25 thg 7, 2012

Hành động nghĩa tình


Gõ đại bởi honngv 

    Ngày 27/7 đã cận kề. Mình vừa đt cho Nguyễn Dũng – một nhân vật tích cực trong Ban Kỷ yếu CCB, LS (từ đây gọi tắt là BKY) trường ĐHBK HN để hỏi về nhà trường có tổ chức gì nhân ngày này kg. Không ngờ Ng Dũng đang ở Quảng Bình và thông báo lại như sau:
    1/ Hôm nay BKY cùng nhà trường đã tổ chức Lễ Dâng Hương trước Tượng đài LS tại trường. BKY gửi thư đến tất cả các gia đình TB, LS.
    2/ Các CCB, thương binh, (có người cụt chân), gia đình LS chủ yếu từ trung đoàn 95 tổ chức 1 đoàn đi dâng hương và tìm mộ LS tại các tỉnh miền Trung. Đoàn có 20 người, trong đó có hơn 10 người là lính từ các trường ĐH. Tại thời điểm này có 4 người đang trinh sát tại Quảng Bình. Kinh phí do cá nhân tự nguyện.
    3/ Trừ ngày 27/7 tham gia làm Lế dâng hương các LS, thời gian còn lại chỉ dành cho việc tìm kiếm LS. Ngày 29/7 đoàn trở về HN.
    4/ Từ trước đến ngày này, đoàn đã tìm đc 70 LS, trong đó có cả những LS kg phải là SV các trường ĐH. Trong quá trình tìm kiếm gian nan, vất vả lần này, đoàn đang kết hợp với cả CCB, thương binh vốn người phía bên kia. Nhưng nay thì đều gọi chung là lính, cùng chung cốc rượu, chung 1 mục đích là tìm LS, chung 1 ý tưởng hòa giải dân tộc. Tổ Quốc lúc này là trên hết!
    5/ Là 1 người lính trực tiếp chiến đấu, trực tiếp đối mặt với cái chết, nhưng các anh giờ rất khiêm tốn. Các anh đánh giá cao Blogk14vt, là 1 blog hiếm hoi của cựu SV trường BK, nhất là trong quá trình thu lượm thông tin các LS, CCB vừa qua. Riêng anh Ng Dũng ngày nào cũng vào blog k ta, và kg vừa lòng khi thấy những người lính nhập ngũ từ trường ĐHBK HN sau khi tốt nghiệp kg tham gia vào Kỷ yếu! Lý lẽ của anh: dù các anh là những người đi trước, nhưng nếu 30/4/75 chưa hoàn thành giải phóng đất nc thì các anh chị là lính sau đó có phải hoàn thành nốt kg?!
    Cảm ơn đoàn anh Dũng. Các anh đã và đang làm 1 việc sâu đậm nghĩa tình, 1 hành động cụ thể ‘uống nc nhớ nguồn’. Chúc các anh thượng lộ bình an và gặp nhiều may mắn.
    Mong nhận đc sự quan tâm của tất cả mọi người dù kg 1 ngày là lính.

Ơn Mẹ

(Nhân dịp SN lần thứ 90 của mẹ tôi
Tại Trường yên thôn, Võ liệt xã, TC huyện, NA tỉnh)

Ơn trời nay cụ tôi Chín mươi
Tính tình hay chuyện, nói vui cười
Truân chuyên từng trải khôn kể xiết
Nay đàn con cháu khắp mọi nơi

Thưa mẹ chúng con báo ân đời
Lòng mẹ hằn sâu tim chúng tôi
Tấm gương mẫu mực soi sáng mãi
Ơn mẹ tựa trời với biển khơi

Nhớ lại ngày xưa chuyện khổ đau
Góa bụa nuôi con trong nỗi sầu
Chèo lái con thuyền nay cập bến
Vượt cả thác ghềnh lẫn biển sâu

Muôn đời gian khó chuyện mưu sinh
Lặn lội khắp nơi để học hành
Mưu cầu hạnh phúc cùng thiên hạ
Góp sức mong sao được Thái bình

