Chỉ còn hơn 1 tuần nữa là đến ngày làm lễ tuần tứ cửu (49 ngày) cho Đại tướng VNG, Xin thắp nén hương lòng cầu cho linh hồn Đại tướng sớm được siêu thoát và an nghỉ ở cõi Vĩnh Hằng
Thứ tư, 16/10/2013 09:32 GMT+7
Phóng viên Mỹ bật khóc khi nói về quốc tang Đại tướng
Gần 20 năm trước, Catherine Karnow được theo Đại tướng Võ Nguyên Giáp lên Điện Biên chụp ảnh những cựu chiến binh tưng bừng đón ông. Nay, cô bay nửa vòng trái đất đến Hà Nội, chứng kiến hàng triệu người nghẹn ngào tiễn biệt "anh Văn".
Catherine Karnow trân trọng nâng bức ảnh cô chụp Tướng Giáp năm
1990. Bức ảnh này được nhiều người dân Hà Nội và Quảng Bình in và cầm
theo khi đi viếng ông. Ảnh: Trọng Giáp
|
Bất ngờ nhận tin Tướng Giáp từ trần khi đang chuẩn bị làm lễ tưởng nhớ
người cha quá cố, Catherine Karnow không khỏi hụt hẫng, dù biết ngày này
rồi cũng sẽ tới. Không chần chừ, nhà báo ảnh của National Geographic tức tốc mua vé máy bay đến Việt Nam vào phút chót.
"Đây là lúc gây cho tôi nhiều nỗi xúc động, khi tất
cả dồn vào cùng một thời điểm. Lịch sử mối thân tình giữa tôi và gia
đình Tướng Giáp bắt đầu từ cha tôi. Tôi cảm thấy như người trong cuộc
khi trải qua cảm giác mất mát của
gia đình ông và đất nước, không chỉ vì tình bạn của tôi với họ, mà còn
vì tôi cũng vừa mất đi cha mình. Và vì tôi ước cha tôi nghe được chuyện
này, ước được chia sẻ cùng cha", cô nói, nước mắt chảy lã chã xuống cằm.
Audio: Catherine nghẹn ngào khi nhớ lại khoảnh khắc biết tin Tướng Giáp mất
|
Ông Karnow là nhà báo Mỹ viết cuốn sách được xem là tác phẩm toàn diện nhất về chiến tranh Việt Nam, mang tên "Vietnam: A History" (Tạm dịch: Việt Nam: Một lịch sử). Tác phẩm của ông được chuyển thể thành phim tài liệu, và ông từng giành giải Pulitzer. Ông qua đời hồi tháng 1/2013 ở tuổi 87.
Trên chuyến bay về Hà Nội, Catherine thầm nhủ sẽ phải chụp
ảnh lễ tang của Đại tướng, không phải để đưa tin, mà vì tâm niệm thôi
thúc. Cô muốn được chia sẻ sự mất mát với tư cách một người bạn của gia
đình Đại tướng.
Khi chứng kiến đám đông khổng lồ chờ viếng Đại tướng trước nhà tang lễ, cô thốt lên: "Không thể tìm được từ nào để miêu tả. Tôi quá bất ngờ khi thấy hàng nghìn, hàng nghìn người xếp hàng xa ngút tầm mắt".
Từ sáng sớm đến đêm 12/10, một lượng người kỷ lục trong nhiều thập kỷ
xếp hàng dọc các con phố Trần Thánh Tông, Pasteur, Hàn Thuyên, Phạm Đình
Hổ, Hàng Chuối, Lê Quý Đôn... chờ viếng đám tang "vị tướng vĩ đại của
lịch sử Việt Nam". Họ đến từ khắp các địa phương ở miền Bắc, không phân
biệt già, trẻ, gái, trai, tầng lớp.
"Điều đó cho thấy người Việt yêu đất
nước của mình đến mức nào, tự hào vì quê hương của mình đến đâu. Điều đó
củng cố tinh thần: 'Đây là đất nước của chúng ta. Chúng ta giành độc
lập từ tất cả các nước Trung Quốc, Pháp, Mỹ, với một lịch sử chống ngoại xâm lâu dài'. Sự
ra đi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm sống dậy tất cả những cảm xúc đó
trong lòng mọi người", Catherine chia sẻ. Đoạn, cô xin lỗi vì không
kiềm chế được cảm xúc.
