8 thg 5, 2012

Bàn về lý sự Trung Hoa


Friday, May 18, 2007 8:40:48 AM
Chu Hảo

Người Trung Hoa hay có những ý tưởng độc đáo và sâu sắc về phương châm sống. Những triết gia thời Khổng – Mạnh thì đã đành, mà người đời sau cũng vẫn có.

Lương Khải Siêu (1873-1929), một danh nhân văn hóa đời Thanh, đã có một lời khuyên rất uyên bác: “Mỗi ngày phải để ra ít khoảnh khắc đứng ngoài cuộc đời, nhìn lại cuộc đời. Sau mỗi tháng, mỗi năm, đều phải dành thời gian thích đáng để làm việc đó. Người tầm thường thì luôn bị cuộc đời cuốn đi, không thể dừng lại được. Kẻ sĩ thường lạy hay xa rời cuộc sống của nhân quần, không hòa nhập được vào đời thường. Duy chỉ có những người có văn hóa thực sự mới vừa luôn luôn hòa nhập với đời thường, vừa có thể tách ra khỏi cuộc sống thường nhật để nhìn lại chính mình, nhìn lại cuộc đời…”

Thi thoảng phải tách ra như thế để nhìn lại chính mình, để tu sửa mình, để sống có ích hơn cho đồng loại. Tư tưởng ấy thật thanh cao. Nhưng cũng vì nó quá thanh cao nên chưa hẳn đã thích hợp với cuộc sống đa dạng và sôi động, đồng thời cũng xô bồ và thực dụng hơn, của thời đại ngày nay.

Ý tưởng của người Trung Hoa thời nay về phương châm sống vẫn sâu sắc như xưa, nhung xem ra có vẻ thiết thực hơn nhiều. Phương châm ấy được diễn đạt rất “Trung Hoa hiện đại” như sau:

Một trung tâm, lấy sức khỏe làm trung tâm. Hai một chút, thoải mái một chút; hồ đồ một chút. Ba quên, quên tuổi tác; quên bệnh tật; quên hận thù. Bốn có, có nhà ở; có bạn đời; có bạn tri ân; có sổ tiết kiệm. Năm phải, phải vận động; phải hòa nhã; lịch sự; phải biết cười; phải biết kể chuyện; phải tự coi mình là người bình thường”.

Điều một trung tâm là cực kỳ quan trọng. Thường thì mãi đến lúc đã già yếu hoặc lúc ốm đau ta mới thấy sức khỏe là quý giá ; khi ngoài kia là trời xanh lồng lộng và nắng gió lung linh mà ta ngồi đây bất lực, mới thấy hối tiếc một thời phung phí sức lực một cách liều lĩnh và dại dột. Rất may là chất lượng cuộc sống ngày một tốt hơn, tuổi thọ của con người sẽ càng cao hơn. Sắp đến rồi, ngày mà Sáu mươi tuổi chưa phải già/ Bảy mươi tuổi vẫn còn là trung niên!. Hạnh phúc thay là có một tâm hồn lành mạnh trong một cơ thể cường tráng.

Điều hai một chút thật là chí lý. Đừng đạo mạo quá, đừng lên gân lên cốt quá, hãy sống hồn nhiên như mình vốn có. Thoải mái một chút (một chút thôi nhé) là hợp với tự nhiên bởi cuộc sống không thể lúc nào cũng căng như dây đàn. Cũng đừng quá tự giày vò mỗi khi lầm lỡ. Hãy tự nhủ hồ đồ một chút chưa sao! Cũng lại chỉ một chút thôi nhé: hồ đồ nghiêm trọng thì sẽ phải trả giá đắt.

