5 thg 9, 2012

Quê nghèo

Quê Buồn
honngv
Mỗi lần về quê thấy vẫn nghèo, càng buồn:


Buồn trông sông nước quạnh hưu
Bến bờ hoang vắng tiêu điều xác xơ
Trăm tay cóp nhặt từng giờ
Dã tràng xe cát nên thơ cứ… buồn!

Nhớ
07/05/2012, hoamai1

Tôi nhớ làn khói lam vương vấn,
Mái bếp nghèo, mỗi lúc chiều buông.
Tôi thèm bữa cơm do tay mẹ nấu,
Chỉ rau dưa mà ngon đến vô cùng!

Tôi nhớ mãi một khu vườn nhỏ,
Dăm cây cao, mấy bụi rậm nối liền,
Nơi gắn bó với bao nhiêu kỉ niệm,
Của tuổi thơ khờ dại, hồn nhiên.

Nắng sương gội mái đầu thành bạc trắng,
Vẫn không quên kí ức của một thời.
Nơi đất khách đêm đêm nằm thao thức,
Gửi nỗi lòng về quê cũ xa xôi.

05/05/2012
Về quê nội
13/07/2012, hoamai1

Sáu mươi tuổi mới về quê
Quanh co ngõ trúc, bờ tre gió lùa.
Từ đường dầu dãi nắng mưa,
Tường nghiêng mái lệch dấu xưa phai mờ.
Sông đào nước chảy lặng lờ,
Chợt nghe một tiếng gà trưa, giật mình.
Cố hương sâu nặng nghĩa tình,
Cháu con dừng bước mưu sinh tìm về.
Nghĩa trang quạnh quẽ chiều hè,
Đơn sơ nấm mộ ông bà nằm đây.
Trời xanh xanh ngắt tầng mây,
Triền đê uốn lượn xanh dầy cỏ hoa.
Chạnh lòng lại nghĩ đến cha,
Xương tàn một nắm, xót xa xứ người!

Tháng 06 năm 2010

2 nhận xét:

  1. Thơ và nhiều bài viết của Honngv rất rất hay và đầy ý nghĩa

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tks HT.
      Có lẽ mình đa cảm chăng?! Thương mình, thương chú thương em, thương con cháu ruột thịt nơi quê nhà; thương lá cây ngọn cỏ, mảnh đất quê hương vì từ tấm bé mình đã đổ bao mồ hôi nc mắt với quê. Xa quê, lăn lóc với đời, những tưởng “hoàn thành tốt nhiệm vụ trên giao” là góp fần xây dựng quê hương, đất nc. Nào ngờ chỉ góp fần “làm nghèo đất nc” – gián tiếp làm nghèo quê hương! Xa quê, để mồ mả Tổ Tiên, Cha Ông ở lại, năm chỉ đôi ba lần về thăm viếng và hương khói nơi Từ Đường dòng họ. Xa quê, “hít” cát bụi fố fường lòng những mong quê hương khấm khá lên theo năm tháng. Kg ngờ nếu nói đổi thay chỉ là cái vỏ, cái hào nhoáng bề ngoài. Thực tình vẫn về mo như nhiều chuyên gia KT thường nói. Buồn và giận mình vì thấp hèn kg làm gì đc. Giận những kẻ bất lương, gây oan trái đói nghèo, khổ đau cho bách tính, trong đó có họ hàng thân thiết trên quê hương mình.

      “Tình củ” ấp ủ đêm ngày, nhưng viết ra vài dòng văn xuôi cũng chẳng nổi vì ‘văn dốt võ nát’ huống gì làm thơ. Thành thử đành fải mượn thơ người khác nói hộ lòng mình. Chắc cả nhà thông cảm.

      Một lần nữa cám ơn Hoàng Trinh.

      Xóa