Mình không biết làm thơ nên chỉ có thể đưa lên đây những bài
thơ của mọi người mà mình đã được đọc, cảm nhận và yêu thích nó vì trong đó có
một phần tình cảm của mình.
Những bài thơ về Người Lính nhân ngày 27/7 sắp đến
THÁNG BẨY NHỚ BẠN
Nguyễn
Trọng Luân
(Kính
tặng hương hồn lính sinh viên ở mặt trận Quảng Trị năm 1972
Đợi mãi bạn
vẫn không trở về
Để cùng
nhau dự ngày vui gặp mặt
Đồng đội
ngày ấy giờ thưa thớt lắm
Hội trường
đầy hoa mà nước mắt tuôn trào.
Mới đó, đã
hơn ba mươi năm rồi sao!
Ngày từ
biệt giảng đường chưa dám cầm tay con gái
Chôn bạn
nơi cửa rừng, trong balô còn lại
Tấm ảnh nhỏ
nhoi cô bạn gái cùng trường...
Vẫn còn đây
những góc phố, con đường
Đêm chia
tay, mặt trận đầy súng nổ
Cùng hát
“Chiều Mátxcơva” trước khi vào Thành cổ
Khúc hát
lặng rồi, vượt Thạch Hãn luồn sâu...
Bao người
ngã xuống ngay sáng hôm sau
Những đứa
bạn cùng trường chung ngày giỗ
Hoa phượng
ơi, mùa hạ về cháy đỏ
Trẻ mãi lời
ru nơi đồng đội tôi nằm...
ĐIỂM DANH
ĐỒNG ĐỘI
Nguyễn Trung
Kiên
Năm hàng dọc – những mộ bia đứng thẳng
Một hàng ngang – kia lau trắng cuối trời
Ba mươi năm! Nay điểm danh lần nữa
Những đứa – những thằng biền biệt xa quê!
Đâu hết rồi! Đời lính trẻ ngông nghênh
Ba lô cóc ôm cả hồn danh tướng
Da ngựa bọc thây – “nhân gian bất kiến…”
Tao nhớ tụi mầy như nhớ giai nhân!
Mãi mùa xanh – mãi hai mươi tuổi Trường Sơn
Thằng Hiển - Cần Thơ, thằng Hùng - Kinh Bắc
Cung đường ngày xưa bom rơi trụi lá
Bồi đắp máu xương nay đã xanh màu
Tao trở lại đây màu trắng trên đầu
Men rượu trắng mỗi năm mẹ khóc
Những đứa con gái trắng trinh như ngọc
Thiếu phụ buồn! Trắng song cửa chiều hôm
Đâu hết rồi! Những “mi – tớ – chi – mô”
Khi cất giọng cả ba miền góp mặt
Về đây uống cùng tao chung rượu nhạt!
Như ngày xưa chia sớt miếng rau rừng
Chiều Trường Sơn lộng gió đại ngàn
Hồn lính trẻ – đồng đội già khóc bạn
Thằng mất tuổi tên – đứa không còn xác!
Đất nước nầy hạt bụi hóa linh thiêng
Hàng dọc – hàng ngang, đồng đội điểm danh
Những nấm mồ xếp hàng ra trận
Nén nhang trắng khóc tụi mầy lần cuối
Mai gặp nhau rồi… cùng thét xung phong!
Rừng ơi!
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Em đã hiểu rằng từ khi biết yêu anh
Cái cảm xúc ban đầu thật đẹp
Anh bộ đội có cái nhìn chân thật
Mọi gian truân không xoá nổi nét cưới
Khu rừng gai đêm ấy mưa rơi
Lá cây ướt mà đất rừng không ướt
Anh hái cho em trái me chua ngọt
Và nói về những chuyện mai sau…
Dòng suối trong rừng nước xanh bóng rêu
Bom rơi xuống làm chết bao nhiêu cá
Anh đã quen còn em thấy lạ
Tiếng ầm ì giữa tiếng xe- tiếng bom
Ơi nhưng khu rừng trên dãy Trường Sơn
Nơi tôi đến giữa những năm tuổi trẻ
Giữa những năm đạn bom khói lửa
Và đâu hay tôi có một mối tình…
Một mối tình trong năm tháng chiến tranh
Giữa khốc liệt vẫn mang nhiều thơ mộng
Anh bộ đội áo sạm đen khói súng
Và cô văn công đứng hát trước bom thù
Những lúc yên bình đi dạo dưới rừng thu
Chợt quên tiếng bom chỉ còn nghe rừng hát
Rồi bỗng đâu bắt gặp trong ánh mắt
Trong muôn người bắt gặp một bàn tay
Suốt những năm dài cho đến hôm nay
Đã đi hết một đoạn đời tuổi trẻ
Vẫn giữ mãi cái nhìn chân thật quá
Và dư âm về những cách rừng già
Lúc vui buồn hay nhớ đến Rừng ơi!
Lính mà em
Em trách anh sao gửi thư chậm thế,
Em đợi hoài sẽ giận cho xem.
Biên thư cho em bao giờ anh muốn thế,
Hành quân đường dài đấy chứ.
Lính mà em!
Anh gửi cho em mấy cành hoa dại,
Để làm quà, không về được em ơi,
Không dạo mát nửa đêm cùng em được,
Thôi đừng buồn em nhé.
Lính mà em!
Hẹn nghỉ phép, anh cùng em dạo phố,
Tay chiến binh đan đầu ngón tay mềm,
Em xót xa đời anh nhiều gian khổ,
Anh chỉ cười và nói:
Lính mà em!
Qua xóm nhỏ anh ghi dòng lưu niệm,
Trời mưa hai đứa đứng bên thềm,
Anh che cho em khỏi ướt tà áo tím,
Anh quen rồi, không lạnh.
Lính mà em!
Anh kể chuyện hành quân và gối súng,
Trăng đêm đầu không đủ viết thư đâu,
Biên thư cho em nét nhòe như vụng.
Hiểu giùm anh, em nhé!
Lính mà em.
Ghét anh ghê, chỉ có tài biện luận,
Làm người ta thêm nhớ thương nhiều.
Em xa lánh những ngày vui trên phố,
Để nhớ người hay nói
“Lính mà em”.