Điều ba quên là để cho lòng mình thanh thản. Lỡ đã già rồi (vì đã được sống quá nhiều), lỡ đã mang bệnh tật rồi (nhiều khi vì những lẽ rất cao cả, nhưng cũng có khi vì những sự tầm phào) thì hãy quên đi; hãy vui sống mỗi ngày bằng những công việc thường nhật có ích cho chính mình, cho những người thân yêu và cho đời… Cuộc đời riêng của mỗi người chỉ có thể thật thanh thản khi biết quên hận thù, đó là điều rất khó, nhưng cũng không phải khó lắm.

Điều bốn có rất đời thường, dung dị và thiết thực. Có nhà cửa và có bạn đời tức là có một gia đình yên ấm. Dù cho thế giới văn minh này có biến đổi thế nào đi chăng nữa thì gia đình vẫn là tế bào bền vững của xã hội, vẫn là nơi trú ẩn cho mọi tâm hồn. Không buồn gì bằng nỗi buồn không có bạn tri âm, như là rượu ngon không có bạn hiền. Sống trên đời ai cũng ít nhiều có bạn, nhưng bạn tri âm đồng cảm chia sẻ ngọt bùi với mình thì không phải người nào cũng có. Thiếu nó, cuộc đời sẽ thiếu đi một mảng lớn. Phải có của ăn của để ở chừng mực thích hợp, tức là phải có sổ tiết kiệm, phải dành dụm phòng khi lỡ vận, phải lo xa một chút…

Điều năm phải khuyên chúng ta thực hiện một phong cách sống lành mạnh và văn hóa. Trước hết phải vận động (chân tay) vừa phải và bền bỉ. Khó nhất là duy trì được nếp tập thể dục thường xuyên; tập kiểu gì cũng được, ít nhiều tùy theo sức, miễn là tập được đều đặn hàng ngày. Đó là cách tốt nhất để giữ cho thân thể khỏe mạnh và tinh thần sảng khoái. Còn thể thao thì tùy sở thích và tùy hoàn cảnh chứ không phải là nhất thiết. Thứ hai là phải hòa nhã, lịch sự. Đó là phong cách không thể thiếu được cho mỗi người dù ở cương vị nào, hoạt động trong lĩnh vực nào. Nét văn hóa ấy là của chung nhân loại, dân tộc nào cũng có. Người có văn hóa không hẳn phài là người có học thức cao. Thứ ba là phải biết cười. Biết cười có duyên không dễ. Không phải ai cũng ưa hài hước, và tính hài hước không phải có sẵn trong nhiều người, Những người dễ cười, cũng như dễ khóc, thường là tốt bụng; những người có tính hài hước thường giàu lòng vị tha. Hơn nữa, bạn có biết không, mỗi lần cười thì có tới mấy chục cơ trên mặt cùng hoạt động và làm ta sống thêm được ít phút. Vậy thì càng cần phải biết cười. Thư tư là phải biết kể chuyện, tức là phải biết kể lại những điều mình biết một cách khúc triết, rõ ràng, biết diễn đạt ý kiến của mình một cách sáng sủa, nói rộng ra là phải biết cách giao lưu tư tưởng. Người biết kể chuyện luôn luôn đồng thời cũng là người biết lắng nghe, bởi có chịu khó lắng nghe mới có cái để mà kể lại và mới biết kể lại như thế nào. Sau hết và cũng lại là trước hết là phải tự coi mình là người bình thường. Người ở cương vị càng cao mà biết tự coi mình là người bình thường thì càng được kính trọng. Đối với một số người điều ấy không phải là dễ dàng; bởi vì ngay một anh binh nhì cũng vẫn có thể ngạo mạn khinh người. Chúng ta vẫn thường nghe nói: “Cái khó nhất là biết dừng ở chỗ nào và Cái cần biết trước hết là biết mình”. Người biết tự coi mình là người bình thường sẽ dễ “biết mình” và cũng dễ “biết dừng”.

Tôi hy vọng là đã hiểu và diễn đạt đúng phần nào những ý tưởng sâu sắc và độc đáo của người Trung Hoa xưa cũng như nay về phương châm sống. Xin chia sẻ cùng bạn đọc nhân dịp bước vào thiên niên kỷ mới.