Một bức ảnh đẹp về Tướng Giáp do Catherine Karnow chụp trong căn
nhà số 30 Hoàng Diệu, Hà Nội. Cô đã rất vất vả để tìm được vị trí chụp
ảnh chân dung ưng ý, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy một nguồn sáng từ cửa
sổ chiếu xuống cầu thang. Dựa trên cách ví von của người Pháp, so sánh
ông với "ngọn núi lửa phủ tuyết", Catherine chọn vị trí ánh sáng chiếu
vào mái đầu bạc và đôi mắt vị tướng. Ảnh: Catherine Karnow
|
Đến Việt Nam nhiều lần trong suốt hơn hai chục năm, nữ nhiếp ảnh gia
cảm thấy vài năm gần đây, có những thái độ khác nhau trong tầng lớp
thanh niên Việt. Cô tin rằng có khoảng 60 triệu người sinh ra sau chiến tranh, với những mối quan tâm khác như cơm áo gạo tiền, gia đình, sự nghiệp. Trong khi đó, 30 triệu người còn lại sinh ra trước chiến tranh là một nhóm người khác. Bởi vậy, cô hạnh phúc khi thấy trong sự kiện Tướng Giáp mất, tất cả mọi người đoàn kết lại.
"Đất nước
bạn cần điều này. Thế hệ trẻ cần phải cảm thấy một phần của lịch sử chứ
không chỉ những khoảnh khắc hiện tại. Những bộ phim tài liệu, những câu
chuyện bất tận về Đại tướng, về Điện Biên Phủ chưa đủ. Đây là lúc những
người trẻ trải nghiệm để hiểu chính lịch sử của họ", cô nói.
Theo đoàn gia quyến Đại tướng về Quảng Bình, Catherine gặp không ít khó
khăn khi tác nghiệp, bởi cô không ngờ dòng người đổ ra đường đón ông về
quê đông đến vậy, và cũng không hiểu các thủ tục tang lễ Việt Nam. Nhưng điều bất ngờ nhất đối với cô có lẽ là khi trông thấy vô số người cầm những bức chân dung Tướng Giáp do chính cô từng chụp. "Catherine! Chị có thấy rất rất nhiều người cầm bức ảnh chị chụp không?", một thành viên gia đình Tướng Giáp hỏi.
"Quả vậy, thật không tưởng đối với tôi,
nhất là khi đây là vùng nông thôn", Catherine nói với vẻ tự hào. Tuy
nhiên, cô cũng khiêm tốn cho rằng có hàng trăm bức ảnh đẹp về Tướng
Giáp, có thể chỉ đơn giản vì bức của cô là tấm duy nhất người dân tiếp
cận được.
Đoàn tiêu binh đưa linh cữu Đại tướng về nơi an nghỉ cuối cùng ở Quảng Bình. Ảnh: Catherine Karnow
|
Sau một tuần trải qua nhiều cung bậc
cảm xúc, con gái nhà báo Stanley Karnow hôm nay lên máy bay trở về Mỹ,
với hành lý là 16 chiếc thẻ nhớ, chứa tổng cộng khoảng 5.000 bức ảnh.
Nữ nhiếp ảnh gia dự định in một số bức
gửi gia đình Đại Tướng, và đưa chúng vào cuốn sách ảnh về Việt Nam mà cô
ấp ủ từ rất lâu. Cô kể lại rằng vào ngày 29/1, từ thành phố Hồ Chí Minh, cô gọi điện thoại về Mỹ để hỏi thăm cha, nói rằng cô muốn ông viết lời giới thiệu cho cuốn sách ảnh của mình.
"Cha sẽ làm tất cả những gì con muốn", Stanley Karnow nói. Ông qua đời trong giấc ngủ vài giờ sau đó.
"Tôi ước chúng tôi đã hoàn thành lời
giới thiệu cho cuốn sách", giọng Catherine chùng xuống lẫn vào tiếng
nhạc đang văng vẳng trong quán cafe bên Nhà hát Lớn. Hà Nội đang trải
qua những ngày cuối thu, lá vàng rợp bay trong gió.
Trọng Giáp
Anh Võ, anh Văn trong lòng Hồ Cương Quyết
"Tôi lúng túng như một chú bé con. Trước mặt tôi là cả một tượng đài của lịch sử thế giới, tác giả trứ danh của cuốn sách nhỏ mà tôi từng ôm ấp trong phòng biệt giam Chí Hòa", André Menras Hồ Cương Quyết, kể về lần đến thăm Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp, phu nhân Đặng Bích Hà và ông André Menras trong buổi gặp ngày 2/2/2009. Ảnh: Lê Văn Hải
|
Ông Andre Menras Hồ Cương Quyết, người có hai quốc tịch Pháp và Việt
Nam, là một người có tình cảm đặc biệt với Việt Nam. Ông là nhân chứng
lịch sử trong nhiều giai đoạn cách mạng từ thời chống thực dân Pháp, đến
kháng chiến chống Mỹ.
