28 thg 11, 2012

Nhìn ảnh nhớ thơ Nguyễn Duy

Cọp nguyên từ quechoa


Nhìn ảnh nhớ thơ Nguyễn Duy viết năm 1986 tại Hạ Long:

Chiều đỏ ối, Hạ Long mây rối
Ngỏng cổ nhìn ngóng mãi một người đi
Em ngúng nguẩy cho ta nhìn thấy đít
Để hình dung phía trước đít là gì

Giàu thành tích, nghèo cơm áo

Cọp từ quechoa.
Ảnh chụp ở văn phòng UBND một xã miền núi cao Nghệ An thuộc diện những xã nghèo đói nhất Việt Nam.
Mình chưa thấy nơi đâu người ta hám chữ hão như ở nước ta. Cứ nhìn vào giới văn nghệ sĩ nước nhà thì biết, hu hu.
Ảnh chôm từ tạp chí Fuxuca

27 thg 11, 2012

Nhắn tìm


Lang thang khắp chốn cùng nơi
Chẳng tìm nổi một người chơi cùng mình
Hóa ra họ bận tập tành
Chứ không nhàn rỗi như mình: Lang thang

Suốt ngày khoác lác khoe khoang
Ngoài lục thập vẫn "nở nang" thân hình
Đứng trước gương ngắm vẫn xinh
Mà sao mấy ổng quên mình rồi sao!?

Thoáng qua chỉ mới năm nào
Buông lời tán tỉnh ra vào thường xuyên
Thế mà nay đã chóng quên
Hay là đã chuyển qua bên "láng giềng"?

Cầu Trời khấn Phật linh thiêng
Nếu ông quay lại xin nghiêng nón chào
Cùng nhau tý chút đổi trao
Đôi lời tán tỉnh ra vào như xưa

Ai về bên đó giùm thưa
Cho gửi lời nhắn: sớm trưa vẫn chờ
Vụng về viết mấy câu thơ
Gửi lòng sâu lắng mộng mơ về người

14.11.12
HT

26 thg 11, 2012

Nói leo về tự do

121119095710_obama_suu_kyi_304_171Tháng 11 22 2012
Tính post  bài diến văn của ông Obama tại đai học Ragoon, Miến Điện ( tại đây) nhưng thấy thiên hạ post nhiều  rồi nên thôi. Một ông bạn ở Hà Nội gọi điện cho mình, nói mày sợ không dám post diễn văn Obama  à? Mình chưa kịp trả lời ông bạn đã tấm tắc khen Obama, nói địt mẹ nó nói hay đéo chịu được. Các quan nhà ta còn lâu mới nói được như thế.
Mình cười, nói ông nhầm rồi. Nói thế thì có gì mà quan ta không nói được. Có điều quan ta nói không ai thấy hay mà Obama nói ai cũng xuýt xoa khen hay.  Ông bạn nói mày nói phét. Mày thử  chứng minh tao nghe nào.
Mình nói  ví dụ câu: “Lịch sử đã chỉ ra rằng chính phủ của dân, do dân và vì dân có sức mạnh vô cùng trong việc đem đến sự thịnh vượng” quan ta có nói được không?
Ví dụ câu: “Tự do không phải là thứ mơ hồ – tự do chính là điều giúp cho nhân loại đạt được tiến bộ – tiến bộ không chỉ ở thùng phiếu mà còn trong cuộc sống hàng ngày” quan ta có nói được không?
Chẳng những quan ta nói được như thế mà còn nói hay hơn thế, thực tế quan ta đã nói ra rả nửa thế kỉ này rồi. Nhưng  chẳng ai thấy hay, càng nói người ta càng ghét, vì người ta cho mấy ông  ba hoa bốc phét. Có ai khen mấy ông ba hoa bốc phét nói hay bao giờ?
Ông bạn mình hỏi, nói thế mày bảo câu này quan ta nói được không: “Khi những thường dân có tiếng nói đối với tương lai của chính mình thì đất đai của họ không thể bị lấy đi. Đó là lý do tại sao các cuộc cải cách phải đảm bảo rằng người dân của đất nước này phải có những quyền sở hữu cơ bản nhất – quyền được sở hữu mảnh đất mà họ đang sống và làm việc”. Tao thách quan ta nói hay được như thế.
Mình lại cười, nói ông lại nhầm rồi. Quan ta thừa sức nói được như thế. Chỉ riêng ông quan về hưu Đặng Hùng Võ cũng thừa sức nói hay hơn Obama. Có điều chưa kịp mở mồm thì cụ Tổng đã chặn họng rồi. Cụ Tổng vẫn tái khẳng định đất đai thuộc sở hữu toàn dân ( tại đây), bố bảo ông quan ta nào dám mở mồm. Obama mà quan ta thì nó mất chức khẩn trương sau câu nói đó.
Ông bạn thở dài, nói tôi hiểu rồi. Sở dĩ Obama nói hay vì hắn là ông quan có tự do, hắn được tự do nói về tự do, tự do thực hiện được những gì hắn đã tự do nói. Quan ta chẳng phải ngu si dốt nát gì nhưng họ không có tự do. Bà Suu Kyi đã chẳng nói:“Nỗi sợ mất quyền lực làm suy đồi những kẻ nắm quyền, và nỗi sợ bóng ma quyền lực làm suy đồi những người bị quyền lực khống chế.” Tội nghiệp quan ta vậy đó.
 Mình lại cười, nói ông lại nhầm rồi. Không phải quan ta không có tự do mà họ không chọn cái tự do của Obama và Suu Kyi. Tự do của họ là điều 4 hiến pháp. Đối với họ, tự do của Obama và Suu Kyi chỉ là cái tự do.
Nghe đến đó ông bạn gầm lên, nói tiên sư bố tự do, mày làm chúng ông khốn khổ đến bao giờ?
Nguyễn Quang Lập