Gửi dân Kỹ thuật

Hoàng Trinh đăng vào k14vt.blogspot.com vào ngày 21:53 07/05/2012:
(Hoàng Trinh đã để lại một nhận xét mới về bài đăng của bạn "Kỹ thuật điện tử K14")

Xem ra dân Kỹ thuật ít còng (@)
Nghỉ rồi rỗi rãi lại thong dong
Trông nhà giữ cháu bên nội, ngoại
Nên chẳng hoài chi viết mấy dòng !

Kêu gọi lâu rồi chẳng ai thưa
Kỹ thuật các anh kiến thức thừa
Để làm tác giả trang điện tử
Nghỉ nhiều chớ ngủ quá say sưa !

* Tiêu đề do honngv đặt.

6 thg 5, 2012

Tháng 5 nhớ về Điện Biên


Hàng năm cứ vào độ hoa Ban nở, tớ lại nhớ về Điện Biên nơi ấy thấm đẫm bao mồ hôi xương máu của nhiều người. Năm nay không có điều kiện về lại Điện Biên, tớ mang ảnh ra xem và nhớ quá. Nhân ngày 7 tháng 5, tớ gửi đến các bạn một số hình ảnh về Điện Biên, các bạn cùng xem và cùng nhớ nhé.
Tượng đài kéo pháo (trên đường vào Điện Biên)
Hệ thống giao thông hào (nhìn từ  Đồi A1)
Nghĩa trang liệt sĩ Điện Biên (nhìn từ đồi A1)
Nghĩa trang liệt sĩ Điện Biên
Thành phố Điện Biên (nhìn từ tượng đài chiến thắng). Tượng đài chiến thắng không đẹp nên tớ không chụp ảnh.
Trên đường về chúng tớ vào thăm Mường Phăng. Đây là trường học đầu tiên tớ gặp trên đường vào Mường Phăng, nơi đây thế hệ thứ  4 của Mường Phăng đang học tập, chúng phải đi bộ nửa ngày đường mới tới được trường.
Chúng ngoan, xinh đẹp và yêu đời lắm
Hình như bé này bị phạt hay sao ấy, tớ thấy viết đi viết lại mấy lần.
Hoa trẩu nở trắng đường vào Mường Phăng
Đã đến Mường Phăng.
                                                  

5 thg 5, 2012

Máy tính 69 (bổ xung)

Thân gửi anh chị em lớp MT69!
Có lẽ bức ảnh sau chưa ai đăng lên blog.

Tổ 1 lớp MT69, chuẩn bị vào năm học thứ 3 (1971-1972)












Ngoài ra các ảnh sau TMPhg và Tất Nam đã đăng có chỗ bị ố, mình đăng lại nhé, (từ anbum ảnh của mình), đều là ảnh chụp cuối hè năm học thứ 2, sắp vào năm thứ 3 (1971):


Dấu ấn trong album ảnh của tớ.
















Nhìn ai cũng rất đáng yêu
Thời hồng hoa ấy nhiều điều khắc tim.

Tiếc thay không thể đi tìm
Nhiệm, Đồng, Toàn Thắng ... như chim xổ lồng !

Thắp Hương tưởng nhớ ... sắc không
Năm anh đi trước: Đức, Lễ, Hùng, Đoàn, Tô (Quang Cường) !!!

Hội Cựu chiến binh K14VT

Ai từng họp Cựu chiến binh
Đánh Tàu, chạy Mỹ, linh tinh chuyện trò.
Mấy anh đánh Mỹ rõ to
Chiến công hiển hách anh 'bo' chúng mình !
Tiếc rằng thiếu vắng quá kinh
Thành ra trong ảnh chỉ hình vài anh !
Bạn ơi ! Tuổi chẳng còn xanh
Năm nay có họp về nhanh về nhiều !
Thời gian chẳng mất bao nhiêu
Gặp nhau là sướng, vài điều hỏi thăm
Vợ chồng, con cháu có chăm
Có cho no đủ hay khăm bố già ... hà, hà ...

