Minh Hòa / 25-5-2014
Chuyện dưới đây không đại diện cho tiếng nói của thế
hệ trẻ, nhưng chắc chắn không phải là số ít. Sẽ là rất tốt nếu những người đang
cầm cương quốc gia đọc được thêm những dòng này, cho dù người viết chắc chắn là
họ phần nào đã biết, đã suy nghĩ.
Do công việc mà tôi thường giao lưu trò chuyện với
các bạn trẻ, nhất là các sinh viên và học viên cao học, nghiên cứu sinh-những người
thuộc nhóm “quốc gia hưng vong-thất phu hữu trách”. Những ngày gần đây, chuyện nhiều
nhất trong những lần gặp, bên ly cà phê chỉ tập trung đến chuyện Trung Quốc và
vận mệnh đất nước.
Tôi hỏi nếu chiến tranh xảy ra, các bạn lại cầm súng
không?. Tất nhiên là có, làm sao mà không được khi mà đất đai, trời biển của
cha ông để lại bị kè thù xâm lấn. Nhưng ở một phía khác, hầu như mọi nam thanh
niên đều hỏi lại và cũng là hỏi chính mình rằng chúng tôi chiến đấu vì ai? Vì
cái gì?. Vì tổ quốc, vì nhân dân, vì cha mẹ tôi và vì chính tôi, vâng, điều này
quá đúng không phải lăn tăn gì nữa, nhưng chiến tranh kết thúc (không ai mong
nó xảy ra), chúng tôi lại tiếp tục sống những ngày như thế này sao?. Một cuốc sống
bất an, bất minh, nghèo khó đeo đẳng. Ruộng đất của ông bà, cha mẹ bị người ta
chiếm đoạt, sau đó trưng ra cái bản đồ qui hoạch xanh đỏ thu về tiền tỷ, làng
xóm tiêu điều như qua trận bom trong khi quan chức từ lớn đến bé thì giàu quá sức
tưởng tượng; sinh viên nghèo đến mức không có tiền đóng học phí, cầm cự ngày
hai gói mì tôm, người tử tế nhưng hễ thấy công an là sợ, nếu bị phải vào đồn là
coi như xong. Cuộc sống sao thấy nặng nề, lo lắng triền miên, phận thảo dân như
con sâu, cái kiến vừa nhỏ nhoi vừa hèn hèn. Thêm nữa nếu chiến tranh nổ ra thì
ai sẽ là người trực tiếp cầm súng, liệu trong số đó có những hoàng tử đỏ, những
thiếu gia không? Chắc là không rồi và sau chiến tranh, họ lại xuất hiện trong
những nhóm đẳng cấp “ứu tú”, còn người ra trận lại là con em nông dân, thợ thuyền.
Vậy xem ra thế hệ của những người từng đánh Mỹ, đánh
Pháp khi thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của mình có vẻ nhẹ nhàng hơn cho dù rất
khổ, bởi khi đó đánh nhau với ngoại bang chỉ có mục tiêu duy nhất là giành “độc
lập, tự do”, và với một niềm tin vô bờ bến là sau chiến tranh nhất định sẽ có
cuộc sống “to đẹp hơn, đàng hoàng hơn”. Các liệt sĩ khi hy sinh sang thế giới bên
kia mang theo một niềm tin hạnh phúc là “con, cháu mình sẽ được sung sướng”.Sự
thật là thế hệ chúng tôi mong được chết cho tổ quốc, không một chút lăn tăn, nếu
có chút lăn tăn thì chỉ là chết đi mà chưa một lần nhìn thấy lồng ngực của phụ
nữ . Chiến tranh chống ngoại xâm đã kết thúc được 40 năm, tiếc thay đại đa số
người dân vẫn đứng bên ngoài cái to đẹp hơn, đàng hoàng hơn ấy.
Điều mà thanh niên lăn tăn trước một cuộc đụng đầu
sinh tử có thể diễn ra trong nay mai, không phải là không có lý. Họ chia xẻ với
tinh thần của Thủ tướng rằng chúng ta hy sinh, đổ máu không vì cái “viển vông”.
Chúng ta chấp nhận hy sinh, nhưng đừng để cha ông hôm nay đổ máu, con cháu mai
sau vẫn nghèo hèn, rồi sau đó con cháu lại đổ máu tiếp và cái nhận được lại là
sự nghèo hèn truyền kiếp và lệ thuộc bọn người tâm địa xấu xa.
Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
Cọp từ QC.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét