BẠN ĐỌC Thứ năm, 24/5/2012, 15:52 GMT+7
Đau lòng với 'Vietnamese style'
Cụm từ Vietnamese style trong
tiếng Anh có nghĩa là phong cách Việt Nam
hay kiểu Việt Nam.
Nhưng khi làm việc với nhiều người nước ngoài bạn sẽ thấy họ dùng thuật ngữ
Vietnamese style hoàn toàn khác. Nghĩa của nó mang tính miệt thị và khó chịu.
Vietnamese style là một thuật ngữ
hết sức bình thường như người Việt vẫn thường nói. Ví dụ như anh ấy lịch sự
theo phong cách Hà Nội, cô ta ngọt ngào kiểu Sài Gòn, ông ta ngây thơ kiểu nhà
quê…
Nhưng khi làm việc với nhiều
người nước ngoài bạn sẽ thấy họ dùng thuật ngữ Vietnamese style hoàn toàn khác.
Nghĩa của nó mang tính miệt thị và khó chịu.
Chẳng hạn khi công việc bê trễ họ
nói Vietnamese style! Tắc đường Vietnamese style! Quan chức nhũng nhiễu
Vietnamese style! Trễ giờ Vietnamese style! Bất đồng quan điểm Vietnamese
style!...
Ngay trong các hội nghị hay các
cuộc đàm phán chính thức để ký hợp đồng kinh tế nhiều người nước ngoài cũng
không bỏ thói quen buông ra câu Vietnamese style! Thậm chí khi bị một cô gái
Việt Nam
từ chối cũng kêu lên Vietnamese style!
 |
Lý Nhã Kỳ bị cho là hợm hĩnh, khoe của |
Người Việt chúng ta với lòng tự
trọng chắc chắn ai cũng rất khó chịu khi nghe những câu này.
Vậy chúng ta đã làm gì để đến
nông nỗi này?
Nhiều người nói rằng đó là do
chúng ta còn quá nghèo nàn và lạc hậu so với thế giới nên khi làm việc với
người nước ngoài người Việt ta bộc lộ sự non nớt, thiếu kỷ luật và thiếu tinh
thần trách nhiệm. Hệ thống quản lý của chúng ta còn trì trệ nên bị người nước
ngoài xem thường.
Nhưng theo ý kiến của tôi thì
nguyên nhân còn là ở chỗ người Việt Nam ta quá lành, quá tự ti người
nước ngoài.
Lạ thật! Nhiều người nước ngoài
mà tôi được biết cũng chỉ là những người hết sức bình thường, thậm chí họ không
có tài cán gì hết, không phải là người tốt bụng cũng không phải là người có kỷ
luật nhưng vẫn dùng Vietnamese style rầm rầm.
Chúng ta hãy thử phân tích xem
nhé, những người nước ngoài đó đến Việt Nam để làm gì? Họ đến để làm ăn
kinh tế để bang giao và để du lịch, bình đẳng như chúng ta thôi.
Vì vậy, tại sao nhiều người Việt
chúng ta lại quá yếu đuối, quá đề cao họ trong giao tiếp, công việc và để họ
lấn lướt ngay trên quê hương mình?
Theo mình, người Việt mình hợm hĩnh thật, thích khoe giàu, tiền tài, địa vị, háo danh (khoe mình), lười lao động. Không fải bây giờ mới thế mà có từ "thời Vua Hùng". Thơ của Bà Huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương, Tú Xương, Tú Mỡ, rồi các tiểu thuyết của Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Nam Cao... cho đến 'Dế mèn fưu lưu ký' của Tô Hoài v.v.... đâu đâu cũng lên tiếng fê fán thói hợm hĩnh của người Việt. Thời nay thói đó kg những kg suy giảm mà còn đôi khi được khuyến khích, thành thử ... buồn !
(Bài sau: về người Nhật)