honngv: Tham khảo một góc nhìn khác về "Trại cai nghiện".
Nếu
ai đó hỏi tôi: chỗ nào đáng quên nhất trên quả đất này, tôi sẽ không ngại ngần
mà nó ngay ra đáp án: Trại cai nghiện. Nhưng cha nào cắc cớ hỏi thêm: vậy chỗ
nào đáng nhớ nhất trên quả đất này, chắc tôi sẽ ngần ngừ một chút rồi đưa ra
cái đáp án y chang: Trại cai nghiện nốt.
Trại
cai nghiện - theo định nghĩa của bản thân tôi - là một thứ tầm bậy nhất trên
đời. Ít nhất thì cái tên của nó cũng chẳng ăn nhập chút xíu nào với tác dụng
thật của nó. 10 cha đi cai nghiện về tái nghiện hết 9, còn 1 chắc vô viện tâm
thần do chơi nhiều cái đầu bị hư luôn. Bởi vậy, theo ý tôi thì trại cai nghiện
chỉ có một tác dụng chính: giúp mấy cha nghiện lấy lại sức mai mốt về nhà hút
chích tiếp.
Trại
cai nghiện tầm bậy thêm ở một chỗ nữa, tức là nó không biết phân biệt phải trái
gì hết trơn hết trọi. Đường đường thanh niên cao to đẹp trai body như người mẫu
như tôi bước vô trại nó cũng nhận luôn mới thiệt là bực. Thằng cha bác sĩ dòm
tôi một cái, mặt lạnh như tiền phán:
-
Ngày chơi bao nhiêu tiền?
Tôi
cũng làm mặt lạnh không kém:
-
20 ngàn chú!
Cha
bác sỹ mắt trợn ngược, la tôi:
-
Giỡn mặt với cán bộ hả?
Má
ơi, ngày đầu tiên vô trại đã bị phủ đầu muốn nín thở. Kên nữa chắc lão dám cầm
cái kim tiêm đâm vô họng tôi lắm - nghĩ vậy tôi quay qua gãi đầu gãi tai, trả
lời:
-
Thì chú hỏi ngày chơi bao nhiêu, con ở ngoài chỉ có chơi mỗi game thôi, chắc
tiền điện tốn cũng cỡ 20 ngàn đó chú!
Cái
mặt lão hầm hầm, tay hí hoáy ghi cái gì đó vô sổ. Đừng có ghi vô hồ sơ bệnh lý
của tôi "Đi cai nghiện game" thật nha. Tôi đâu có biến thái như mấy
thằng nhóc ốm o ngồi 24/24 ở màn hình máy tính chớ. Ghi xong, lão lớn giọng kêu
một cha mặc đồng phục bảo vệ xách tôi vô trong, ném cho tôi một câu hằn học:
-
Hỏi mày trả lời tầm bậy, lát vật cũng không có thuốc đâu con?
Tôi
thở dài. Lão mới cần uống thuốc đó, người đâu khùng dữ dội. Mà cũng không trách
lão được, chúa mới tin là một đứa bị nhà kèm vô trại mà không có chơi ma túy.
Nhưng thiệt tình cái lý do đưa tôi vô nơi quỷ tha ma bắt này hoàn toàn chỉ vì
... lòng hiếu thảo.
Đợt
đó tôi 24 tuổi, cái tuổi còn bồng bột dữ lắm. Đi làm cãi cọ với cha sếp già mắc
dịch, tôi nghỉ ngang xương. Thời gian rảnh nhiều, sáng thì cafe, tối đi nhậu
hoặc vô bar ngồi chơi với mấy đứa bạn. Tụi này cũng hiền lành, chỉ có tội đua
đòi. Đôi khi hứng lên rủ nhau chơi chút xíu thuốc lắc, mà mấy cái vụ đó cũng
đâu có dính dáng tới tôi. Tôi đối với ba cái vụ đó thứ nhất là không có hứng,
thứ hai là có thằng anh luôn hăm he hễ nghiện nó đem cổ tôi đi vặn, tôi cũng
còn yêu đời lắm chớ bộ. Vậy mà ông trời xui khiến thế nào, tôi dính vô cái đám
đó trong nguyên một vụ lùng nhùng. Cái bar bị đập, nguyên ổ bị hốt vô công an
thử nước tiểu coi có phản ứng với ma túy hay không. Tôi không có bị gì hết,
nhưng điều đó cũng không đảm bảo tôi không có bị làm sao.