Thay mặt con cháu khắp nơi nơi
Chúc mẹ sống lâu khỏe muôn đời
Để làm nơi tựa cho con cháu
Tiếp bước tấm gương mãi sáng ngời

Xin đội ơn Trời với Tổ tiên
Phù hộ chúng con khắp mọi miền
Mưu sinh học tập trên thế giới
Cầu cho cuộc sống: VƯỢNG, BÌNH YÊN

Xin cám ơn nhiều khách đến chơi
Trò chuyện, trầu cau vang tiếng cười
Bớt chút thời gian vàng ngọc hiếm
Động viên khích lệ gia đình tôi

Trường yên,Võ liệt, TC, NA
6 Giêng Tân Mão (08.01.2011)
                    H T
Những ngày nay cả nước đang sôi nổi làm lễ tri ân các anh hùng Liệt sỹ nên vốn đã nhớ nhà, nhớ mẹ, tôi lại càng nhớ và nghĩ về mẹ nhiều - người đã hy sinh cả tuổi xuân vì con cái để anh em chúng tôi có được ngày hôm nay. 
HT

Khảo dị Chuyện về đôi bướm trắng

    Vô cùng thương tiếc và cảm phục các anh hùng Liệt sỹ đã xả thân vì Tổ quốc và dân tộc VN, Xin kinh cẩn nghiêng mình tạ lễ hương hồn các anh chị đã anh dũng hy sinh.
    Chuyên đôi Bướm trắng mà KC kể và các bạn đã suy nghĩ rất đúng, nhất là cậu lái xe đã suy luận chính đó là linh hồn của các LS.
    Nhân đây xin kể chuyện chính bản thân HT đã từng chứng kiến chuyện tương tự: Một lần tôi và con gái vào nghĩa trang LS ở huyện Nam đàn thắp hương cho bố của tôi, cụ nằm đấy đến nay đã sáu thập kỷ rồi, sau 15 phút  hai bố con tôi thắp hương và khấn cụ  thì con gái tôi phát hiện trên lễ vật có một con bướm màu nâu, tôi bảo cháu đấy chính linh hồn ông nội đã chứng giàm lễ lòng thành của bố con mình đấy, Tàn hương, hóa vàng mã và xin phép hạ lễ để về quê (Thanh chương) làm giỗ cụ (7/7 ÂL). Trong khi cả nhà đang cúng lễ giỗ cụ (thầy cúng làm lễ) thì con gái tôi lại phát hiện con bướm màu nâu đậu ngay cánh cửa ra vào, trong khi ngày giỗ ở quê khách khá đông người vào ra qua lại nhưng bướm vẫn đậu ở cánh cửa rất lâu (Giống hệt con bướm hôm qua đậu trên phần mộ bố tôi).
    Đến khi quay ra Hà nội tôi lại thấy con bướm màu nâu (giống con bướm trước đó) đậu ngay trên ban thờ có di ảnh của bố tôi, sau đó nó bay ra đậu trên một cây cảnh ngoài sảnh (cách phòng thờ vài mét) và chết ngay trên cành cây cảnh đó, tôi lấy xác con bướm vào ướp và đặt ngay sau di ảnh của bố tôi cho đến nay.
Môt lần khác tôi cùng khá đông anh chị em trong họ tộc đi xe 16 chỗ từ HN về quê và có ghé qua nghĩa trang LS ở Nam đàn vào thắp hương cho bố tôi, lúc đến nơi phần mộ vừa đúng 12 h trưa, tôi đang chuẩn bị soạn lễ vật ra thắp hương thì bỗng dưng dưới đôi bàn chân tôi rung lên như đang ngồi trên chiếc xe to đang nổ máy, Tôi hoảng quá, tưởng có động đất liền hỏi các bà chị đứng kề cạnh tôi thì các chị bảo có thấy gì đâu! Thật sự những lần chứng kiến chuyện đó làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều về lĩnh vực tâm linh có điều gì khó hiểu.
   Thêm chuyện nữa là chú ruột của tôi là một cựu nhà giáo nghỉ hưu, cụ mất ngày 27/01/1990 ÂL trong một tích tắc bởi cơn hen suyễn (chết oan do cục đờm chặn ngang phế quản) thế mà từ bấy đến nay đã hơn 22 năm rồi, lần nào làm giỗ cụ cũng có zăm con bướm to về đậu trong nhà lúc thì trên ban thờ, lúc thì tại góc nhà, lúc thì đậu ngay trên bờ vai của chú em (con đầu chú tôi), lại có lần khi vừa cúng giỗ xong cả nhà chủ và khách đều nghe tiếng ho rất to của ông chú tôi trên gác xép, nhưng khi trèo lên xem thì tiếng ho đó lại văng vẳng ở dưới nhà bếp, mọi người xuống nhà bếp thì không còn nghe gi nữa...
   Thật nhiều vấn đề về tâm linh còn rất khó hiểu và gần như không thể hiểu được.
    Nhân chuyện đôi Bướm trắng của KC kể, tôi tin đó là linh hồn của môt đôi thanh niên tuổi xuân xanh, xin kể chuyện tôi đã trực tiếp chứng kiến chuyện tâm linh trong họ tôc mình như vậy.
Xin cầu cho linh hồn các liệt sỹ và các chân linh luôn siêu thoát
Xin cám ơn các bạn đã quan tâm theo dõi
Thân ái
HT

