25 thg 7, 2012

Chuyện về đôi Bướm trắng

Xin gửi một nén hương để tưởng nhớ các anh các chị đã hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc nhân kỷ niệm 55 năm ngày 27-7

Chuyện về đôi Bướm trắng

        Năm 2004 Phòng mình rủ nhau đi chơi Quảng Bình về thăm gia đình một cậu cùng cơ quan. Buổi sáng hôm đó bọn mình từ Đồng Hới ngược đường Trường Sơn đi thăm Phong Nha Kẻ Bàng. Đến đoạn đường Nam Xuân Sơn + Bắc Cầu Đá Mài 20,7Km bọn mình dừng xe ngắm phong cảnh và chụp ảnh.
       Sau đó bọn mình lên xe để đi tiếp,  khi đó bọn mình phát hiện trong buồng lái có một đôi Bướm trắng đang dập dìu bay. Đôi Bướm bay nhẹ nhàng uyển chuyển như đang múa theo vũ điệu hẳn hoi, không một tiếng động phát ra. Mình ngắm đôi Bướm múa và chợt nghĩ tại sao bọn Ong Muỗi khi bay phát ra tiếng còn Bướm thì không nhỉ, các bạn có biết tại sao không. Bởi vì: ong vỗ cánh 260 lần/1 giây, Muỗi 594 lần/1 giây, Ruồi khoảng 200 lần/1 giây, còn Bướm trắng  chỉ có 6 lần/1 giây chính vì thế Bướm trắng bay thật nhẹ nhàng và im lặng vừa bay vừa nhường nhịn nhau. Mọi người không ai nói gì và cũng không ai có ý định đuổi đôi Bướm ra khỏi xe. Cậu lái xe cho bọn mình đã từng đi bộ đội và có kinh nghiệm đường trường cũng ngồi im lặng ngắm nhìn, một lúc sau cậu ấy nói: Em chào các chị, các chị hãy về đi, bây giờ bọn em còn phải đi, chiều về bọn em sẽ vào thăm các chị. Mình thầm  nghĩ cậu này nói cho vui vậy thôi, nhưng sau đó đôi Bướm đã nhẹ nhàng dập dìu bay ra khỏi xe, bọn mình im lặng tạm biệt đôi Bướm trắng. Một đoạn đường dài sau đó hầu như không ai nói chuyện gì, chắc cũng như mình mọi người đang nghĩ đến một điều gì đó và cũng chắc chắn rằng đôi Bướm trắng có tâm hồn như chúng ta.
        Buổi chiều trên đường về Đồng Hới, bọn mình đã qua chợ mua hương và bánh kẹo để tìm vào thăm các chị như đã hứa. Mình cứ thấy gai gai trong người may mà xe đông người chứ ít thì mình cũng sợ lắm đấy. Khi về đến đoạn đường ban sáng, cậu lái xe quả quyết gần đây nhất định có nghĩa trang liệt sĩ, điều này cũng dễ hiểu vì đoạn đường này bom đạn nhiều tất phải có thanh niên xung phong để làm và bảo vệ đường, trong lòng mình cứ ngân nga mãi câu hát "có chúng tôi thanh niên xung phong, quyết không để xe chờ đường có chúng tôi ngày đêm sẵn sàng mở đường xe qua". Khi đến một con đường rẽ trái, cậu lái xe cho xe rẽ vào và mình  đinh ninh rằng cậu này chắc đã đến nghĩa trang này rồi. Nhưng đi mãi cũng không thấy gì, toàn đường quanh co không nhà cửa và không một người qua lại, nản quá bọn mình bàn quay ra để về vì cũng đã muộn. Cậu lái xe cương quyết: đã hứa vào thăm các chị là phải vào, muộn cũng phải vào. Thật là may mắn lúc đó xuất hiện một ông lão (gọi là ông lão nhưng thưc ra cũng khoảng tuổi bọn mình thôi), ông lão bảo đúng ở đây có nghĩa trang liệt sĩ, các chú đi khoảng 10 Km sẽ đến.
      Cả đoàn mình đã đến nghĩa trang liệt sĩ, sau khi thắp hương trên Đài Tổ Quốc ghi công, bọn mình chia nhau đi thăm các mộ. Mình thăm khu mộ ở phía bên phải của Nghĩa trang, nơi đây yên nghỉ toàn nữ thanh niên xung phong người Hà Nội các chị tầm tuổi mình hy sinh khi tuổi đời còn quá trẻ. Nếu còn đến bây giờ các chị hẳn cũng đã là các bà nội bà ngoại vô cùng thương yêu của các cháu. Nhưng các chị mãi mãi còn trẻ ở tuổi 20 mà chắc chắn chưa một lần được làm vợ làm mẹ.

       Xin gửi tới hương hồn các anh các chị bài viết này thay cho một nén hương để tưởng nhớ những người đã hy sinh vì Tổ quốc.

3 nhận xét:

  1. Bài viết thật cảm động. Thương cho các chị các anh ẩn mình nơi hoang vắng!

    Trả lờiXóa
  2. Mới gần đây ít tháng thôi, vợ mình kể lại: Vào dịp lễ 100 ngày và giỗ đầu của Mẹ vợ mình, khi vợ mình đang nấu cơm (tại Hà Nội) đều xuất 1 chú Bướm vàng, bay quanh quẩn bên vợ mình. Vợ mình nghĩ chắc Mẹ về nên nói: Mẹ ơi, nếu đúng là mẹ thì mẹ cứ yên tâm đi theo các Phật, bố và chúng con vẫn khỏe, luôn nhớ đến mẹ. Chúng con đã chuẩn bị đầy đủ để mai về quê làm lễ trăm ngày (giỗ đầu) cho mẹ. Rồi 1 lúc bướm bay đi.

    Trả lờiXóa
  3. Kỳ Châu kể chuyện nhẹ nhàng, thanh thoát có pha chút ly kỳ mang chất thám tử..., dẫn dắt người đọc đến với tình người.

    Cám ơn KC

    Trả lờiXóa