trường lừng lẫy nhưng tình trường lại gọi bọn Phi, Vân = cụ…

Được 1 thời gian Vũ quay lai bảo Hoa Đà:

- Ta nói năng ngon lành địch sợ chết khiếp !  nhưng ko dọa được đàn bà nữa cay quá… hay ngươi tìm người lúc trước đổi lại hàng cho ta đi…

Hoa Đà: điều… điều… đó… đó… là… la… ko… ko… thể… đươc… được.

Nhặt trên Net.

Đàn bà hay thù dai


Tếu táo tiếp cho đỡ buồn và khỏi ngủ để xem Euro.

1. Đàn bà hay thù dai
Tại coupé hạng nhất trên chuyến tàu bắc - nam có hai hành khách một nam, một nữ. Từ khi vào toa, hai người đã tỏ ra rất đồng điệu. Câu chuyện đậm đà dần đến lúc hai người cùng rút ra kết luận là không thể tin tưởng vào vợ và chồng của họ ở nhà, bởi thế nào cũng có chuyện bồ bịch lăng nhăng. Đêm xuống, nghe từ giường bên, cô gái cứ thở dài thườn thượt, anh chàng gạ gẫm:
-   Hay là... chúng mình cùng trả thù họ một phen?
-   Anh cũng ghê gớm thật, nhưng... em càng nghĩ càng thù bọn họ!
... Sau "trận đòn thù" thừa sống thiếu chết, người đàn ông về nằm thượt ở chỗ của mình. Tuy nhiên, tiếng thở dài vẫn phát ra từ giường bên. Anh ta ngạc nhiên hỏi:
-  Em vẫn chưa ngủ được à?
- Chỉ nguôi được một lúc rồi cơn giận lại bùng lên. Hay... anh sang đây lần nữa cho em đỡ nghĩ ngợi lung tung?
-   Thôi thôi em ơi! Đàn bà tụi em là chúa hay thù dai.

2. Nếu là đàn ông
Một anh chàng lúc nào cũng đội chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, vừa tắm xong, đang đi vào phòng thay đồ của câu lạc bộ thể hình, thì trông thấy một người lạ mặt khoác bộ đồ của anh ta đi ra ngoài.
Không một tấm vải che thân, chỉ có mỗi chiếc mũ đội trên đầu, chàng trai liền đuổi theo tên trộm. Tới một khúc quanh thì đụng phải hai cô gái, họ nhìn anh ta rồi phá lên cười.
-  Nếu các cô là phụ nữ - Anh chàng vội lấy mũ che..., bực mình nói - thì các cô sẽ không cười  một người trong hoàn cảnh như tôi.
-   Còn nếu anh là một người đàn ông lịch sự - Một cô gái nói - anh nên giở mũ ra chào chúng tôi!!!

3.  Như nhau cả
Một nhà khoa học tánh tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai.
Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:
-  Sao con đi học về trễ vậy?
-  Con qua nhà bạn mượn sách về học.
Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái. Ông bố cười:
-  Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không dám nói dối ông nội nửa lời.
Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vô tường. Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói:
- Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh! Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi.

4.  Ai lấy?
Anh chồng nọc mấy đứa con ra khảo:
-  Đứa nào lấy tiền trong túi của bố?
Cô vợ nóng ruột đến can và nói đùa:
-  Sao anh không nghĩ là em lấy?
-  Mất như thế, chắc chắn không phải là em lấy!
-  Tại sao?
-  Bởi vì vẫn còn lại một ít.

5. Ồn quá
Tò te tí... tò te tí...
-  A lô, tôi là N. đây!
-  Anh à, em đây mà. Chiều anh đừng có về muộn nhé!
-  Ừ được rồi, còn gì nữa không em?
-  Em đi làm về còn phải ghé qua chợ, anh rửa bát, vo gạo giúp em nhé!
-  Em nói to lên, anh chẳng nghe thấy gì cả.
-  Rửa bát, vo gạo.
-  Chịu, không nghe thấy gì cả... (tắt máy).

6. Đàn ông đi đặt bánh
Người đàn ông trung niên bước vào tiệm bánh và nói với cậu bé tại quầy: "Tôi muốn đặt bánh để mừng sinh nhật vợ". Cậu bé hỏi: "Trình bày thế nào ạ?"
Người đàn ông bảo: "Cậu viết "Em không già đi" phía trên, "Mà em còn trẻ lại", phía dưới. Thằng bé lấy bút ghi chép lại cẩn thận rồi nói: "Chiều ông ghé lại lấy!"
Buổi tối, khi khách mời đã ngồi vào bàn, người chồng đặt hộp bánh giữa bàn và trịnh trọng mở hộp. Tất cả mọi người đều nhìn thấy dòng chữ: "Em không già đi phía trên, mà em còn trẻ lại phía dưới".

7. 'Thâm nho' như ... Tàu
Chuyện kể rằng có 3 khách du lịch: 1 người Mỹ, 1 người Nhật Bản và 1 người Việt Nam đi du lịch và chẳng may cùng bị lạc trên  một sa mạc rộng mênh mông mãi chưa tìm được đường để thoát khỏi sa mạc. Họ đang đói và khát thì bỗng nhiên nhặt được một cây đèn cũ kĩ, một người trong bọn họ cầm cây đèn lên và chà xát thật mạnh vào cây đèn. Bỗng tự nhiên nghe tiếng “phụt” một cái và vị thần đèn hiện ra. Ngài cất giọng oang oang:
-  Ta sẽ cho các ngươi, mỗi người 3 điều ước, cứ suy nghĩ kĩ trước khi trả lời!
Người Mỹ nhanh nhảu: Thứ nhất, con ước gì mình được trở về  NewYork. Hai là, có nhiều, thật nhiều tiền. Thứ ba là đàn bà. Tất cả mọi đàn bà nhìn thấy con đều phải thèm muốn… Vừa dứt lời, người Mỹ được toại nguyện.
Người Nhật Bản thấy vậy cũng vội lên tiếng: Con cũng ước gì mình được trở về Tokyo, có thật nhiều nhà cửa, vàng bạc. Và gái theo hàng đàn. Người Nhật Bản nói xong cũng được như ý.
Đến lượt anh Việt Nam, anh rất bình thản:
-  Con ước gì bây giờ có một mâm cỗ thật thịnh soạn, một vò rượu làng Vân 100 năm… Chưa dứt lời, đang còn ngập ngừng chưa nghĩ ra điều ước cuối cùng thì anh người Việt Nam cũng được toại nguyện, Thượng Đế hỏi:
-  Anh còn một điều ước nữa, hãy suy nghĩ đi, ta không còn thời gian đâu.
Anh Việt Nam suy nghĩ một hồi lâu: “Có mồi, có rượu rồi, giờ chỉ còn thiếu mỗi bạn nhậu”, nên anh ta nói: “Xin ngài hãy làm sao để cho 2 anh bạn Mỹ và Nhật Bản hồi nãy trở lại đây để nhậu với con cho vui”
Và anh ta đã toại nguyện. Thật là thâm như Tàu!!!

8. Chưa đến giờ... điên
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét đạp phá. Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công.
Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói:
- Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm.
Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau.
Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi:
- Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy?
- Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi.
----------
Cám ơn TS Ngô Hoài Anh đã gửi chùm chuyện vui này để chống buồn ngủ xem bóng đá.
---------
Trích từ Văn Công Hùng blog.