Trở
về nhà đón tôi là khuôn mặt sũng nước của má tôi. Bà làm như tôi mới đi lính từ
Iraq
trở về, khóc lóc quá trời.
-
Trời đất ơi, bộ con bị làm sao mà đi giao du với mấy thằng mắc dịch đó hả trời?
Con không thương ba má gì hết đúng không?
Tôi
thở dài, chả biết nói gì cho bả yên tâm. Lão Hưng anh tôi thì gườm gườm đôi
mắt, nhìn tôi không ra dáng anh em gì hết trơn hết trọi.
-
Mày không có chơi hàng trắng, nhưng tụi nó kêu mày có hút cỏ, phải vậy không?
Trời
ơi trời, ba cái tầm bậy đó ... đứa nào chả hút! Tôi tính trả lời lão vậy thì
gặp cái gương mặt thần sầu đang ngó mình chằm chằm, câu nói vừa ra tới cửa
miệng lại nuốt vô. Thiệt tình thi thoảng cũng làm vài hơi cho nó thay đổi cảm
giác xíu, ba cái thứ đó bên nước ngoài tụi nó bán quá trời luôn, sao lại xếp
chung vô với đám chơi hàng trắng chớ! Tôi gãi đầu gãi tai:
-
Trời ơi, mấy cái đó anh biết mà, hút vô đâu có ghiền đâu. Tụi kiều nó về đem
theo quá trời, công an còn không có bắt mà.
Đáp
lại cái lý luận có phần am hiểu và dân chơi của tôi là nguyên một tràng khóc
than vật vã. Má ơi má, cái báo an ninh thế giới má hay đọc là thứ văn hóa phẩm
độc hại nhất trên đời, má có biết không? Mì chính mà có ân oán với tụi nó, coi
chừng cũng thành thuốc độc bảng A chớ nói chi ba cái vụ nó viết ra câu khách.
Bả đương nhiên không tin tôi - làm sao tin tôi bằng thứ ấn phẩm có đóng dấu bộ
công an đỏ chót - thứ luôn rêu rao chơi cỏ nghiện một cây, chưa tính chơi nhiều
còn bị khùng, hỏng não. Tôi bất lực hoàn toàn trong cái vụ giải thích này, và
bất lực toàn bộ khi nghe ông già phán một câu hệt như chánh án tòa tối cao:
-
Không nói nhiều với nó nữa. Thằng Hưng mai đưa nó vô trại cho tao!
Tôi
nghe như sét đánh ngang tai. Đời có lẽ cũng chỉ có mình tôi, hút cỡ chục hơi cỏ
trong cuộc đời để rồi hôm nay xách đồ vô trại. Tôi nhìn gương mặt vô hồn của
lão anh, nhìn gương mặt quả cảm của ông già, nhìn cái nhìn lóe lên hy vọng của
bà già mà thầm nhủ một câu: cuộc đời chó má này!
Trại
cai nghiện - như trong hình dung của tôi là một thứ gì đó ghê gớm lắm. Dù sao
trong đám bạn tôi từng chơi cũng có không ít thằng bỏ lại tuổi xuân ngoài đồng,
trên rừng khi vô mấy cái trại cai nghiện kiểu này. Nó là một thứ nhà tù thực sự
- nơi đám nghiện xì ke ngày ngày miệt mài lao động và đêm về mơ quay lại với
cuộc đời. "Địa ngục trần gian" - đó là câu kết luận về cái nơi tôi
sắp tới, theo lời một đứa bạn có vài năm trời lê la ở trỏng.
Tôi
bình thường cũng gan dạ dữ lắm, mà sao lúc đó cái giọng run run thấy tội:
-
Anh Hưng nè, bộ đưa em đi vài năm thật hả?
Lão
"hừ" nhẹ một tiếng. Để tim tôi đập lô tô một hồi chán chê rồi mới
thủng thẳng:
-
Ba cái vụ cỏ đó, không phải anh không biết! Có điều, lần này em phải tự trải
nghiệm một chút, sau này em sẽ không dính vô ba cái vụ lung tung nữa!