Nghệ thuật kể chuyện của NQL

Blog đã xuất hiện vài bài dạng Kể chuyện. Cây nhà lá vườn thế cũng đủ hay. Mong có nhiều câu chuyện mới. Chiều nay vào quechoa.vn thấy 1 bài kể chuyện của Nguyễn Quang Lập (NQL) mình 'cop' sang. Mặc dù chắc chắn ai cũng đọc ở bên đó, và tài của NQL thì khỏi phải bàn. Liệu ta có thể 'bắt chước'!

Phận đàn bà 2
Nguyễn Quang Lập

Mình ra Huế dự liên hoan sân khấu. Cũng còn chẳng háo hức gì liên hoan liên heo, chỉ vì vở Mùa hạ cay đắng của mình từ  1987 hai lăm năm sau mới xuất hiện trở lại, mình muốn ra xem thế nào. Taxi vừa đến khách sạn vừa lúc một con Mẹc cũng trờ tới. Một người nhỏ thó đen thui ăn mặc sang trọng đeo kính trắng mở cửa xe bước ra. Ba bốn người đứng chực ở cửa khách sạn vội vã bước tới vồn vã rối rít bắt tay ông rồi lăng xăng lấy đồ của ông rật rật chạy theo ông. Lại có hai em chân dài, hình như người của khách sạn mang hoa đến tặng ông. Biết ngay đó không đại gia cũng quan lớn, nhìn mặt thấy quen không nhớ là ai.

Chú xe đưa ông chủ vào cầu tháng máy xong, quay ra hồ hởi bắt tay mình, nói cháu tên Thành con ông cu Diện. A anh Diện làng Đông, bạn học với anh Thắng mình. Chú lái xe cười hề hề, nói công nhận chú nhớ tài thiệt. Mình cười lắc đầu, nói cậu còn khen, mình nhớ mãi không ra sếp cậu là ai. Thấy quen mặt lắm nhưng chịu không thể nhớ. Cu Thành nói to giọng đầy hãnh diện, nói dạ đó là tiến sĩ nhạc sĩ nhà thơ Tương Như.  Mặt mình vẫn đực như ngỗng ỉa. Cu Thành ngó trước ngước sau, hạ giọng thì thầm, nói dạ tức là Cu Mèo. Ôi thôi bỏ mẹ rồi, hóa ra là Cu Mèo hi hi.

Không nhớ Cu Mèo hơn mình mấy tuổi. Đại khái khi mình học lớp năm thì anh đã học xong lớp 7 nhưng mình không gọi bằng anh, khi gọi Cu Mèo khi gọi bằng thằng. Con nít trong làng chẳng đứa nào ưa, Cu Mèo cũng chẳng ưa đứa nào. Một mình một chợ, Cu Mèo lang thang từ đầu làng đến cuối làng đi ghẹo gái. Chuyện chị Mai với anh Cu Mèo cả làng Đồng đều nhớ, mình cũng đã viết trong Xóm gái hoang.