Bạn nào có nhớ các Tên,
điền ngay hộ nhé kẻo quên khó gần!


Cái hay của con chữ

Để tiếp tục cảm nhận cái hay của con chữ xin copy sang đây 1 trong rất nhiều Cảm nhận của Trần Đăng Khoa về bài viết của thi sỹ Nguyễn Đình Xuân:


Cảm nhận từ: Trần Đăng Khoa [Bạn đọc] · http://laokhoa.blogtiengviet.net/ 
14.04.11@10:20
@Thi sĩ Nguyễn Đình Xuân

Cám ơn chú em đã có bài viết về thơ anh. Cũng rất cám ơn chú em đã đọc kỹ anh và đọc có hệ thống. Bài viết có nhiều lý giải hay. Chỉ tiếc phần trích dẫn chứng không chuẩn, vì thơ anh các nhà xuất bản in đi in lại rất nhiều, có năm in lại đến 5 lần ở các nhà xuất bản khác nhau, nhiều khi họ cứ in và không làm việc với tác giả nên văn bản không chuẩn. Có thể em trích dấn từ những văn bản ấy chăng?
Em chỉnh lại cho anh nhé, để có một văn bản chuẩn. Đây cũng là một việc làm cần thiết. Bởi anh em mình vốn là người luôn tôn trọng độc giả:
1, Ngoài thềm rơi cái lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng...
(Không phải: "Ngoài trời rụng cái lá đa....). Viết thế không ra cái chùa. Vả lại chữ rụng rất thô, lại âm trắc, mà nghe rất nặng.
2, Câu thơ: Mái gianh ơi hỡi mái gianh
Ngấm bao mưa nắng mà thành quê hương...
(Không phải: Mái gianh ơi hỡi mái gianh/ Trải bao mưa nắng mới thành quâ hương). Ngấm mưa nắng mới là mái gianh. Còn Trải trung tính, lười và mòn.
3, Câu thơ:
Những mùa đi thăm thẳm
Trong mung lung chiều tà
Biết bao chàng trai trẻ
Cứ lặng thinh mà già...
Lính thời bình là thế. Cứ lặng lẽ đi qua tuổi xuân trong những góc rừng, hốc núi, mà chẳng có chiến công gì to tát. Nếu viết như em dẫn:
Biết bao chàng lính trẻ
Đã thành ông bố già thì rất bình thường. Vì ai mà chẳng thành bố già, cứ gì phải lính.
4 Bài Ở nghĩa trang Văn Điển
Người hạnh phúc và người đau khổ
Đều gặp nhau trắng toát ở nơi này
Đều dài rộng như nhau vuông cỏ biếc
Đều ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may...
Không phải: Người nổi tiếng và người không nổi tiếng. Nổi tiếng là sự bất thường, mang tính khu biệt, lại hạn hẹp, không phổ quát trong cõi người. Đối với người đời, chỉ có hạnh phúc và bất hạnh. Không phải ai cũng may mắn có được hạnh phúc. Người bất hạnh, đau khổ nhiều lắm, đầy khắp thế gian. vv. Còn những câu thơ trích không chuẩn khác, nhưng không đáng kể. Nó vặt vặt thôi. Có một chi tiết anh cũng muốn đưa chuẩn xác: Anh được trao Giải thưởng nhà nước là trao cho ba tập thơ. Góc sân và khoảng trời, Bên cửa sổ máy bay, Tuyển thơ Trần Đăng Khoa (1966-2000). Như thế, mảng thơ viết ở thời thiếu nhi chỉ là mảng rất mỏng, so với thơ được trao tặng khi ở tuổi trưởng thành.
Một lần nữa rất cám ơn chú em. Hôm nào em qua 58 Quán Sứ, anh tặng em tập thơ mới ở Nhà xuất bản Lao Động mới xuất bản. Tập này chuẩn hơn, dày hơn 600 trang khổ lớn. Chúc em thành công trong sáng tác và trong sự nghiệp báo chí

