Chiều nằm trên lô cốt / Mùa xuân và tên lính rừng / Về phép
Posted:
30/12/2012 in Hồ
Chí Bửu, Thơ
Chiều nằm trên lô cốt
Vỗ bụng cười vang nhìn hàng dây
thép
Rượu uống hết rồi sao chẳng thấy say
Nằm gác cẳng lên ngâm thơ tứ tuyệt
Thuốc cũng hết rồi buồn rớt không hay
Rượu uống hết rồi sao chẳng thấy say
Nằm gác cẳng lên ngâm thơ tứ tuyệt
Thuốc cũng hết rồi buồn rớt không hay
Mấy thằng bạn thân giờ lên đại học
Có thằng ra trường làm tới quan hai
Ta nằm phương nầy chợt thương tay súng
Hai bốn mùa xuân - sáu tuổi lưu đày
Chiều chuyến trực thăng mang theo thực phẩm
Đáp xuống chưa đầy năm phút lại bay
Nhiều hôm ta muốn xin theo về phố
Ngại sợ về thành mình chẳng giống ai
Có thằng ra trường làm tới quan hai
Ta nằm phương nầy chợt thương tay súng
Hai bốn mùa xuân - sáu tuổi lưu đày
Chiều chuyến trực thăng mang theo thực phẩm
Đáp xuống chưa đầy năm phút lại bay
Nhiều hôm ta muốn xin theo về phố
Ngại sợ về thành mình chẳng giống ai
Đã trót tập quen ăn đồ hộp Mỹ
Đánh đấm nhiều năm gân cốt cũng mòn
Thôi rũ áo ngồi chờ xin bố thí
Mai mốt hòa bình trả lại núi non !
Đánh đấm nhiều năm gân cốt cũng mòn
Thôi rũ áo ngồi chờ xin bố thí
Mai mốt hòa bình trả lại núi non !
Lỡ mai hòa bình ta về xe đẩy
Chiều qua nhà em có tiếng ai cười
Ngỡ ngàng về nhanh bàn tay run rẩy
Cúi xuống vụng về để nước mắt rơi
Chiều qua nhà em có tiếng ai cười
Ngỡ ngàng về nhanh bàn tay run rẩy
Cúi xuống vụng về để nước mắt rơi
Lỡ mai hòa bình ta về nạng gỗ
Khập khễnh bước đi buồn khóc một mình
Em ở lầu cao gieo cầu chọn lựa
Họ chen lấn giành - ta đứng làm thinh…
Khập khễnh bước đi buồn khóc một mình
Em ở lầu cao gieo cầu chọn lựa
Họ chen lấn giành - ta đứng làm thinh…
Mùa xuân và tên lính rừng
Cuộc sống của ta giờ quá đãSáng ra chim hót ở trên cao
Tối nghe vượn hú vui chi lạ
Sáng tắm suối nguồn tối tắm ao
Ta sống ở đây mười bốn tháng
Dưới kia thung lũng ắp đầy hoa
Lính ta một lũ đầy ngạo mạn
Gối súng quen rồi quên gối da
Có bữa cơm chiều mưa tầm tã
Khói quyện lên trời bay lãng du
Ngồi nhớ chuyện đời cười ha hả
Bỏ phố lên rừng đâu phải ngu ?
Sau buổi mưa chiều hoa kết trái
Ta mất một đàn bướm thật xinh
Nhớ em ta ngắt cành hoa dại
Nhờ gió đưa hương gọi chút tình
Người ở phố phường khua tiếng hát
Rượu uống suốt ngày say lại say
Ta ở phương nầy mang đánh bạc
Cuộc đời sự nghiệp lẫn tương lai
Người ở phố phường nhiều gái đẹp
Nhà lầu giường nệm thật là sang
Ta ở phương nầy tay súng thép
Đắc chí chỉ trời ca hát vang
Sáng ra ta hít đầy khí mát
Tội em cát bụi dưới phố hồng
Ở đây ta có ngàn cung nhạc
Tội em dưới thế có bằng không
Ta đứng đây cười bằng kiêu hãnh
Lâu quá thành quen cũng cố lỳ
Râu tóc mọc dài không thợ hớt
Ta sống như là tên pippy
Có bữa hứng vào lên bản Thượng
Dẫn theo vài chú lính chưa già
Nhiều tên còn muốn xin làm rể
Rượu cần dăm hũ uống như pha
Cuộc sống của ta giờ quá đã
Hồn nhiên nên mãi vẫn không già
Thành phố nghe quen mà xa lạ
Tết đến ở rừng chơi..hết ga !
Về phép
Ngủ ở đây-đêm nay ta yêu em bằng kỷ niệmNgủ ở đây không có tiếng súng giật mình
Không có hầm cá nhân từng đêm ngồi kích
Không có bastos để lén hút vội vàng
Ta ngang nhiên ngủ giữa lòng phố chợ
Giữa cuộc vui vụn vỡ của san hô
Đã đánh đổi bằng nghìn đêm lo sợ
Đêm nay rồi cũng trả lại kinh đô
Bạn bè ta hằng trăm thằng ngoài đó
Mắt trong đêm vẫn mở lớn trợn trừng
Sương đỉnh núi còn giăng mù đầu gió
Ta nằm đây thoáng nhớ cũng ngượng ngùng
Ngủ đi em – chắc đêm nay không nghe pháo kích
Thiên đường xa nên súng đạn cũng buồn
Tay ta đây vùng thịt da thương tích
Gối đầu lên rồi kể chuyện yêu đương
Ngủ đi em, mùa thu cũng còn buồn lắm
Thôi ngủ đi- ta đi hái trái sầu
Trên non cao hay tận cùng hố thẳm
Đem về trần chằm gắn vết thương đau
Ngủ đi em- ta về vùng lâm chiến
Cũng mơ hồ như một nửa cơn điên
Nghêu ngao hát như một lần xuống núi
Rồi về rừng nghe thương nhớ từng đêm
Hồ Chí Bửu
Thơ trữ tình rất hay, Mang đầy tính lãng mạn và nhân văn
Trả lờiXóaCảm ơn HT.
XóaPhải chăng đây là những bức tranh về cuộc sống (giữa 2 trận đánh) rất đơn sơ, giản dị của những những người lính chiến nói chung và của các CCB k14vt nói riêng. Nó rất thực chứ kg bị "tuyên truyền hóa" như "thơ XHCN". Nhìn vào bức tranh này thấy đc sự gian khổ, sẵn sàng hy sinh và cũng quá nhiều thiệt thòi của các CCB so với ai "ở phố", (người yêu bỏ lấy người khác...), đến độ về fép ngủ với vợ còn bị giật mình! ...
Mình "tạm bôi" ra thế, xin đc chỉ giáo thêm.
Đã là lính thì thời nào, ở đâu, phía nào cũng phải khổ thôi, bọ chẳng phải bàn. Như lính phía bên kia trước đây có loại được ưu tiên hơn là trước khi ra trận có tiền tuất, khi từ trận trở về nếu thoát chết, còn có khả năng thì cứ "phá phách các em" (nếu còn tiền), thế thôi.
Trả lờiXóaLính ta bây chừ cũng rứa chứ sao. Còn tiền thì còn tất.
Xóa