17 thg 9, 2012

Tình yêu của Đồ Nghệ (Tất Nam khi xưa) qua phương ngữ


TS Hà Nguyên Đối
    Có lẽ, cái khác biệt dễ nhìn thấy nhất trong tình yêu đôi lứa của con người xứ Nghệ so với những vùng miền khác là thứ men say tình yêu ấy được biểu hiện qua phương ngữ với những từ ngữ  “đặc Nghệ”
              Khi nào kiềng sắt bén mun
             Chàng hun má thiếp, thiếp hun má chàng
             Diết da da diết quá chừng
             Em cho anh chụt một cái, em đừng kêu đau
                                                            (HPV, tr. 299)
    Ở đây, người ta không dùng từ “hôn” mà dùng từ “chụt”, “hun” để chỉ nụ hôn- vốn là bức thông hành của tình yêu. Nghe “hun”, “chụt” khiến ta từ cảm nhận được âm thanh và tưởng tượng đến động tác để hiểu cái sâu đằm của nụ hôn người Nghệ. Đồng thời, cũng cho ta thấy một kiểu ứng xử rất rõ ràng, minh bạch, đắm say đến hồn nhiên của gái trai nơi đây.
    Hoặc như trong bài vè “ Thương anh lắm anh ơi”, mật độ phương ngữ cũng xuất hiện dày đặc:
                  Nước uống nỏ muốn rót
             Cơm ăn nỏ muốn nhơi
             Cầm lấy đũa đũa rớt
             Cầm lấy đọi đọi rơi
             Thày hỏi: vì răng rứa con ơi?
             Mẹ hỏi: vì răng rứa con ơi?
             Con lặng lặng trả lời:
             Vì sầu riêng bạn cộ
             Ngơ ngẩn sầu bạn cộ
                     (KTVXN, t3, tr.432)
    Ở đây, chỉ diễn đạt tình thương yêu mà kéo dài đến 20 câu (trong đó có 17 câu bằng và 3 câu trắc). Người đọc phải đọc một hơi, người hát cũng phải hát một hơi, không nghỉ, không kịp thở để tuôn ra cho vơi, cho cạn nỗi nhớ thương, niềm yêu đương đang dồn nén, ức chế trong tâm can. Đièu đặc biệt ở đây, ta thấy tác giả dân gian đã dùng rất nhiều phương ngữ xứ Nghệ. Phải chăng những phương ngữ được dùng đã góp phần đẩy nhanh tiết tấu của bài, “tuôn” nỗi nhớ nhung da diết đến địa chỉ cụ thể - “bạn cộ” (bạn cũ). Chúng tôi đồng tình với Ninh Viết Giao khi nhận xét bài vè trên: “17 câu đề vần bằng, âm mở thể hiện tình cảm triền miên lai láng, câu trắc “uống nước nỏ muốn rót” là tiếng nấc, nấc vì nghẹn ngào, nấc vì nỗi nhớ dâng lên trẹn cổ họng. Qua một đoạn ấy thôi, chúng ta cũng biết tình yêu của trai gái Nghệ Tĩnh như thế nào rồi” [71, tr22].
     Đến với ca dao và vè xứ Nghệ về tình yêu đôi lứa, ta bắt gặp rất nhiều cách ngỏ tình khác nhau. Họ có thể nhờ miếng trầu, qua miếng trầu. Bởi thế mà dân gian mới có câu: “miếng trầu nên dâu nhà người”. Bằng miếng trầu, họ đã nói với nhau niềm khao khát lứa đôi:
              Trầu xanh đĩa ngọc
                Quả cau em róc tứ bề
                Trầu têm cánh phượng em đề đôi câu.
                Em đề chữ ân chữ ái
                Em đề chữ thọ chữ ninh
                Em đề chữ tình chữ tính
                                                          (KTVXN, t3.tr.88)
    Đó là cách ngỏ tình kín đáo mà ta thường thấy ở nông thôn trước đây.