25 thg 11, 2012

Tếu táo chất Nga chất Tàu

Một sinh viên Tàu ở với một sinh viên Nga trong ký túc xá sinh viên. Sinh viên Nga ngày nào cũng dẫn bạn gái về chơi bời bật nhạc to cả ngày đêm khiến anh sinh viên Tàu cực kỳ khó chịu, nhưng anh ta vẫn nhẫn nhục chịu đựng không nói năng gì. Một hôm anh sinh viên Nga chợt tỉnh ngộ, lấy làm ân hận lắm ra tâm sự với anh SV tàu: Trong thời gian qua tớ làm phiền cậu quá thôi, tớ hứa từ nay không dẫn gái về nữa, không bật nhạc to để cậu yên tâm học hành. Anh SV viên Tàu cảm động lắm nói: Cậu đã biết nghĩ như thế tớ cảm ơn cậu nhiều lắm, thôi thì tớ cũng hứa với cậu từ nay .... tớ không đái vào nồi súp của cậu nữa!


24 thg 11, 2012

Đừng giữ mãi micro hãy chuyển cho người khác đi, ông Phó Thủ tướng

Cánh Cò
Trong nhiều đời bộ trưởng có lẽ hai ông Nguyễn Thiện Nhân và Đinh La Thăng là tốn giấy mực của báo chí lề phải lẫn lề dân nhiều hơn ai hết. Nếu những chính sách của ông Đinh La Thăng tấn công thẳng vào từng túi tiền của người dân thì các phát biểu của ông Nguyễn Thiện Nhân lại đầy ắp sự tô vẽ nhưng không có khả năng làm tê liệt thần kinh của những thành phần dân chúng vốn tin vào những lời mê tín đã phát trên các phương tiện truyền thông về cuộc cách mạng đầy hứa hẹn trong thời kỳ chiến tranh.
Ông Nguyễn Thiện Nhân tốt nghiệp Tiến sĩ “điều khiển học” tại Đức và sau đó sang Hoa Kỳ một thời gian ngắn qua lời mời dưới hình thức Fellowship của Harvard. Bằng cấp và cái “mác” Harvard ấy trong thời kỳ đầu đã tô điểm thêm trên lý lịch của ông một ít hào nhoáng nhưng không lâu sau đó những phát biểu “chậm phát triển” đã kéo ông tụt hạng ngang với một anh bộ trưởng tầm thường khác. Mọi kỳ vọng mà người ta đặt vào ông tan nhanh như cơn mưa rào, chưa thấm được vào mặt đất đã khô ngay trước khi con người cảm nhận được sự mát lạnh của nó.
Vài tuần sau khi nhậm chức, Bộ trưởng Giáo dục và đào tạo Nguyễn Thiện Nhân đưa ra đề án lớn: đến năm 2020 Việt Nam sẽ đào tạo 20 ngàn tiến sĩ, và cũng trong năm đó tất cả các nhân viên chiếm vị trí cao trong toàn bộ thành phố Hà Nội cũng đều phải có bằng Tiến sĩ.
Khỏi nói thì ai cũng biết cái đề án hoành tráng không tưởng này đã chịu búa rìu dư luận như thế nào.
Vậy mà ông vẫn lên như diều. Từ chức vụ Bộ trưởng ông bay thẳng vào chiếc ghế Phó Thủ tướng chính phủ.
Một dạo khá lâu người dân đỡ phải nghe những lời ông ba hoa trong lĩnh vực giáo dục, thì đùng cái, ông xuất hiện với cá tính thích tuyên bố trong một vài sự kiện được báo chí theo dõi và tường thuật lại một cách chi tiết.
Ngày 14 tháng 11, ông… lang thang vào Quốc hội và được Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng mào đầu cho được lên phát biểu. Ai cũng hy vọng ông sẽ có một cao kiến gì đấy để đóng góp với nghị trường nhưng khi ông cất tiếng thì cả hội trường bỗng ngập ngụa mùi…gà qué, mà lại là gà nhập lậu từ Trung Quốc!
Ông nói về sự nguy hiểm của vấn đề gà lậu không những thất thu thuế mà còn làm cho gà trong nước không thể phát triển, gà bệnh sẽ làm dịch lây lan và cuối cùng ông “khuyên” các Đại biểu Quốc hội hãy làm gương không ăn gà nhập lậu, còn nếu bị buộc phải ăn thì hãy hỏi nhà hàng nguồn gốc con gà ở đâu trước khi ăn.
Nếu không biết cá tính của ông người đọc báo có thể nghĩ bài báo đang xuyên tạc vì giữa chốn tôn nghiêm, bàn bạc điều đại sự mà ông Phó thủ tướng lại đem một vấn đề nhỏ nhặt như vậy để hùng hồn khuyên các đại biểu thì khó ai nín cười được.
Và nhất là lời khuyên rất trẻ con, ngọng nghịu và ba hoa của một anh lúc nào cũng cuống cuồng muốn phát biểu.
Cũng trong ngày đó, từ nghị trường Quốc hội ông Nguyễn Thiện Nhân nhanh chân chạy đến Bộ Giáo Dục và Đào tạo để tham dự lễ kỷ niệm 30 năm ngày Nhà giáo Việt Nam và lễ trao danh hiệu Nhà giáo nhân dân và Nhà giáo ưu tú năm 2012.
Theo báo chí loan tải năm nay có 40 Nhà giáo nhân dân và 570 Nhà giáo ưu tú trên khắp mọi miền đất nước được trao tặng danh hiệu cao quý này, trong đó có một “suất” cho Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân!