Đầu
óc tôi tối sầm. Tôi cũng nghĩ thằng anh trời đánh này của mình dư thông minh để
hiểu về mấy thứ ma túy nhãi nhép này, mà sao nó không chịu nói dùm mình một câu
hả trời? Như đoán được ý tôi, lão nghiêm cái mặt lại:
-
Tính trách anh sao anh không nói với ba má em, phải vậy không? Nhưng ba cái vụ
này không hề hấn gì, không có nghĩa em cứ tiếp tục như vầy mãi. Chơi được một
thứ sẽ muốn thử cái khác, giao du với đám bạn đó thì không hỏng cái này sẽ hỏng
cái khác. Nhiều người bản lĩnh gấp 10 lần em cũng còn ngã không đứng dậy nổi,
em nghĩ em ngon lành lắm hay sao?
Thấy
lão nổi cơn bực tức, tôi im re. Lại thấy cái giọng lão đổi tông nhẹ nhàng trở
lại:
-
Bất quá em đi chỉ 5 tháng là về thôi. Em vô trỏng, tự mắt em nhìn thấy cảnh
nghiện ngập ra sao, mai mốt trở về anh nghĩ em sẽ tự hiểu mình phải làm gì. Đời
người ai cũng có sai lầm cả, nhưng dính vô ba cái đó coi như hết chữa.
Tôi
cũng chẳng nghe lão triết lý ra sao về cuộc đời và tương lai. Tôi chỉ cần biết
tôi đi vỏn vẹn trong 5 tháng! Quá ổn so với cái dự định xa thành phố tới vài
năm tôi từng nghĩ. 5 tháng có chết ai cơ chứ, hơn nữa tôi cũng có chút tò mò về
cái gọi là "địa ngục trần gian" mấy thằng bạn rêu rao.
Tới
nơi, tôi hơi có chút chưng hửng khi cái "địa ngục trần gian" không
giống như mình hình dung chút xíu nào. Nguyên một khoảng đất khá rộng được xây
tường bao xung quanh, phía ngoài có cái cổng sắt bự tổ chảng. Dăm ba người mặc
đồng phục bảo vệ đứng phía ngoài, bên trong hình như là một cái sân rộng - tôi
đoán vậy bởi thấy có tiếng hò la, dường như đang chơi trò gì đó. Đâu có giống
địa ngục chút xíu nào đâu?
Cái
nơi tôi ở, thật ra chỉ miễn cưỡng được gọi là trại cai nghiện, bởi nó là một
loại hình trại rất đặc biệt. Không phải trại dành cho ba đứa xì ke bị gom vô
tập trung như đi cải tạo, nơi này dành cho mấy đứa còn được gia đình quan tâm
chăm sóc đưa vô. Bằng chứng là giá tiền cắt cổ, bù lại tiện nghi và sinh hoạt
hệt như một thứ khu an dưỡng bình dân. Cơm ăn sáng trưa chiều tối, tiền nhà gửi
vô xài tẹt ga, phòng nằm có máy lạnh, tivi, máy chơi game, đầu đĩa loa đài đủ
hết trơn. Nói nôm na, tụi nghiện xì ke thường gọi cái trại này với tên: nhà
điều dưỡng.
Tuy
hơi thất vọng chút xíu vì không được trải nghiệm qua cái "địa ngục trần
gian", nhưng thật ra trong tim tôi mừng muốn xỉu. Dù sao ở một nơi như vầy
cũng đỡ hơn cái cảnh vác cuốc lên rừng trồng khoai mì như mấy cái phóng sự tôi
thường coi lắm chứ bộ.
Tuy
nhiên, bước trải nghiệm đầu tiên của tôi tại cái trại cai nghiện không giống
địa ngục trần gian kia lại chẳng hề dễ chịu một chút xíu nào. Ấy là vô
"cắt cơn".