Chị  Mai hơi thấp, múp máp, da trắng ngần, đặc biệt chị hát, ngâm thơ đều hay cả. Người thì gọi chị là Châu Loan xóm, người thì gọi Tường Vi xóm. Họp đội, họp xóm, họp đoàn, đám cưới đám hỏi  nhất nhất phải có chị hát mới xong. Mọi người nói Châu Loan mô rồi hè? Chị Mai đứng lên liền, nói đây đây. Người nóí ngâm bài rứa là hết đi Mai ơi. Người nói không không ẻ vô bài nớ, ngâm bài chào sáu mốt đỉnh cao muôn trượng tề.

 Chị Mai thuộc toàn thơ Tố Hữu thôi, mấy bài trong sách giáo khoa chị thuộc sạch. Hỏi nước mình có ai là nhà thơ, chị nói Trần Đăng Khoa với Tố Hữu, hỏi còn ai nữa không, chị nói từng nớ ngâm đã rã họng ra rồi, nhiều chi lắm. Đầu buổi ngâm thơ cuối buổi hát, hoặc ngược lại, khi nào cũng vậy ở đâu cũng vậy. Mọi người nói Tường vi mô rồi hè, chị Mai đứng lên liền, nói đây đây. Người nói hát bài Noọng ơi trăm ngàn nở hoa đi Mai ơi , người nói dở dở  quẹt quẹt, hát nắng toả chiều nay tề. Chị  hát say sưa, miệng hát ngực rung hấp dẫn vô cùng.

Có hai người mê chị, một là anh Toả bí thư chi đoàn, hai là Cu Mèo con trai cu Miễn. Mỗi lần chị Mai hát, anh Toả nhìn miệng chị không chớp, miệng mấp máy, người đu đưa, nói hay hè hay hè; cu Mèo nhóng cổ nhìn ngực chị rung rung, thè lưỡi liếm một vòng, nói đù mạ hát rứa mới hát chơ.Lại thè lưỡi liếm một vòng, miệng thít thít.  Nhưng chị Mai ghét Cu Mèo, chỉ yêu anh Tỏa thôi. Cu Mèo tức lắm, đứng dạng háng chặn đường chị Mai, nói tui thua cu Toả cái chi? Chị nói không, bỏ đi. Cu Mèo lại vượt lên chặn đường, nói tui tên Mèo, xấu phải không? Chị nói không, lại bỏ đi.

Tối cu Mèo trèo lên cây xoan sau hồi nhà chị Mai, dóng mồm xuống cửa sổ nhà chị kêu vơ Mai nời… tui ưng Mai rồi vơ Mai! Vơ Mai nời… cu Toả không bằng bãi cứt trâu, ưng hắn mần chi. Chị Mai đóng sập cửa sổ.Cu Mèo vừa rung cây vừa hát hờn căm bao lũ tham tàn… cu Toả!  Hát chán Cu Mè bắc loa tay hét to, Mờ eo meo huyền Mai! Mờ ai mai huyền Mèo. Tôi nào cũng ầm ĩ, không cho ai ngủ ngáy gì cả.

Buổi trưa nắng nóng chị Mai gánh lúa về, cu Mèo chặn đường, dạng háng nói ưng tôi đi, mai mốt tui làm lái xe tải tha hồ sướng. Chị Mai đang gánh lúa, mệt, nói ẻ vô, bỏ đi. Cu Mèo lại vượt lên trước, đứng dạng háng, nói ưng tui đi, mai mốt bọ tui lên xã, tui làm chủ nhiệm. Chị Mai đánh môi cái bịp, bỏ đi. Cu Mèo vẫn không chịu, lại vượt lên, đứng dạng háng, tụt quần nói, cu tui ri nì, Mai ưng không? Chị Mai vứt gánh lúa, chồm tới túm chim cu Mèo nghiến răng vặn, nói khoe cái cố tổ mi, khoe cái cố tổ mi. Cu Mèo kêu như cha chết.Nhưng từ đó Cu Mèo đi đâu cũng khoe, ní em Mai cầm cu tau rồi, khen cu tau đại chang,  bằng mười cu Tỏa.