Dư luận gầm gừ, báo chí tiếp tục bình luận và người dân vẫn cắm cúi với lon gạo của mình. Người ta không khỏi chạnh nghĩ đến cái danh hiệu Nhà giáo ưu tú có làm ông Phó Thủ tướng xấu hổ hay không khi chung quanh ông, những người thật sự ưu tú lại không được cái vinh dự này. Còn ông, nếu có một giải thưởng thích hợp nhất thì chỉ nên cho ông nhận giải “Nhà giáo ưu tiên” là cùng.
Bởi làm tới chức Phó Thủ tướng mà lại xếp hàng đặt cục gạch trước cái danh hiệu “ưu tú” với những nhà giáo khốn khổ, bệnh hoạn hy sinh cả đời trong sự nghiệp giáo dục và cuối đời cần một danh hiệu dù là “đỏm đáng là chính” để kiếm thêm thu nhập thì sự giành giật ấy phải nói là bản năng của một đứa con nít chưa biết phân biệt thế nào là điều cần nên tránh và nhất là em chưa học được bài học nhường nhịn cho đứa trẻ khác không có cơ hội bằng mình.
Một tuần trước khi nhận danh hiệu Nhà giáo ưu tú ông Nguyễn Thiện Nhân đã tranh thủ đọc một bài diễn văn trong buổi gặp mặt 128 nữ giáo viên đang công tác tại biên giới, hải đảo, vùng cao, vùng có điều kiện kinh tế khó khăn. Tại đây ông chia sẻ với những cô giáo này là “Mỗi khi thầy cô có gặp khó khăn thì hãy nghĩ đến thời gian chống ngoại xâm của ông cha ta!”
Câu nói này được ông Nhân lập đi lập lại nhiều lần ở nhiều hoàn cảnh khác nhau từ khi nhậm chức Bộ trưởng Giáo dục. Mới đây nhất tại trường Đoàn Thị Điểm ông kể lại cho học sinh trong thời chiến tranh chống Mỹ ông đã phải vật vã khi mất chiếc bình mực, còn bây giờ các em không lo điều tầm thường ấy nữa. Ý ông muốn nói các em bây giờ hạnh phúc hơn thời của ông nhiều lần nên đừng kêu ca than van gì mà phải cố gắng học hành.
Hai nội hàm là một.
Phó Thủ tướng có thể ngấm ngầm tự hào là mình đã học hành khó khăn như thế nào đối với gia đình để có địa vị ngày nay hầu làm tấm gương soi cho con cháu của ông. Tuy nhiên ông không thể tự hào giữa chốn công cộng để ngăn cản ý muốn của trẻ con đòi hỏi cho được sự đối đãi đàng hoàng của hệ thống giáo dục khi em là công dân của một đất nước đã vươn lên từ mầm sống của máu xương cha ông trong rất nhiều cuộc chiến để có được tự do độc lập như ngày nay.
Lấy hình ảnh lọ mực trong thời chiến để tô vẽ cho sự hy sinh không có thực của chính ông là việc làm rất khó coi.
Cũng vậy, khi ông kêu gọi các cô giáo khốn khổ kia lúc gặp khó khăn hãy nghĩ đến sự hy sinh trong chiến tranh của ông cha để mà vượt qua thì sự thiếu lương thiện của ông nhân lên rất nhiều lần.
Nước Việt Nam hôm nay không còn chiến tranh nữa do các cuộc chiến chống ngoại xâm đã được không biết bao nhiêu người hy sinh để người sau thừa hưởng thành quả. Thành quả này phải được chia đều cho mọi người và không ai có thể bị buộc phải tiếp tục hy sinh một lần nữa trong thời bình với khẩu hiệu như ông tuyên bố như báo Giáo Dục Việt Nam đã loan tải: “Mỗi khi thầy cô có gặp khó khăn thì hãy nghĩ đến thời gian chống ngoại xâm của ông cha ta!”
Xin hãy thôi đi sự thúc giục vô liêm sỉ này vì chúng tôi, những nhà giáo chân chính đã và đang bị bóc lột tàn tệ do chính những nơi sáng tạo ra các khẩu hiệu vang vang này. Không có sự hy sinh nào vô hạn cả, nó phải được bù đắp ngang với công sức bỏ ra. Thời đại toàn cầu hóa nhưng ông Phó Thủ tướng vẫn ngây thơ đọc khẩu hiệu của những năm đầu sau giải phóng. Lúc đó các ông nói thì chúng tôi tin vì khó khăn hậu chiến là rõ rệt. Còn bây giờ, nhà các ông ở, xe các ông đi, giày các ông mang, vét tông các ông mặc không thuyết phục được chúng tôi hy sinh thêm nữa dù chỉ một ngày.
Nếu ông thật sự tin rằng hình nhân mang tên “kháng chiến chống ngoại xâm” của ông còn có tác dụng làm cho người dân an thần và tin theo thì ông lầm to. Điều họ tin bây giờ là nếu không tự trang bị cho mình những thứ cần thiết trong đời sống mà còn cả tin vào những khẩu hiệu của nhà nước thì vẫn còn những Nguyễn Thiện Nhân khác xuất hiện dài dài.
Chẳng qua họ không có phương tiện để tuyên bố niềm tin lẫn uẩn ức của họ mà thôi. Đừng giữ mãi micro hãy chuyển cho người khác đi, ông Phó Thủ tướng.