Lục lộ ngâm khúc


Đặng Trần…Ôn
Thuở lục lộ nổi cơn gió bụi
Khách đi đường lắm nỗi truân chuyên
“Thăng” kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai quy hoạch cho nên nỗi này?
Phố Hà Thành người dày như kiến
Đường Sài Thành xe bện như sông
Sáng ra phải đến cửa công
Nửa đêm xuất phát vẫn không kịp giờ!
Xe cứ nổ vật vờ chẳng tiến
Còi cứ kêu mà kiến chẳng bò
Mặc cho pô-lít hét hò
Đường ta ta cứ vừa dò vừa “din”.
Lý Thái Tổ một nghìn năm trước
Có chiêm bao chẳng được thế này:
Triệu người mặt đỏ hây hây
Bước đi một bước giây giây lại dừng.
Lòng thiếp tựa bừng bừng lửa đốt
Dạ chàng như xát bột ớt cay
Hết giờ, tan lớp rồi đây
Con thơ ngóng mẹ, bạn bầy ngóng… bia.
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy đen đen những khói cùng xe
Thương hai con mắt cay xè
Bia chàng, con thiếp ai về trước ai?

Chàng tuổi trẻ vốn dòng Đoàn đội
Xếp trống kèn theo hội “lăng xăng”
Số chàng không giáng thì thăng
Qua kỳ Đại nghị mà thành Thượng thư.
Chí làm trai sá gì xe ngựa
Gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao
Thượng phương bảo kiếm đã trao
Nhậm chức chàng “nổ” ào ào gió thu.
Bằng tiến sỹ gió ù ù thổi
Mặt thượng thư trăng rõi rõi soi
Thượng thư – Tiến sỹ mấy người
Nào ai đáng mặt, nào ai đáng tầm?
Ngòi dưới cầu tàu “ngâm” mấy chiếc
Người trên đường ngày chết mấy trăm
Tức thì “chém gió” phăm phăm:
“Chặn ngay tai nạn, sang năm giảm liền!”
Lại thương nỗi phố phường xe kẹt
Chàng nêu gương xe buýt mà đi
Công văn chàng ký tức thì
Công chức lục lộ định kỳ phải theo!
Dù thiên hạ mè nheo, đả kích
Cấm mô tô bình bịch từ đây
Một lần gươm báu ra tay
“Nhất nhung đại định” việc này phải xuôi!
Chàng đã quyết , lòng người chưa quyết
Xe cấm đi, nhưng việc phải đi
Ai hay giữa chốn kinh kỳ
Đón con, chợ búa xe gì, hỡi ai?

Chàng từ đi vào nơi Đà Nẵng
Xuống phi trường là xắn quần lên
Tướng quân tả hữu hai bên
Tiền hô hậu ủng tiến lên công trường.
Hỏi Ban trưởng tên Cương họ Đặng
Phi trường xây mấy tháng nữa xong?
“Dạ thưa, đang rối bòng bong
Cuối năm chưa thể hoàn công, khánh thành”
Tức thì trận lôi đình bỗng nổ
Rút mô bai chàng xổ một bài
“Hai sim hai sóng on lai”
Lệnh ngay xếp Tổng tìm ngài thay Cương.
Thương thay nỗi đoạn trường họ Đặng
Tưởng ngọt ngào mà đắng oan gia.
Bóng cờ tiếng trống dần xa
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng.

Chàng từ buổi giữa dòng trảm lính
Tiếng thơm bay bá tính đều ca
Mặt chàng đỏ tựa ráng pha
Giọng chàng xủng xoảng như là thép gang.
Tiếng tụng ca ùng oàng như pháo
Báo giấy in rồi báo “on lai”
Đồng thanh chỉ có một bài:
Thượng thư Đệ nhất là ngài Thăng Thiên!

4 thg 5, 2012

Tuyển lao động


Được đăng bởi Hoàng Trinh vào k14vt.blogspot.com vào ngày 10:27 04/05/2012

Thông báo tuyển chọn lao động mức lương cao
(250 triệu VNĐ/ tháng

Sáng bê Rùa ra tối bê vào
Rửa sạch tắm mát bởi nước ao
Giữ gìn cẩn trọng không được vỡ
Cấm không than vãn, phải ngọt ngào

Ai cần xin việc hãy nộp đơn
Chẳng cần tiêu chí quá cao hơn
Bằng cấp lớp Bảy, thân cao lớn
Tính tình thùy mị ít giân hờn

Tiền công xin trả cũng khá cao
Hai trăm rưỡi triệu tiền thù lao
Hàng tháng trả ngay ngày mùng Một
Hoàn thành công việc sẽ được trao

Văn miếu sẽ đăng báo năm kỳ
Cho người tuyển lựa biết chi li
Ai còn thắc mắc xin giải đáp
Công việc thật vui lại vinh qui
Thay mặt ban quản lý Văn miếu QTG
30.4.2012
HT


Câu nói trong năm


Câu nói trong năm của Bs Loncólogo ZBresilien Drauzi , đoạt giải Nobel Y khoa 
      

Loncólogo ZBresilien Drauzi

"Trong thế giới hiện tại, chúng ta đầu tư trong cuộc tìm kiếm thuốc kích thích cho đàn ông và chất silicone cho ngực đàn bà, 5 lần nhiều hơn là tìm thuốc để trị bịnh Alzheimer"
"Vài năm nữa, chúng ta sẽ có những cụ bà với vú bự, những cụ ông với dương vật cứng ngắc nhưng không người nào nhớ cái đó để làm gì."

Tếu táo

Tếu táo - vui cửa vui nhà
Anh em đoàn kết thuận hòa trước sau.
Bạn ơi ! Xin hãy mau mau
Gửi bài 'Tếu táo' - tặng nhau nụ cười.

Tuổi mình U tận 70
Còn chờ chi nữa, cốt vui cả nhà.

(Nếu máy tính của bạn chưa xem được
ảnh động thì cài thêm nhé!)
Tập tành như thể võ sư
Tập mà ngồi đấy (ngồi nhà) có ư ... nóng đầu (hâm)!

Sự Khác Nhau giữa Qúy Ông và Quý Bà

Chân lý thật đơn giản


Vùng nhạy cảm

- Ê, bạn không có cái giống tớ ???
- Ừ, mẹ tớ bảo vài năm nữa, tớ muốn có bao nhiêu tùy thích, vì tớ có cái này

 Tình yêu là...sự nâng đỡ nhau khi về già




Đợi chờ 1 đàn ông thật hoàn hảo

Nếu đàn bà cai trị thế giới này


- 101 tư thế
- 102 lý lẽ
  

Đáp bài Hôm qua trên HTV-2

Thực tình muốn để mọi người tham gia tiếp, nhưng rất tiếc cả 1 buổi tối kg thấy 1 ai. Thành thử viết thêm vậy. Xin tiếp chủ đề Về hưu do Kỳ Châu châm ngòi với bài thơ 'Vui xuống cấp' của nhà thơ Trần Ngọc Thụ (1934-2005), quê Nam Định, tốt nghiệp khoa Ngữ văn trường ĐHTH năm 1964, nguyên trưởng ban kinh tế ĐTNVN. Đây là 1 bài trong Chùm thơ Tình yêu, khát khao giới tính của ông:

Vui xuống cấp

Trông xa, tưởng bác đã già
Lại gần, chỉ đáng gọi là chú thôi
Cầm tay, đích thị anh rồi
Ngả lưng, nằm xuống, là tôi với mình.

Vậy về hưu hay đương chức có ý nghĩa gì đâu !!! he, he....