Tết năm 1967, làng làm hội diễn văn nghệ ở đình làng. anh Toả chị Mai hát song ca bài Trước ngày hội bắn. Chị Mai mặc váy, cầm cái ô xoay xoay e thẹn, bắp chân trần trắng muốt, cười cái liếc cái, hát ai tin anh nói… Anh Toả mặc áo quần bộ đội, đội  mũ tai bèo, cười cái liếc cái, hát vì sao em nói nghe nào…Bà con nói ua chầu hầu hay hè hay hè. Cu Mèo đứng dậy quát  to, nói hay cái l. mạ bay! Bà con nói ua chầu chầu cu Mèo nói bậy quá hè. Cu Mèo mắt trợn tay chỉ, nói đồ xã viên biết chi! Rồi hát rống lên hờn căm bao lũ tham tàn… Mai Toả!

Mọi người nói ua châù chầu cu Mèo ỷ thế con chủ nhiệm mất trật tự quá hè. Cu Mèo nói đồ xã viên biết chi! Rồi lại hát cu cu Toả ơi, cu cu Toả ơi.. chim mi mô rồi, chim mi mô rồi… đọ tau cái coi. Bà con đòi đưa cu Mèo ra kiểm điểm, cu Miễn nói đồng chí cu Mèo nóng tính, có nói bậy nhưng xuất phát từ tấm lòng yêu thương xã viên nghèo như đồng chí Mai.  Rứa là tốt. Quan trọng là tấm lòng, không quan trọng cái lỗ mồm. Người nói tốt rứa a tốt rứa a, người không nói gì, người nói tốt rứa đo tốt rứa đo.

Ra tết anh Toả đi bộ đội. Cu Miễn đề nghị chị Mai làm bí thư chi đoàn, gánh vác cho người đi xa. Chị Mai nghe nói vậy thì nhận.Cu Miễn gặp riêng chị Mai, nói đồng chí cu Mèo chậm tiến, đồng chí nên gặp riêng nhắc nhở. Cu Mèo tức, nói răng bọ chê  tui chậm tiến? Cu Miễn cười cái hậc, nói tao tưởng mi muốn lấy con Mai. Rồi kéo tai Cu Mèo nói nhỏ như vầy như vầy… Tận dụng thế mạnh đi con.

Tối, chị Mai họp chi đoàn ở kho hợp tác, họp xong chị bảo cu Mèo ở lại nhắc nhở. Cu Mèo đè chị ra hiếp liền. Chị Mai xấu hổ không dám nói ai, chị quyết định quyên sinh. Chị đi một mạch xuống Quảng Thanh, ngồi đúng nơi “ tọa độ lửa” đợi máy bay tới thả bom. Chị không chết, bị một mảnh bom đâm đúng cuống họng, không nói được, nói gì cũng cứ dá da dá da.

Chị Mai ôm áo quần rời làng Đông về Xóm gái hoang ở với mụ Cà và chị Đóc Xấu thế nào, bắt được phi công Mỹ ra sao mình đã kể, có dịp sẽ nhắc lại. Hơn bốn chục năm rồi chẳng ai còn nhớ đến chị. Mình cũng quên. May gặp Cu Mèo bỗng nhiên nhớ lại hết.

Mình hỏi cu Thành, nói cháu có nhớ chị Mai không. Nó cười, nói thím Mai dá da da phải không? Chú muốn gặp mai đi theo cháu. Tiến sĩ nhạc sĩ nhà thơ Tương Như về Quảng Bình cắt băng khánh thành ngôi nhà  tình nghĩa cho thím Mai đó. A, lạ quá, Cu Mèo xây nhà tình nghĩa. Té ra chuyện Cu Mèo- chị Mai kết thúc rất có hậu, hi hi hay thật

Sáng Mai mình nhờ thằng bạn học cấp 1 ở làng Đông đánh xe bám theo xe Cu Mèo về nhà chị Mai. Nghe mình nói về dự khánh thành ngôi nhà tình nghĩa, thằng bạn nhìn  mình như nhìn con bò đực, nói mi điên à. Mình hỏi sao. Nó cười cái hậc, nói mày còn lạ chi Cu Mèo. Xây nhà tình nghĩa hết trăm triệu thì lão bắt tỉnh, huyện hầu rượu cuộc này đến cuộc này đến cuộc khác, nhậu sao cho đủ trăm triệu mới thôi. Mình cười, nói kệ, miễn sao chị Mai có ngôi nhà trăm triệu là tốt rồi.

Nhà chị Mai ở huyện Tuyên, một xóm nghèo ở đầu nguồn sông Gianh. Chả hiểu sao chị Mai mò lên tận đây sống một mình ở nơi heo hút này. Khi mình đến đã thấy quan khách đứng ngồi chật cứng. Chị Mai ngồi hàng ghế đầu, chẳng thấy chị vui vẻ gì, mặt cứng đơ mắt trừng trừng nhìn mọi người. Đến đoạn chủ tịch xã đọc diễn văn cảm ơn Cu Mèo, nói chị Mai có được ngôi nhà hôm nay là nhờ công sức của tiến sĩ nhạc sĩ nhà thơ Tương Như. Chị Mai chồm lên, nói dá da da da. Người ta vội vàng ấn chị ngồi xuống. Mình hơi lạ, được ngôi nhà mới sao chị Mai có vẻ giận dữ đến thế.

 Thằng bạn mình cười hì hì, nói bi kịch bi kịch. Mình hỏi sao. Nó nói mày không biết chuyện chị Mai mất 5 sào đất à. Mình nói không. Nó lại cười hi hì, nói bi kịch bi kịch. Chuyện này làng Đông ai cũng biết, chỉ có mày là không biết. Cũng tại năm bảy lăm nhà mày về Ba Đồn rồi, không biết chuyện này cũng phải. Năm đó chị Mai về làng thì ngôi khu vườn 5 sào của chị bị cha con cu Miễn chiếm dụng. Chị Mai kiện cáo khắp nơi. Chị không có chữ chẳng viết đơn được, nói gì cũng dá da da chẳng ai hiểu gì. Con kiến kiện củ khoai, nói gì cũng dá da da thì kiện cái gì nhưng chị không nản, ba chục năm này chị kiên trì bám theo  Cu Mèo, hễ gặp Cu Mè đâu chị cũng túm áo lão kêu  dá da da. Phiền quá Cu Mè mới thí cho chị cái nhà này đấy. Dứt lời thằng bạn mình cười he he, nói đó, tình nghĩa Cu Mèo là rứa đó.

Vừa lúc Cu Mèo phát biểu. Anh đứng lên nhìn mọi người rưng rưng lại nhìn chị Mai rưng rưng, nói ngôi nhà nay là món quà mọn tôi dành cho chị Mai, người đàn bà đã chịu nhiều đau khổ. Đau khổ lắm các đồng chí ạ. Cu Mèo nghẹn lại như sắp khóc. Mọi người lặng thinh cảm động. Bỗng chị Mai nhảy lên túm áo Cu Mèo, nói dá da da da!… Dá da da! Chị khóc òa day áo Cu Mèo liên tục, nói dá da da da. Mình tưởng Cu Mèo thẹn đỏ mặt, chẳng dè Cu Mèo ôm chầm lấy chị, vỗ vỗ lưng chị nghẹn ngào, nói chị đừng nói lời cảm ơn, đừng nói lời cảm ơn nữa chị Mai ơi.

Mọi người cảm động vỗ tay rần rần.

Nguyễn Quang Lập. Đăng trên quechoa.vn

Chuyện về đôi Bướm trắng

Xin gửi một nén hương để tưởng nhớ các anh các chị đã hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc nhân kỷ niệm 55 năm ngày 27-7