    Ngoài ra, họ còn có thể ngỏ tình bằng cách không nói ngay, nói thẳng vào tình yêu, mà nói từ xa đến gần, nói vòng vo rồi mới đi vào ý chính. Có thể nói đây là cách tỏ tình rất tế nhị. Chẳng hạn như trong bài vè “xuân bất tái lai”, chàng trai mở đầu bằng những câu khen người con gái là “yểu điệu thanh tân”, “thục nữ chuyên cần”… sau đó mới nói đến gia sự của cô ta, gia đình, cũng như tâm tình của anh ta đối với cô gái, rồi cuối cùng mới ngỏ tình, mà cũng rất bóng gió, xa xôi:
            Chim tử quy thánh thót
              Dạ bát ngát lòng sầu
              Nghĩa nặng với tình sâu
              Núi non nào kể xiết
                                                        (KTVXN,T3, tr.237)
    Cách ngỏ tình đó như bướm lượn vòng hoa, ban đầu thường vờn một cách ý nhị, bóng gió, xa rồi gần, gần rồi xa, thật là nên thơ và cũng không kém phần lãng mạn.
    Hoặc, cũng có khi họ tỏ tình trực tiếp. Như trong bài vè “em lấy anh thôi”, người con trai không vòng vo hoa lá, không mượn bóng trăng chỉ nẻo, không mượn con bướm đưa đường mà nói thật, nói thẳng nỗi lòng, ý nghĩ của mình, nói có phần sống sượng, thô lỗ nhưng rất thành thật:
                Thôi thôi anh lấy em thôi
             Trang sức anh sắm đủ rồi còn chi
                                      (KTVXN, t3, tr.118)
    Không những tỏ tìnhmà anh còn hứa hẹn một cuộc sống rất tốt đẹp với cô gái- một cuộc sống giản dị của những người lao động.
    Dù là bày tỏ bằng cách nào thì ta cũng thấy được tình yêu sâu sắc, thầm kín nhưng cũng không kém phần mãnh liệt của các chàng trai, cô gái xứ Nghệ.
    Nói đến tình yêu, ta thường nghĩ ngay đến những lời thề non hẹn biển. Song, khác với lời nguyền nhờ vả trăng, sao, trời, đất của trai gái xứ Bắc, các chàng trai cô gái xứ Nghệ thường lấy nhiều hơn cái chết, sự hi sinh bản thân để bảo vệ tình yêu. Chẳng hạn như:
                      Anh mà không lấy được nàng
             Thì anh tự vận giữa gia đàng nhà em
                                                      (CDNT, tr.130)
     Chúng tôi đã thống kê được ở chương 2, tập 1 trong KTVXN viết về tình yêu đôi lứa, có đến 15 lần trai gái vùng đất này đã mượn cái chết để bảo vệ tình yêu.
                   Hai tay cầm tám gươm vàng
            Chết thì mặc chết, buông chàng không buông
                                                     (CDNT, tr.330)
    Quả thật, cũng khó tìm kiếm một lời hứa, lời nguyện nào lại mãnh liệt đến ghê gớm như gái trai xứ Nghệ khi yêu:
                 Cha mẹ dù có chặt chân, chặt tay
           Khoét mặt, khoét mày cũng trốn theo anh
                                                     (CDNT, tr150)
     Những từ ngữ: “chặt chân”, “chặt tay”, “khoét mặt”, “khoét mày” đã nói lên được bản chất tình yêu trong con người Nghệ Tĩnh. Họ có thể vì yêu mà sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí dám chấp nhận cả cái chết chứ không thể sống thiếu người mình yêu.
    Yêu đến thế là cùng! (câu này của hongv).

Thư giãn cái!


Đận lâu lâu anh đi Las vegas uýnh bạc. Mẹ kiếp, thua mờ mắt. Mò ra khu Pub tênh hếch chân, búng tay tanh tách gọi con phục vụ Tây đùi đoi trễ nải. Anh gọi như nài nài " em ơi, một bia". Hố hố, xong mới biết là nhầm với ở nhà. Nhưng không kịp bởi con Tây kia quảy quả mông óng ả đi tự bảy đời.
Lúc sau, nó bê đến cho anh một cốc bia tươi thật. Thế mới tài.

Kết luận: Bia - ngôn ngữ của thế giới.

***
Anh mắc bệnh hay nhậu. Tối nọ say nhớ được mỗi đường về nhưng đến lúc bấm chuông lại quên mịa mất tên vợ. Anh cứ “ấy ơi, ấy ơi!”. Vợ anh trong nhà nghe giọng chè thiu, lại không gọi rõ tên nên đếu thèm mở cửa. Điên quá, anh rút “alô” gọi cho bố vợ:
- Alố, bố đấy à? Bố cho con hỏi vợ con nó tên gì ấy nhỉ?
- Mày làm gì mà quên cả tên vợ mày thế hả?
- Con đi uống rượu về say quá nên quên mất. Bây giờ vợ con nó không mở cửa cho vào.
- Thế à? Đến tên vợ tao, tao còn không nhớ nữa là tên vợ mày. Đang đứng ngoài đường à? Tao cũng thế thôi!

Lạy giời...
***
Mịa, nửa đêm có tiếng gõ cửa, anh sợ điếu chịu nhưng vẫn phải xuống xem ai. Và anh cũng dại gì mà mở cửa. Anh hỏi:
- Ai đấy?
- Cướp đây.
- Ui đệt! Muốn gì?
- 15 cây vàng.
- 75 cân rưỡi được không?...
- Không đùa, nếu “câu giờ” tao đốt nhà đấy.
- Tôi không đùa. 75 cân rưỡi vàng có được không?
- Vậy thì mang ra đây.
Anh gọi vống lên lầu:
- Em yêu, cục vàng của anh, ra nói chuyện với nó đi này.

Hã hã...

***
- Lời tỏ tình "kinh khủng" nhất mọi thời đại: “anh yêu em như ...kem yêu tủ lạnh ...như trời xanh yêu mây... như cây yêu đất... như tất yêu giày... như chày yêu cối... như gối yêu chăn... như khăn yêu cổ... như tổ yêu chim... như kim yêu chỉ... như khỉ yêu cây... như mây yêu gió... như chó yêu mèo... như kèo yêu cột... như thằng chột yêu con mù ... như thằng gù yêu con thấp... như thằng hấp yêu con hâm ... như thằng câm yêu con điếc ... như con cá díếc yêu con cá rô... như thằng rồ yêu con dại ... đại khái là anh có... yêu em "

- Vợ là TV. Người yêu là mobile. Ở nhà coi TV. Ra ngòai đem theo mobile. Không tìền bán TV. Có tiền đổi mobile. Lâu lâu xem tivi. Nhưng hầu hết thời gian thì chơi với mobile. TV thì free. Nhưng mobile không trả tiền là dịch vụ sẽ bị cắt ....

***
Tối qua anh nhậu say, về bị ngã các bạn ạ. Thâm hết cả mặt. Về đến nhà mới thấm đau, đếch dám kêu, lẳng lặng lấy Salonpas, cởi áo đứng trước gương để dán vào những chỗ tím. Sáng dậy, vửa mở mắt ra đã thấy vợ cầm chổi lông gà đứng trước giường:
- Hôm qua lại say à?
- Đâu ...em buồn cười nhở, anh có tí việc về muộn, có uống giọt đếch nào đâu.
- Thế hả, thế thằng nào dán salonpas đầy lên gương của bà thế kia.

Óe òe...

***
Giời ạ, mới chim được một em gái xinh. Mỗi tội lại là dân vi tính. Hôm gạ gẫm abc, anh đặt mịa tay lên ngực, khẽ hỏi một cách tò mò:
- Cái gì đây?
- Dàn loa 2.1- Gái khúc khích.
- Cái gì đây?
- Nút chỉnh volume.
- Sao anh vặn max mà không có tiếng?
- Dốt ạ, anh phải cắm phích điện vào ổ đã chứ.
Anh hì hà hì hục... cắm phích... Bỗng nghe ... bốp, chát, hự,.... rầm!!! Anh bay dính vào vách. Lồm cồm bò dậy, anh ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy em?
Gái tỉnh bơ:
- Không đọc kỹ hướng dẫn à. Phích 110 mà dám cắm vào ổ 220.

Ôi, cái đệt...

Tạm thế đã. Chuyện anh chế tạo, bơm vá & mông má.
Nhặt trên Nét.