Mấy
đứa mới vô sẽ bị gom vô một khu, gọi là khu Cắt cơn. Khu này là một khu khép
kín, chuyên để dành điều trị trong vài ngày đầu. Đám bị đưa vô đây yếu xìu, mệt
lử, nằm vạ vật, đôi mắt trắng dã, nhìn như ma đói vì thiếu thuốc. Tôi bước vô,
tay ôm cái gối, cũng không có ai dòm lấy một cái. Tụi nó còn bận nằm thở dốc.
Tôi
lẳng lặng bước vô giường, đặt cái gối lên, nằm dài gác tay lên trán. Một cái
cảm giác bất lực và chán nản tràn ngập trong lòng. Có trong mơ, tôi cũng không
nghĩ sẽ có một ngày nằm chung với nguyên cái đám xì ke nghiện ngập kiểu này.
Nước mắt đang sắp sửa ứa ra thì nghe bên tay có cái giọng thều thào:
-
Ê nhóc, lấy dùm tao miếng nước!
Tôi
nuốt nước mắt, cáu kỉnh quay qua. Tâm trạng tôi lúc này đang không được tốt à
nha. Lại thấy một thằng bộ khung cũng khá lớn, người xăm trổ xanh rì đang le lé
mắt nhìn tôi. Trong cái phòng toàn quỷ đói này cũng có trò ma cũ bắt nạt ma mới
nữa sao ta? Tôi khinh khỉnh buông một câu:
-
Nước hả? Nước đái xài được không thì há mồm ra?
Thằng
khung xương to hộc lên một tiếng, tưởng nó lao vô tấp túi bụi, ai dè nó làm một
câu khiến tôi té ngửa:
-
Mày ... ngon ha. Đợi tao ... khỏe lại thì mày hiểu cái cảnh luôn...
Oánh
lộn có vụ chờ nó khỏe lại rồi đánh sao trời? Sao nó không đợi tôi già tôi gạ
oánh nhau luôn một thể cho tiện? À mà quên, nhìn cái tướng nó còn già hơn cả
tôi, đợi tôi già chắc nó cũng xuống lỗ mất tiêu rồi. Tôi đang trong trạng thái
không được tốt lắm, có một thằng để xả giận không tốt sao trời?
Vừa
định lò dò bước tới, xáng vô mỏ anh hai xăm trổ dữ dội kia vài cái thì cái chăn
giường kế mở ra. Một gương mặt nhìn rất hiền lành, quay qua tôi nói nhỏ nhẹ:
-
Bỏ đi em ơi, tụi nó sảng thuốc mà. Giữ sức đi, lát mệt mỏi đó em!
Tánh
tôi ưa nhẹ chứ không có ưa nặng. Nghe ổng nói vậy, hơn nữa thấy cái tướng thằng
kia đang ốm o, có oánh nó cũng chẳng vẻ vang chút xíu nào, tôi quay lại cái
giường ngồi. Ổng nhìn tôi cười cười, cái mặt rất thư sinh và trí thức, coi bộ
có vẻ hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi. Ổng kéo nhẹ cái chăn xuống, gượng
ngồi lên nói chuyện với tôi chút xíu:
-
Anh tên Dũng, em tên gì? Em mới vô đây lần đầu hả?
Cái
biểu hiện lịch sự của ổng làm tôi thấy mến. Tôi trả lời ổng mấy câu bâng quơ,
nhân tiện hỏi han ổng luôn về tình hình cái nơi tôi đang ở. Dù sao, tôi cũng
mới chân ướt chân ráo bước vô, cũng cần có chút thông tin về mấy chỗ này, mai
mốt có ra ngoài cũng khỏi bỡ ngỡ. Ổng hiền khô, trả lời câu một nhưng cái giọng
yếu xìu. Được một lát, coi bộ ổng muốn nghỉ, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa thì
ổng nhìn tôi, cười lành khô:
-
Coi cái tướng em vầy mai mốt ra phục hồi, chắc tụi gái trong trại oánh nhau dữ
ha?
Bất
ngờ à nha. Tôi cũng không nghĩ trong cái trại này lại có cả con gái đi cai.
Nhưng con trai nghiện được mắc mớ gì con gái không được nghiện? Có điều tôi
không có xíu hứng thú nào với mấy ẻm hết trơn. Gái tôi đâu có thiếu, đâu tới
nỗi đi cua mấy nhỏ chơi xì ke trong này hả trời?
7
ngày cắt cơn trôi qua trong cơn chán nản tới tột bậc của tôi. Rõ ràng đang khỏe
mạnh như trâu, đột nhiên bị nhốt tới cả tuần lễ với đám người cả ngày nằm uể
oải và thở cũng không muốn nổi này, tôi cũng muốn phát bịnh luôn. Rất may, một
buổi sáng, một cha bác sỹ bước vô, ngó cái tướng tôi như con trâu mộng, lại gần
hỏi:
-
Khỏe chưa con?
Tôi
ngán ngẩm kêu:
-
Thì từ hồi nào vô đây con có thấy mệt khi nào đâu?
Đám
cắt cơn đang nằm thừ lừ cũng ráng ngóc đầu dậy làm một câu:
-
Thằng đó nó chơi thuốc súng đó bác sĩ. Từ hồi nó vô tới giờ chưa thấy nó vật
khi nào hết!
Ông
bác sỹ coi bộ cũng không ngạc nhiên lắm. (Trước tôi cũng có nhiều trường hợp
mới chơi duy nhất một lần bị bắt gặp, tống vô liền). Ổng mở cuốn sổ dòm dòm một
hồi, kêu:
-
Cũng được 1 tuần rồi đó, con muốn ra ngoài không?
Tôi
cầu còn chẳng được ấy chứ. Vội vàng thu xếp đồ đạc đóng gói vô, theo ổng bước
ra phòng ngoài. Thấy cái bầu trời quang đãng, không khí bớt bí bách như trong
phòng, tôi hít mạnh một cái, tưởng chừng vừa bước qua một kiếp. Ổng kêu tôi lại
cái bàn nhỏ, chỉ vô cuốn sổ nói:
-
Nhưng con phải kí đảm bảo về sức khỏe đã nha. Giờ ở trỏng chán đòi ra, có gì
bác không chịu trách nhiệm được.
Tôi
mém chút kêu ổng lại cái bàn 2 thằng vật tay coi thằng nào khỏe, nhưng cũng
ráng kiềm chế lấy bút kí đại vô cuốn sổ. Ông ngó tôi kí xong, gật gật đầu rồi
kêu một cha bảo vệ vô. Cha nội làm cái mặt thấy ghét, dắt tôi vô một cái phòng,
trỏ giường rồi quay lại làm cái mặt lạnh lùng:
-
Vô ráng chấp hành tốt nha. Gây chuyện là không có xong đâu.
Tôi
nghe thấy ớn trong lòng. Bộ gia đình bỏ tiền đưa tôi vô lộn... Chí Hòa sao?
Chấp hành - nghe sao giống mấy thằng đại bàng đại bác trong tù quá vậy. Tôi
bước vô cái giường, quăng đại cái đống đồ đạc lủng củng lên giường, mặc xác mấy
con mắt dòm lom lom, lượn lờ ra ngoài ngắm cảnh trường trại xem nó ra sao.
Trại
này không lớn lắm, gồm mấy dãy phòng san sát nhau. Phòng tụi nam chia 2 khu,
gồm 2 dãy nhà 2 tầng nằm sát rạt nhau, tổng cộng chừng 400 mạng. Phòng nữ gồm 1
dãy nhà một tầng, chừng 100 đứa. Dãy phòng nữ nằm tách biệt hẳn với phòng nam,
cách nhau một cái hành lang nhỏ. Phía giữa là một khoảng sân khá rộng, có chỗ
chơi bóng chuyền, bóng đá, một cái vườn hoa nho nhỏ có cả ghế đá bao quanh.
Cuối cùng của khu trại là một cái nhà ăn khá rộng, có một căng tin khá lớn bán
đủ thứ trên đời. Ở trong này không xài tiền mặt, tiền gia đình gởi vô được đổi
thành phiếu mua đồ. Phiếu có giá trị từ 10 ngàn tới 100 ngàn, hệt như tiền mặt
ở ngoài đời và chỉ xài được ở căng tin. Trong căng tin bán đủ thứ trên đời hết
trơn, từ quần áo (mặc theo quy định của trại), đồ ăn, đồ tạp hóa lung tung, giá
cả mỗi thứ đắt hơn ngoài cỡ gấp đôi. Phụ trách bán căng tin là 2 em gái, 1 em
người miền Tây và một em gái người Bắc.
