honngv: Theo vnexpress “Công trình nhà vệ sinh trường THCS Long
Hiệp, huyện miền núi Minh Long trị giá 600 triệu đồng”. Chẳng khác gì công
trình trên tàu vũ trụ! Thật đúng là tiêu tiền ‘chùa’, tiền do nghĩ ra mọi loại
thuế, fí treo vào cổ dân và thật đúng là ăn cả … cứt. Ai không tin cứ đọc thêm
bài sau của nhà báo Đào Tuấn:
Câu chuyện cái nhà vệ sinh bé bé, xinh
xinh với một chi phí “khủng của khủng” 600 triệu đồng trong một trường tiểu học
miền núi ở Quảng Ngãi, thật kỳ lạ, bỗng trở thành đề tài xả sờ trít cực hiệu
quả.
Nó có giát vàng không vậy? Cư dân mạng
cười rớt răng hỏi nhau!
Nó chống được động đất cấp mấy?
Người ta nhét tiền vào đâu để hết những
600 triệu cho một diện tích 29m2?
Đơn giá 20 triệu đồng/m2, thậm chí không
có trong đó tiền sử dụng đất. Thật
là ngậm ngùi cho chung cư cao cấp ở Thủ đô.
Tất nhiên, căn nhà vệ sinh nọ không giát
vàng. Cũng không có bồn tắm xông hơi, bể sục, thiết bị massage, cảm ứng tự
động. Cũng chẳng phải thiết kế kiên cố kiểu boongke để chống động đất, bom
nguyên tử hay sóng thần. Nó kỳ khôi ở chỗ dù tốn đến 600, hay 721 triệu thì các thầy cô giáo phải tao nhã
đến nỗi dùng búa, đột đục thêm những cái lỗ để… thoát nước, trong khi đó, các
bác bảo vệ phải xách nước chứa sẵn để học trò dùng ca múc nước dội. Chuyện nhà
vệ sinh ở Quảng Ngãi nó còn thú vị đến nỗi có trường đã có sẵn 2 nhà vệ sinh
nhưng vẫn được “ấn” thêm cho cái thứ ba.
Còn chuyện nhà trường tham gia giám sát ư? Hay nghe lời cô hiệu trưởng trường
Hành Thịnh nói trên Tuổi trẻ “Quá trình thi công Sở GD-ĐT cũng cơ cấu hiệu
trưởng vào ban giám sát, nhưng bản vẽ thiết kế mình đâu biết gì, vào ban giám
sát cho vui…”.
Nhưng hẳn nhiên, nó có lý do chính đáng
cho số tiền 600-700 triệu đồng. Lý do đó, rất đơn giản và ai cũng sẽ gật gù
chấp nhận ngay: Đây là một căn nhà vệ sinh được xây bằng tiền “chùa”, thuộc
chương trình nước sạch và vệ sinh môi trường, được “ấn từ trên xuống”. Và cơ
bản nhất, ở Việt Nam, 600 triệu, chứ 6 tỷ để xây một cái nhà vệ sinh là chuyện
chẳng có gì lạ cả.
Ngay sau chuyện ngôi nhà vệ sinh “chống
bom nguyên tử” ở Quảng Ngãi, cư dân tình cờ bắt gặp một quả cầu biểu tượng
(kiểu cổng chào) tơi tả ở Bình Dương. Nó tả tơi đến mức báo chí ví nó với một
chiếc áo rách. Từ TP HCM vào Bình Dương, ai cũng sẽ nhìn thấy nó, dù không phải
ai cũng biết nó tốn kém đến 40 tỷ đồng. Những miếng nhựa phản quang để “tạo
hiệu ứng nhấp nháy đẹp mắt” giờ rơi rụng lả tả và hiệu ứng nhấp nháy được thay
bằng hiệu ứng nham nhở. Nhìn quả cầu biểu tượng, người ta lập tức nhận được một
bài học, rằng chớ có lai vãng quanh đó khi trời có gió. Nhìn quả cầu, người ta
cũng thông cảm cho những người xây nhà vệ sinh 600 triệu. “Oe com tu Bình
Dương” mà cũng tốn đến bốn chục tỷ. Bốn chục tỷ cũng chỉ được vài mùa đã tả
tơi, huống hồ 600-700 triệu cho cái nơi xả nước và dội nước.
Tất nhiên, nhiều cái nhẽ còn phải làm để
nhìn nhận những gì đằng sau sự lãng phí. Chỉ có điều là những câu chuyện tréo
ngoe giờ phổ biến quá. Phổ biến đến nỗi người ta không còn nổi giận được nữa.
Nhưng phải chăng khi người ta không còn nổi giận, có nghĩa là sự giận giữ đã
đến giới hạn?!
Nhà vệ sinh thì xây hết 600 triệu đồng còn nhà trẻ ở phường Ngọc thụy (Q. Long biên) thì chỉ xây hết có 30 tỷ đồng (trang 6 báo Hà nội mới ngày 12/6/2013, mục: Quan liêu đẻ siêu lãng phí, Trường mầm non phường Ngọc thụy, công trình vừa mới xây dựng có vốn đầu tư gần 30 tỷ đồng đang đứng trước nguy cơ bị phá dỡ để lấy mặt bằng xây dựng một ngôi trường khác...).
Trả lờiXóaCó lẽ các vị "đây tớ" của dân đã rất tỉnh táo và thông minh, linh hoạt khi thi hành công vụ, tranh thủ làm ngay, làm gọn trước khi kết thúc nhiệm kỳ công tác, trên quan điểm "non nhà hơn già đồng", cuỗm được chừng nào hay chừng đó. Còn khi quan trên có nói thì đã có câu chuẩn bị sẵn (cả chứng cứ): "Anh hãy sờ sau gáy anh xem ntn đã rồi hẵng nói"
Các Cụ xưa nói "ăn tàn fá hại" (nhìn đâu cũng thấy, từ TW đến địa fương) như thế thì đến núi cũng sập, biển cũng cạn. buồn, đau, xót.
Xóa