15 thg 9, 2012

Nguyễn Quang Lập - Vụn mà không vụn


VĂN NGHỆ
20:50/16/05/2009

   Trung tâm Đông Tây ở Cầu Giấy, Hà Nội vốn khó tìm nhưng hôm rồi đầy người, ngoài nhà văn, có cả nhiều blogger. Ra mắt sách, “bọ” không quên quảng bá trên blog: Đến nhé, đến nhé, hehe!
    Người đến nhiều, bọ” ký sách mỏi tay, nhiều khi diễn giả cứ nói, người mua cứ mang sách lên ký, nhìn mà thèm.
    “Ký ức vụn” được viết trên blog, Nguyễn Quang Lập nói: Mình có biết blog là cái chi, có người giới thiệu, vào xem toàn chuyện yêu đương, nghĩ mình làm blog làm gì? Nhưng bỗng lóe lên: bọn trẻ nó yêu đương tán gẫu, còn mình là nhà văn, mình viết, có người đọc, người bình luận là mừng rồi. Thế là viết, bao nhiêu chuyện văn, chuyện người “găm” lại nay tràn ra… mạng.
   15 năm không ra sách, đúng là blog cũng có tác dụng kích thích sáng tạo.
   Trên 40 bài được chia ra mấy mảng, xem ra cũng bài bản: Những người bạn khó quên, Buồn vui một thuở, Người từng gặp, Bạn văn… cứ mỗi bài chỉ vài trang, riêng phần “bạn văn” nhìn đề mục cũng thấy hot: Trần Dần, Phùng Quán, Hải Bằng, Nguyễn Khải, Xuân Sách, Trần Vàng Sao, Hữu Thỉnh, Trần Đăng Khoa, Nguyễn Trọng Tạo, Tuyết Nga, Quốc Trọng, Phạm Ngọc Tiến…, toàn những chuyện rất người. Viết về người khác nhưng Nguyễn Quang Lập không quên tự trào.
    Không chỉ người có tên, Lập còn viết về những người tưởng như vô danh, những “anh cu”, những “thằng, con” thời xửa xưa nhưng đọc lên thì sống động như được nhìn thấy ngay trước mắt.
    Một anh chàng đánh dậm thời bom đạn, một bà bán nước trà trước cửa Viện Văn, một bà chị là diễn viên, thậm chí chuyện một con chó Giôn… lại còn chuyện ấu trĩ một thời cách đây đến cả gần 20 năm, các văn nghệ sĩ rỉ tai nhau… uống nước tiểu để tăng cường sức khỏe (niệu liệu pháp). Đọc xong chuyện thì cười, cười xong ngậm ngùi.
   Bên ngoài bàn trà, Phạm Ngọc Tiến than, nhưng là khen khéo bạn mình: Thằng này có số nổi tiếng, cứ viết gì cũng có người đọc, mình viết bao nhiêu truyện, rồi kịch bản vẫn không nổi bằng nó.
   Tiến được Lập viết đến hai bài in trong sách. Đùa xong, anh lại rưng rưng: Hồi mẹ nó (Lập) mất, nó đạp xe vòng quanh Hà Nội, không có một đồng. Rồi vào nhà tôi, tôi dốc hết tiền ra, hỏi còn cần nữa không tao đi vay thêm. Nó nói, đủ rồi, đủ rồi. Sau này, nó nói, tao nợ mày cả đời…
   Ngoài đời, Nguyễn Quang Lập sống tận tình với tất cả. Năm xưa, cú tai nạn tưởng chết khiến anh thay đổi rất nhiều. Trầm hơn, ngầm hơn, thâm hậu hơn. Anh viết rất nhiều, viết các thể loại, viết để sống theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng.
   Hỏi: Làm blogger thì cái văn nó thế nào? Anh nói: bờ lốc bờ liếc thì cũng chỉ là để mình viết. Mình chỉ là nhà văn thôi.

Lê Anh Hoài