Tôi
khi trong cắt cơn cũng có nghe qua mấy vụ này nên cũng chẳng bỡ ngỡ gì lắm. Móc
túi lấy tờ phiếu mua đồ, tôi chạy ra căng tin kêu ly cafe, bỏ tờ phiếu xuống
rồi kiếm chỗ nào vắng vắng ngồi. Đợi hoài không thấy ai bưng cafe hết trơn, quay
qua thấy con nhỏ người Bắc mặt tỉnh bơ, ly cafe của tôi đặt gọn lỏn trên quầy.
Con nhỏ liếc xéo tôi, kêu:
-
Cafe của anh nè. Ngồi đó đợi em mang tới hả?
Vụ
này mới à nha. Uống cafe tự phục vụ tôi cũng mới gặp lần đầu. Thôi thì lỡ bước
chân vô đây, cắn răng chấp nhận vậy. Tôi làm mặt tỉnh, chạy ra bưng ly cafe,
cười với con nhỏ một cái:
-
Anh mới vào đây, chưa có rành mấy cái vụ này.
Con
nhỏ lại nguýt tôi một cái, rồi làm bộ bận rộn không thèm nói chuyện. Thề có
chúa, ở ngoài cỡ con nhỏ này tôi mà liếc mắt qua nửa cái, tôi bé bằng con kiến.
Uổng công tôi cười với nhỏ, làm bộ chảnh nhìn thấy khó thương ghê.
Mà
kể cũng lạ, sao từ lúc tôi bước ra ngoài tới giờ cũng phải cỡ nửa tiếng, con
mắt láo lơ đảo quanh sân trại tới vài vòng mà không thấy bóng dáng nhỏ con gái
nào hết trơn hết trọi. Không lẽ tụi này làm biếng tới nỗi ở trong phòng hết
trơn không chịu ló đầu ra? Còn đang thắc mắc, thấy bên cổng ngoài mở rộng, 2
cái xe loại 54 chỗ chạy vào. Cửa xe vừa mở, nguyên một bầy bươm bướm tóe ra
ngoài, tôi nhìn mà hoa cả mắt. Nào bướm già chừng 4 - 5 chục tuổi, cái mặt nhàu
như quả táo tàu, nào bướm non tóc xanh tóc đỏ tóc vàng bay lả tả vô trong dãy
phòng nữ. Mãi sau quen dần mới biết, tụi nữ ban ngày sẽ được xe chở ra một
xưởng may gần đó, làm ba cái vụ may vá linh tinh qua ngày.
Thiệt
tình khi mới vô trại, tôi không để ý gì tới vụ có mấy con nhỏ đó hết trơn. Dù
sao, cái ác cảm về mấy con nhỏ chơi xì ke vẫn khiến tôi ... sờ sợ. Có điều, nếu
chia xì ke ra từng đẳng cấp một, vậy mấy con nhỏ này chắc cũng được xếp cỡ Vip,
kể cả mấy chị bướm già chừng gần 5 chục tuổi kia. Tính sơ sơ một tháng ở trong
này cũng tốn gần chục triệu, nếu không phải gia đình có điều kiện và còn quan
tâm tới con cái, chắc hẳn tụi này dạt ra đường từ lâu chứ sức mấy được ở chỗ
này.
Hơn
nữa, ở trong này không phải chỉ có rặt tụi công tử và tiểu thư con nhà giàu ăn
chơi vô. Còn có khá nhiều loại người phức tạp, ví dụ như anh Dũng tôi gặp trong
phòng cắt cơn là một ví dụ. Ổng nhìn hiền lành, thư sinh, nói chuyện nhỏ nhẹ
như giáo viên khoa triết chứ không có cái tướng đại bàng đại bác gì hết trơn,
vậy mà khi ra tới cửa phòng lập tức có vài thằng xăm trổ lên tới cổ ra đón, tay
xách đồ dùm như Vip. Nghe mấy đứa trong cắt cơn nói, ổng cũng là một dạng thứ
dữ của mấy trại lớn chứ không phải bình thường. Chưa hết, vài tay giang hồ
thuộc loại khét tiếng trong thành phố cũng góp mặt ở trỏng, mặc dù theo tôi
được biết mấy cha này hoàn toàn không dính dáng gì tới xì ke. Nhưng rõ ràng,
trốn đi đâu đó một thời gian hoặc tạm lánh mặt kẻ thù, công an, chỗ này không
phải là một lựa chọn tệ. Nhất là khi nó chỉ cần đóng đủ tiền là được, mặc xác
bạn là ai.