Chuyện về đôi Bướm trắng

        Năm 2004 Phòng mình rủ nhau đi chơi Quảng Bình về thăm gia đình một cậu cùng cơ quan. Buổi sáng hôm đó bọn mình từ Đồng Hới ngược đường Trường Sơn đi thăm Phong Nha Kẻ Bàng. Đến đoạn đường Nam Xuân Sơn + Bắc Cầu Đá Mài 20,7Km bọn mình dừng xe ngắm phong cảnh và chụp ảnh.
       Sau đó bọn mình lên xe để đi tiếp,  khi đó bọn mình phát hiện trong buồng lái có một đôi Bướm trắng đang dập dìu bay. Đôi Bướm bay nhẹ nhàng uyển chuyển như đang múa theo vũ điệu hẳn hoi, không một tiếng động phát ra. Mình ngắm đôi Bướm múa và chợt nghĩ tại sao bọn Ong Muỗi khi bay phát ra tiếng còn Bướm thì không nhỉ, các bạn có biết tại sao không. Bởi vì: ong vỗ cánh 260 lần/1 giây, Muỗi 594 lần/1 giây, Ruồi khoảng 200 lần/1 giây, còn Bướm trắng  chỉ có 6 lần/1 giây chính vì thế Bướm trắng bay thật nhẹ nhàng và im lặng vừa bay vừa nhường nhịn nhau. Mọi người không ai nói gì và cũng không ai có ý định đuổi đôi Bướm ra khỏi xe. Cậu lái xe cho bọn mình đã từng đi bộ đội và có kinh nghiệm đường trường cũng ngồi im lặng ngắm nhìn, một lúc sau cậu ấy nói: Em chào các chị, các chị hãy về đi, bây giờ bọn em còn phải đi, chiều về bọn em sẽ vào thăm các chị. Mình thầm  nghĩ cậu này nói cho vui vậy thôi, nhưng sau đó đôi Bướm đã nhẹ nhàng dập dìu bay ra khỏi xe, bọn mình im lặng tạm biệt đôi Bướm trắng. Một đoạn đường dài sau đó hầu như không ai nói chuyện gì, chắc cũng như mình mọi người đang nghĩ đến một điều gì đó và cũng chắc chắn rằng đôi Bướm trắng có tâm hồn như chúng ta.
        Buổi chiều trên đường về Đồng Hới, bọn mình đã qua chợ mua hương và bánh kẹo để tìm vào thăm các chị như đã hứa. Mình cứ thấy gai gai trong người may mà xe đông người chứ ít thì mình cũng sợ lắm đấy. Khi về đến đoạn đường ban sáng, cậu lái xe quả quyết gần đây nhất định có nghĩa trang liệt sĩ, điều này cũng dễ hiểu vì đoạn đường này bom đạn nhiều tất phải có thanh niên xung phong để làm và bảo vệ đường, trong lòng mình cứ ngân nga mãi câu hát "có chúng tôi thanh niên xung phong, quyết không để xe chờ đường có chúng tôi ngày đêm sẵn sàng mở đường xe qua". Khi đến một con đường rẽ trái, cậu lái xe cho xe rẽ vào và mình  đinh ninh rằng cậu này chắc đã đến nghĩa trang này rồi. Nhưng đi mãi cũng không thấy gì, toàn đường quanh co không nhà cửa và không một người qua lại, nản quá bọn mình bàn quay ra để về vì cũng đã muộn. Cậu lái xe cương quyết: đã hứa vào thăm các chị là phải vào, muộn cũng phải vào. Thật là may mắn lúc đó xuất hiện một ông lão (gọi là ông lão nhưng thưc ra cũng khoảng tuổi bọn mình thôi), ông lão bảo đúng ở đây có nghĩa trang liệt sĩ, các chú đi khoảng 10 Km sẽ đến.
      Cả đoàn mình đã đến nghĩa trang liệt sĩ, sau khi thắp hương trên Đài Tổ Quốc ghi công, bọn mình chia nhau đi thăm các mộ. Mình thăm khu mộ ở phía bên phải của Nghĩa trang, nơi đây yên nghỉ toàn nữ thanh niên xung phong người Hà Nội các chị tầm tuổi mình hy sinh khi tuổi đời còn quá trẻ. Nếu còn đến bây giờ các chị hẳn cũng đã là các bà nội bà ngoại vô cùng thương yêu của các cháu. Nhưng các chị mãi mãi còn trẻ ở tuổi 20 mà chắc chắn chưa một lần được làm vợ làm mẹ.

       Xin gửi tới hương hồn các anh các chị bài viết này thay cho một nén hương để tưởng nhớ những người đã hy sinh vì Tổ quốc.