Năm 1972, trong xà lim khám Chí Hòa, bất chấp sự cấm đoán và theo dõi
sát sao của cai ngục, chàng trai trẻ Menras đã đọc được những trang sử
vinh quang của dân tộc Việt Nam qua cuốn sách "Guerre du peuple, armée
du peuple" (Chiến tranh nhân dân, quân đội nhân dân) của Đại tướng Võ
Nguyên Giáp.
"Tôi cảm nhận rõ Chủ tịch Hồ Chí Minh, Tướng Giáp và các đồng chí của
họ và người dân Việt Nam thống nhất một lòng. Lãnh đạo và nhân dân gắn
bó với nhau khăng khít, tự nhiên như người ta hít thở khí trời", Menras
viết sau khi đọc cuốn sách.
Thần tượng và yêu quý Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ cuốn sách ấy, nhưng
mãi 37 năm sau, đầu năm 2009, Menras mới thực hiện được ước mơ tới thăm
đại tướng ở nhà riêng của ông ở số 30 Hoàng Diệu, Hà Nội.
Nghe tin Đại tướng qua đời, ông rất xúc động và đã dành những lời viết
trân trọng nhất cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong một bài báo đăng trên
tờ La Marseillaise.
Bài báo có tựa đề "Huyền thoại của thế giới, Đại tướng Võ Nguyên Giáp
không còn nữa". Đoạn giới thiệu của bài viết là những lời trân trọng:
"Việt Nam: Vị tướng chiến thắng trận Điện Biên Phủ và đánh bại quân đội
Mỹ, người đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì độc lập của đất nước,
qua đời ở tuổi 102".
Mở đầu bài báo, tác giả viết: "Một con người nổi tiếng, được tôn trọng
và yêu mến nhất Việt Nam, chỉ sau Chủ tịch Hồ Chí Minh, vừa qua đời sau
hơn một trăm năm phong ba bão tố và chiến trận.
Ông sinh năm 1911, trong một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Quảng Bình (bắc trung
bộ Việt Nam), và qua đời tại bệnh viện 108 Hà Nội, nơi mấy năm qua ông
đã được chăm sóc đặc biệt.
Là Tổng tư lệnh đầu tiên của Quân đội nhân dân Việt Nam, tên tuổi Đại
tướng Võ Nguyên Giáp từ nhiều thập niên qua luôn được nhắc đến như một
huyền thoại trong lịch sử đấu tranh và giải phóng dân tộc. Cho tới hơi
thở cuối cùng, ông vẫn luôn là một nhà yêu nước và một vị dũng tướng".
Bài báo được chia làm 4 phần: "Anh Võ", "Anh Văn", "Người quyết giữ gìn độc lập" và "Ra đi trong sự thanh thản".
Anh Võ
Họ Võ của ông nghĩa là đấu tranh, cuộc đấu tranh mà ông đã bước chân
vào từ khi còn rất nhỏ. Ông ngoại của Đại tướng là người lãnh đạo một
nhóm vũ trang nổi dậy chống Pháp. Mỗi khi lính thực dân tiến vào làng,
bà ngoại của ông đều vội vã sơ tán mọi người trong gia đình, lúc ấy cậu
bé Giáp thường được ngồi vào một trong hai chiếc thúng của đôi quang
gánh trên vai bà.
Năm 16 tuổi, ông bị trục xuất khỏi trường Quốc học Huế vì tham gia bãi
khóa để ủng hộ một học sinh bị đuổi học vì hoạt động chống thực dân. Sau
đó, ông bước vào cuộc đấu tranh yêu nước và gia nhập Đảng Cộng sản Đông
Dương. Ông bị bắt vào tháng 10/1930.
Sau khi được tự do, ông giảng dạy môn lịch sử tại một trường ở Hà Nội
đồng thời học tập để lấy bằng về luật và kinh tế. Nhưng cuộc đấu tranh
chống thực dân đã khiến ông không có một phút giây ngưng nghỉ.
Tuy không được học trong trường lớp quân sự nào, nhưng ông đã sớm tìm
thấy con đường cách mạng của mình. Ngay từ năm 1944, ông đã đứng đầu đội
"Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân", một nhóm nhỏ những người nông
dân nghèo có vũ khí đơn sơ, nhưng mang một sứ mệnh khó tin, được Chủ
tịch Hồ Chí Minh giao phó, đó là nổi dậy đấu tranh vũ trang chống lại sự
chiếm đóng của quân đội Nhật và mục tiêu xa hơn là đánh bại chế độ thực
dân Pháp.
Trong suốt quá trình hoạt động với những thành tích và sự hy sinh to
lớn, đội quân nhỏ bé ngày nào đã trở thành Quân đội nhân dân Việt Nam,
lực lượng quân sự và chính trị quan trọng quyết định thắng lợi của Cách
mạng tháng Tám năm 1945 và khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa.
Võ Nguyên Giáp là vị tướng đứng đầu đội quân này khi ông 37 tuổi. Sau
đó, ông cùng đội quân của mình tiếp tục làm nên chiến thắng Điện Biên
Phủ năm 1954, mang đến thất bại nặng nề cho quân đội viễn chinh Pháp.
Nhưng đến lúc đó, Việt Nam và vị tướng này vẫn chưa có giây phút yên bình.
Đế quốc Mỹ đã thế chân Pháp, sử dụng tất cả sức mạnh quân sự và ý muốn
hủy diệt, thực hiện chiến tranh phá hoại từ Bắc vào Nam.
Với sự kết hợp giữa quân đội chính quy
và quân du kích, lực lượng Việt Minh đã đi suốt con đường dài gian khổ,
đầy máu và nước mắt cho tới ngày 30/4/1975. Đó là ngày thắng lợi hoàn
toàn, giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước, sau "Chiến dịch Hồ Chí
Minh".
Trong suốt những thập niên đó, tướng Giáp được coi là chiến lược gia
tài giỏi và nổi tiếng nhất. Người ta đã công nhận chiến lược chiến tranh
nhân dân của ông là cơn ác mộng với chủ nghĩa đế quốc quân sự lớn nhất
thế giới. Sau chiến thắng đó, ông giữ chức Bộ trưởng Quốc phòng đến năm
1977.
Anh Văn
"Tôi là Võ, 'người chiến sĩ', nhưng tôi cũng là Văn, nghĩa là 'con
người, một học giả', vì tôi yêu Con Người (viết hoa), tôi yêu những
người lính anh em của mình".
Văn, đó là tên gọi thân mật mà những người đồng đội, những người cùng
xả thân cho cuộc đời cách mạng, dành cho ông. "Những quyết định khó khăn
nhất trong cuộc đời tổng tư lệnh của tôi là khi biết mình phải 'kéo
pháo ra', chuyển từ chiến lược 'đánh nhanh thắng nhanh' sang chiến lược
'đánh chắc tiến chắc'ở Điện Biên Phủ", Đại tướng từng nói.
Bảo vệ lực lượng, bảo vệ người lính của mình, đó là mối quan tâm thường
trực của ông: "Một chiến thắng lớn nhất là chiến thắng có được với số
người phải hy sinh nhỏ nhất".
Văn cũng có nghĩa là văn hóa, là nhân văn. Chính
vì tướng Giáp đã duy trì được những mối liên hệ máu thịt với nhân dân
và đất nước mình, nên ông đã có thể dắt dẫn thành công cuộc chiến gian
khổ đó. Suy cho cùng, tướng Giáp chưa bao giờ tiến hành chiến tranh vì
chiến tranh, mà vì quyền được sống của nhân dân mình.
Ra đi trong sự thanh thản
Năm 2001, nhân kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, khi báo Le Monde đặt
tựa bài báo phỏng vấn ông là "Chiến thắng của tôi", vị tướng già tỏ ra
rất buồn và thốt lên: "Điện Biên Phủ, đó là chiến thắng của nhân dân
chúng tôi!". Bởi như Đại tướng đã nói, trí tuệ chiến lược của ông hẳn sẽ
chẳng thể nào bộc lộ nếu không có sự ủng hộ và hy sinh của nhân dân.
Từ thủ đô Hà Nội đến thành phố Hồ Chí Minh, chỉ cần nói chuyện về ông
với bất kỳ người dân nào trên đường phố là có thể biết được tấm lòng yêu
mến vô hạn của nhân dân Việt Nam đối với Đại tướng, người đã luôn tôn
trọng và bảo vệ họ.
Đối với nhân dân, ông là một người anh lớn, một người ông đáng kính,
một biểu tượng tinh thần che chở cho mọi người, người học trò xuất sắc
nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh, niềm tự hào của nhân dân. Và điều này có
lẽ là chiến thắng lớn nhất trong tất cả các trận đánh vẻ vang của ông:
giành trọn được trái tim của những người thuộc thế hệ của mình và mãi
tồn tại trong trái tim các thế hệ tiếp theo, để rồi ra đi trong sự thanh
thản.
Nguyễn Nhàn (lược trích)
Mấy bài này quá cũ và ai cũng biết cả roài !!! (Lượng En-tờ-rô-bi = 0, nên post lại bằng THỪA)
Trả lờiXóa