Tuy
nhiên thành phần nhiều nhất ở đây vẫn là những dạng công tử bột. Nhìn cái tướng
tụi nó biết liền. Đầu xanh đầu đỏ, xăm trổ tè le, cởi trần khoe dáng, đi ngông
nghênh tới căng tin gọi cafe, ngồi tán dóc inh ỏi cả một góc. Mỗi ngày ở cái
trại này đón không ít người mới, bởi vậy tụi nó nhìn tôi cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Càng tốt, đỡ phiền phức - tôi tự nhủ vậy, cảm thấy cuộc sống trong chỗ này cũng
không tới nỗi tệ lắm.
-
Em ngồi đây được không anh?
Đang
mải mê nghĩ ngợi, chợt bên tai có một giọng nữ nhỏ nhẹ dễ thương hết sức. Quay
đầu lại, trời đất - sao trong trại xì ke mà có con nhỏ đẹp quá trời đẹp luôn.
Mặt con nhỏ dễ thương hết sức, cái đầu đang cúi xuống ra bộ e thẹn, cái tay cầm
theo một ly nước ngọt. Dù đang mặc cái bộ đồng phục của trại nhìn hệt như bộ
quần áo ngủ, tôi vẫn nhìn ra con nhỏ này mà diện đồ hiệu vào chắc người ta ngỡ
nó là cave cao cấp quá. Ủa mà sao có suy nghĩ kì cục vậy ta, thấy con nhỏ nào
đẹp đẹp xuất hiện trong trại cai nghiện nghĩ ngay nó là cave, bậy bạ hết sức.
Tôi vội vàng kêu:
-
Được mà, em ngồi đi.
Con
nhỏ rón rén ngồi xuống, cái miệng cười chúm chím. Quả thật bình thường, tôi
luôn tự tin hết cỡ về vẻ ngoài đẹp trai của mình, tuy nhiên vụ này vẫn làm tôi
hết sức bất ngờ. Không tưởng sự đẹp trai của mình lại có sức hấp dẫn dữ dội vậy
à nha. Con nhỏ vừa ngồi, cái miệng đã bắt đầu hoạt động lia chia. Hết hỏi tên
tuổi số nhà, nghề nghiệp, quá trình nghiện ngập, con nhỏ quay qua làm bộ nghĩ
ngợi. Tôi đang băn khoăn con nhỏ liệu có hỏi tiếp số đo ba vòng hay độ dài gì
đó không thì con nhỏ làm cái rụp:
-
Anh nè, hồi anh vào... anh có mang theo không?
Mặt
tôi ngẩn tò te:
-
Mang theo gì hả em?
Con
nhỏ vẫn kiên nhẫn:
-
Hàng đó mà anh. Bộ anh vô không có mang theo hả?
Niềm
hãnh diện được gái để ý của tôi bỗng tắt ngúm như thể bị dội một gáo nước to
thiệt to. Ai dè con nhỏ xáp tới gần vì ngó thấy cái mặt tôi lạ, nó biết tôi mới
trong cắt cơn ra, hy vọng khi mới vào tôi cũng giống như đám kia có giấu chút
ma túy đem vô trỏng xài. Tôi ngán ngẩm lắc đầu. Con nhỏ còn ngán ngẩm hơn gấp
bội, chẳng nói chẳng rằng xách cái ly theo, tiến ra chỗ tụi con gái đang túm
tụm. Chỉ thấy nó nhún vai, mấy con nhỏ kia ánh mắt từ trông ngóng chuyển sang
liếc xéo tôi rát rạt, ý chừng như tôi đem lại sự thất vọng não nề cho chúng
vậy!
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét