29 thg 9, 2012

Bài viết của ông bạn già


Lâu lắm rồi mình đã xem bộ fim hàng động Mỹ "Không có chỗ cho người già" - “No country for old men”, (mình ẻ vô tiếng Anh nhưng fải cọp nguyên bản ra thế kẻo lại bảo mình bốc fét, hehé...). Đây là câu thành ngữ của Mỹ mà nhà làm fim đã lấy làm tiêu đề đặt cho bộ fim của mình. Cần phải nói bộ phim này hay và nhiều ngụ ý, nó phơi bày một sự thật trần trụi: Bất cứ ai, dù đã có lúc thành công, đã có lúc là trung tâm của mọi sự kiện thì rồi cũng có lúc và sẽ đến lúc mệt mỏi, cạn kiệt, bất lực...

Ừ, hay. Không có chỗ cho người già! Không có chỗ cho người già!...

Đồng cảm 'nỗi chung', ông bạn già lại đang mang bệnh ở quê đã vã mồ hôi, sôi... 3 cốc rượu gõ đôi dòng trong blog của ổng thế này về mình. Cọp sang đây mong nhận đc sự sẻ chia từ các bạn. Thật lòng cảm ơn ông bạn!

Bạn tôi.

Nữ sinh K14 - Khoa Vô tuyến ĐH Bách Khoa HN (1969-1975).
                        Bạn Ông chủ blog k14vt.
Tôi có bạn, đại tá quân đội đã về hưu. Xưa ông học cùng trường huyện (1966). Nhà nghèo, mồ côi bố mẹ. Ông có một em gái, anh em ông được Cụ đặt cho cái tên với ước mong giản dị của tổ tiên xưa. Tên là Văn Hớn (em gái tên tục là Hở, vì xưa không có lệ đặt từ ghép nên em đã đổi tên là Luyến), anh em ông  đầy cơ khổ.

… Ông kể, đi cày về thấy có giấy báo vào đại học Bách khoa (khoa Vô tuyến điện tử hồi đó oách lắm), chỉ biết đó là ở Hà Nội và đi tầu hỏa lên đó...

Ơn trời, trong cõi tạm, rồi đến đầu năm 1975, có bằng kỹ sư BK, ông vào quân đội, làm to và oách lắm, giầy “côsơgin” thuở nào nện rầm rầm vỉa hè Hà Nội, “sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”. Cũng nhờ đó mà lấy được vợ, các cháu đã trưởng thành, ông lại lên chức Ông Nội (bỏ qua chức ông tướng). Về hưu, lập bờlốc bờleo, cái “ních” rất ta đây: phothuongdan; lập đến 3 blogspot, nhà văn (Quechoa) còn tặng sách. Ông cùng bạn bè tụ tập, để nhớ xưa, nhớ cái thiên đường của cuộc sống sáng trong không vụ lợi, của một thời bom đạn dữ dội- chỉ biết trong ước mơ bằng những câu hát cực kỳ buồn bã.

Bây giờ ông (lão) hưu, lúc nào cũng thấy cầm điếu thuốc, tạng gầy còm dặt dẹo, nhưng thấy còn tí tởn lắm.

Vào blog, thấy lão hát:

Giá tôi đừng ước đừng ao,
Thì đâu đến nỗi lạc vào bến mê!

Hôm nay lại thấy lão nhớ Trung Thu, mà lại chỉ nhớ chị Hằng cô đơn. Không biết là thèm nhạt hay buồn thế sự. Tôi khuyên lão, nếu có “tiếc đời”, chỉ cần ông ra ngoài nhà, phố Hà Nội ối “mặt hằng” cho niềm tâm sự “khát khao” nghe các “chân dài về hưu” vừa nặn mụn cá vừa tỉ tê “… đã kỳ lương hưu mà sao không thấy anh…”.

Lão chui vào blog làm chi cho cơ khổ.

Ôi nỗi chung, những người bạn cùng thời!

*****
Một bài thơ hai đoạn đầy tâm sự của lão. Các Bạn đọc để cùng vui buồn, mát mặt ngắm Trăng Thu.

Tơ lòng I
(Blog k14vt)

“Trung thu trăng sáng như gương” (1)
Em ngồi em ngắm nhớ thương Chị Hằng
Một mình treo tận cung trăng
Khiến đời hoang vắng quá bằng đơn côi...

***

Tơ lòng II

Trung Thu tìm bóng Chị Hằng
Lại thương Chú Cuội nhọc nhằn quá xa
Cả đời chăm sóc cây đa
Để cho Trăng sáng, nhởn nha tung hoành !

(1) Câu thơ trên bài báo “Tết Trung Thu với nền độc lập”, Bác Hồ  viết trên báo Cứu quốc số 45, ngày 17, tháng Chín, năm 1945 gửi các cháu thiếu nhi.

Nguồn: http://vanthekt.blogspot.com/2012/09/ban-toi.html

Cổ thụ




17/03/2012, hoamai1

Ngắm cổ thụ gần trăm tuổi
Xuân về bật nảy chồi non
Lá xanh ngời ngời sức sống
Mà nghe xao xuyến trong hồn.