2 thg 7, 2012

Sự vô tâm đáng sợ



Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.
Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
vocamdangso“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”
Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.
Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.
Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”
Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung....

(Sưu tầm từ blog của Kevind Yang và Trần Quốc Tuấn)

Đồng tiền


Đọc bài văn lạ của cậu học trò nghèo trường Amsterdam:
Trước đề văn nghị luận Nêu quan điểm của anh (chị) về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống”, em Nguyễn Trung Hiếu, HS lớp 11 chuyên lý, Trường THPT chuyên Hà Nội-Amsterdam đã lấy ngay câu chuyện thật đang phải trải qua của gia đình mình để nhìn nhận, phân tích vai trò của đồng tiền.

Thư gửi mẹ.

Mẹ thân yêu của con !

“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .

Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.

Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.

Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.

Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.

Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.

Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …

Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …

Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …

Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.

Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.

Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.

Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.

Đứa con ngốc nghếch của mẹ.

Chuyện hão huyền…

Thứ năm, ngày 01 tháng ba năm 2012

Chuyện hão huyền…


samhoiĐối với các tín hữu KiTô giáo, mùa Chay là mùa ăn năn sám hối, soi rọi lại bản thân mình để mà sửa lỗi với Chúa và với anh em. Cũng với ý nghĩ đó mà hôm nay vô tình đọc bài báo nói về Hội nghị Trung ương lần này, yêu cầu mỗi cán bộ đảng viên từ cao xuống thấp tự mình kiểm điểm, tự soi mình v.v... thấy buồn cười quá, làm như các cán bộ đảng viên đều là những nhà tu hành không bằng?! Mà ngay những nhà tu hành đi nữa cũng không dễ dàng tự mình soi mình kiểm lại bản thân mình có lỗi gì để sám hối ăn năn chứ đừng nói chi những quan chức trần gian lắm quyền lực và tài sản thừa mứa ra đó? Ngu gì mà họ nói? Nếu bắt buộc ai đó phải nói thì đó chỉ là những lời chống chế để che đậy cái gian giảo mà thôi.
Để tự soi mình và sửa lỗi, người ấy phải có một quan điểm tôn giáo vững vàng dựa trên ý thức đạo đức cao thì mới hy vọng đôi chút, chứ dễ gì ai nấy tự mình khai ra lỗi gì với nhân dân để sửa đổi, nếu có chăng nữa thì cũng là hình thức chung chung rập khuôn và vô tác dụng.
Linh mục giảng cho con chiên như thế thì cũng tạm được đi, chứ lãnh đạo chính trị mà bảo nhau như thế nghe khó tin và khó khả thi quá! Xin hãy thực tế và nói rõ ra đi: Tài sản kếch xù của anh ở đâu mà có với đồng lương công chức? Kê khai ra rõ ràng đi! Bằng cấp của anh đến đâu? Chứng minh năng lực dựa trên bằng cấp của anh đi? Chứ ông Tiến sĩ mà Gúgồ chấm Tiên Lãng thì nhân dân bó tay với trình độ của ông.
Bởi vậy, đã làm chính trị thì xin các quan thực tế đi: Hãy đấu tranh, hãy vạch mặt cái xấu và kiên quyết đến cùng với tham quan và bọn giả trá, chứ tự phê bình, tự kiểm điểm, tự soi mình sao giống các con chiên ngoan đạo quá, chẳng có tác dụng gì đâu.
Thời buổi này xin đừng theo chủ nghĩa hình thức nữa! Hình thức chắc chắn sẽ tan theo những điều hứa hẹn hão huyền, chỉ có thực chất thì mới hy vọng có thể đưa đất nước tiến lên được thôi!

Hiệp chính hiệp phụ


Xem bóng đá
Quả thật hay
Hiệp chính còn gay
Đá ngay hiệp phụ!

Chính chính phụ phụ
Trận đủ trận không
Đá cũng phải ngông
Mới giành được bóng!

Cách truy cập Blogspot


Nguồn: http://bongdensang.info/tutorial/nguyen-nhan-va-cach-khac-phuc-vnpt-chan-blogspot/

Bài đăng ngày THÁNG SÁU 30, 2012
Cách truy cập Blogspot – Blogspot bị chặn – vì sao vnpt chặn blogspot – Làm sao truy cập blogspot – Cách vào blogspot mới nhất

 cZgIs Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
Chia buồn với cộng đồng Blogger tại Việt Nam. Nhà cung cấp mạng VNPT (nay đã thêm Viettel) đã chính thức đưa BlogSpot (dịch vụ Blogger của Google) vào danh sách đen của mình… Được biết, họ không chặn luôn trang blogspot.com mà chặn các subdomain là *.blogspot.com, tên miền riêng cũng bị chặn. WordPress cũng không thoát khỏi số phận này.


Nguyên nhân về việc chặn blogspot

 Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
Chung số phận với facebook, hiện nay Blogger chính thức lĩnh án chung thân.
Nguyên nhân về việc chặn subdomain blogspot.com là vì hiện tại có rất nhiều web đen dựa trên dịch vụ blogger này phát tán nội dung xấu (xxx, phản động…) đã được đưa vào tầm ngắm của Bộ Thông tin và Truyền thông.
  Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
Và cộng đồng mạng nghĩ gì, bạn hãy đọc bài viết sau:
  Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
SAU ĐÂY LÀ CÁCH TRUY CẬP BLOGSPOT KHI BỊ CHẶN:

Cách 1: Đối với blogger sử dụng tên miền riêng
Trước đây khi sử dụng tên miền riêng thì sẽ không phải chịu cảnh tượng này nhưng giờ cũng phải chịu chung số phận
Do DNS của google đó là ghs.google.com đã gặp vấn đề nên ta phải cấu hình chút ít. Bạn vào phần cấu hình tên miền và làm như sau:
Trong phần CNAME alias bạn xóa ghs.google.com đi.  Sau đó Trong  Record  A (host) bạn sẽ trỏ về 4 địa chỉ IPv4.
1    216.239.32.21
2

3    216.239.34.21
4

5   216.239.36.21
6

7   216.239.38.21
KyNKV Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
Hình 1: Sử dụng tên miền .tk
0cnx7 Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot
Hình 2: sử dụng tên miền của PA vietnam
* Bạn có thể add 1 ip cũng hoạt động được nhưng dùng luôn 4 cái cho ổn định
* Add ip cho host và www luôn
* Sub domain cũng trỏ về 4 ip trên


Cách 2: Đổi DNS cho máy tính
Thay đổi DNS của máy tính thành
8.8 .8.8 – 8.8.4.4
Hoặc
4.2.2.3 – 4.2.2.4
SP0Li Nguyên nhân và cách khắc phục VNPT chặn Blogspot

Hoặc: Làm theo hình:

Vào vô tư.

Cách 3: Sử dụng proxy và các chương trình proxy khác

Danh sách 1 số proxy free
- proxyweb.com.es
- hidemyass.com
- german-proxy
- 101speed.info
- Browser 24
- Fast Accesses
- Privacy 24
- Fast Webview
- 0006 Site
- Surf Wired

- Sử dụng phần mềm Ultrasuf
- Sử dụng phần mềm Hotspot Shield

Đây là các cách để tạm thời chúng ta vượt qua rào cản để vào blogspot. Hy vọng các blogger chân chính sẽ sớm được thả ra ^^

Bài viết được tham khảo từ nhiều nguồn khác nhau

Tan tác chim muông




Đúng là tan tác chim muông
Blog bị chặn tứ tung đêm ngày
Bao giờ thời cuộc đổi thay
Để lời Tâm Sự đến ngay bạn bè ?!