Bố mất rồi khổ quá Mẹ ơi!


(Kính tặng mẹ muôn vàn thương yêu nhân ngày giỗ bố 7/7/1978)

….
Giữa chừng mẹ lỡ đò ngang
Đời tan cả giấc mộng vàng từ đây.
Rượu hồng con uống cho say,
Động viên lòng mẹ những giây điệp trùng

Từ nay sóng gió bão bùng,
Ðầy thuyền vất vả lo không tới bờ.
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh mẹ nhờ cậy con.

Con từng thức trắng thâu đêm,
Những thương thân mẹ như chim lìa đàn.
Một vai gánh cả giang san,
Vai kia gánh cả muôn vàn nhớ thương.

Lòng sầu tóc rối tơ vương,
Còn đâu để ý lược gương làm gì
Mẹ đừng quá hận từ bi
Để dìm gian khó nhiều khi khó lường

Đời là muôn dặm trùng dương
Vượt qua tất cả mọi đường gian lao
Trên trời biết mấy ngôi sao
Cũng không sánh nổi công lao mẹ từng

Nuôi con vất vả khôn cùng
Có ngày vinh hiển vui chung tiếng cười
Sướng đâu đến với người lười
Khổ đâu mãi với những nơi chăm làm

Trên đời chớ có quá tham
Liệu sức mình để lo toan sự đời
Nhân văn có ở từng người
Tùy nhân, cơ địa, liệu thời để lo

7.8.78
HT

Bố HT là LS Hoàng Văn Liên, đã hy sinh trong chiến dịch Hòa bình (g/đ 9 năm kháng chiến chống thực dân Pháp), Lúc bấy giờ mẹ HT chỉ mới 30 tuổi, một mình nuôi ba con thơ dại và cày 1,5 mẫu ruộng. Ngụ tại một vùng thuần nông cực kỳ nghèo khó, Riêng gia đình HT lại càng khốn khó hơn khi một mình mẹ tôi phải chèo chống để nuôi đàn con thơ dại, Về sau 3 anh em chúng tôi càng nghĩ càng thấy thương mẹ hơn, ơn mẹ vô vàn, công lao người mẹ nói chung vốn là to lơn thì riêng mẹ tôi đối với mấy an em chúng tôi lại càng to lớn như trời biển vậy.
Nhân dịp KN lần thứ 65 ngày TBLS, HT ra mắt bài này thay cho lời chia sẻ tri ân với đấng sinh thành và các LS  đã cống hiến cả cuộc đời cho đất nước và dân tộc.

Huyền thoại Mẹ


(Kính tặng me nhân ngày TBLS
Phỏng theo bài "huyền thoại mẹ" của nhà thơ Hoàng Cầm)
TỪ: trinh hoangvan TỚI: Pho Thuong Dan. Thư có đánh dấu cờ 21:41 Thứ Ba, 24 tháng 7 2012

Mẹ là đoá hoa thơm
Cho tình con thắm mãi
Cho đời con hoán cải
Ngọn gió mát hương thơm

Mẹ là đấng tối cao
Trong đời con tất cả
Cho đời con muôn ngả
Được hạnh phúc yên vui

Đời con không tẻ nhạt
Mọi phương trời phiêu zạt
Khắp cùng chốn muôn nơi
Cho tình thêm ngào ngạt

Nếu trên đời không có mẹ
Đời cay đắng biết bao
Chả biết trôi giạt vào
Bến bờ mô - biển cả

Nay đời con có cả
Những ước muốn mẹ cần
Để mẹ đỡ phân vân
Khi Nam Tào vẫy gọi

Khi nhớ mẹ con nói
Mẹ luôn ở bên con
Muôn năm mẹ vẫn còn
Cho lòng con ấm áp

Mẹ nuôi con cứng cáp
Lớn nên nổi thành người
Bươn chải hết ngược xuôi
Tảo tần không kể xiết

Hồi bé, nào đâu biết
Mẹ khổ biết nhường nào
Chỉ một nỗi ước ao
Con trưởng thành khôn lớn
 08.3.2009
Con: H. Trinh