honngv: Cảm động thay: Thầy đã 80 Xuân mà Nỗi Lòng đâu có nhẹ ! Tuổi càng cao, trí càng lưu tích, nỗi tâm tư càng nặng càng "đau". Không hổ thẹn với lời Tiền Nhân, đại ý: thất phu hữu trách trước vận nước. (tránh gõ nguyên văn câu này!...). Ở thế giới văn minh, những người như Thầy đâu còn fải âu lo như thế nữa !
Xin phép thầy em copy và post về đây một góc Tâm tư ấy của thầy, đặng anh em k14vt chúng em đọc được càng nhớ càng hiểu thêm, càng kính trọng Thầy hơn, (Và bớt đi nỗi "sợ", nỗi "hèn").
Em hy vọng mọi người đều hiểu hết được Nỗi lòng... của Thầy - Người THẦY của bọn hậu sinh chúng em, 1 bọn cũng "hữu TÂM vô LỰC".
Em hy vọng mọi người đều hiểu hết được Nỗi lòng... của Thầy - Người THẦY của bọn hậu sinh chúng em, 1 bọn cũng "hữu TÂM vô LỰC".
Thứ sáu, ngày 03
tháng tám năm 2012
CẢM
HOÀI...
ĐẶNG DUNG (鄧容), CẢM
HOÀI (感懷)
Trong hàng ngàn bài thơ theo luật
Thất ngôn bát cú luật của Việt Nam cũng như Đường thi của Trung Quốc mà tôi đã
đọc, những bài liên quan đến tâm sự người tráng sĩ trước vận nước, có lẽ không
có bài nào có thể so sánh được với bài Cảm hoài của tráng sĩ thi nhân Đặng Dung
của chúng ta.
Trong cả dòng Thất ngôn bát cú,
một bài khác có thể để bên viên ngọc quý này là bài Hoàng hạc lâu của Thôi
Hiệu.