20 thg 11, 2012

Mừng ngày Nhà giáo VN


Nhân ngày nhà giáo Việt nam
Xin gửi lời chúc ngập tràn yêu thương
Trải bao gian khó đời thường
Nghĩa tình sâu đậm ở trường ngày xưa
Đã từng bươn chải nắng mưa
Đò ngang cập bến sớm trưa vơi đầy
Hái quả nhớ người trồng cây
Mái chèo tuy gác lòng này vẫn mong
Dù cho thời cuộc đục trong
Nghĩa tình vẫn mãi như sông Hồng hà
Những ngày gian khó cơm cà
Thầy trò vẫn  mãi mặn mà  thủy chung
Học hay, dạy giỏi, chuyên hồng
Nhân văn tài đức sáng trong nghĩa tình
Ghi lòng tạc dạ đinh ninh
Đời này chỉ có chữ TÌNH bền lâu
Trải qua  bao cuộc bể dâu
Thủy chung nhân nghĩa trước sau vẹn tròn
Việt nam trùng điệp núi non
Trồng người nguyên khí mãi còn về sau
Tương lai dân tộc mạnh giàu
Phải là nguyên khí đi đầu trước tiên
Tài nguyên dưới đất chẳng bền
Nhân tài nhân nghĩa người hiền bền lâu
Giáo dục phải xếp hàng đầu
Mới đưa dân tộc mạnh giàu nay mai

20.11.12
HT st

17 thg 11, 2012

Chuyện ở Trại cai nghiện -2



Thiệt tình bữa nói chuyện với con nhỏ làm tôi hơi quê, nhưng sau này khi quen dần, tôi cũng thông cảm hơn với những khao khát của tụi đi cai ở trong này. Đối với tụi nó, thứ có sức hấp dẫn nhất không gì khác ngoài ma túy. Thứ hấp dẫn thứ nhì - chính là tình dục. Có điều xui cho tụi nó một chút, cả 2 thứ này đều bị cấm hết trơn.
Ma túy bị cấm là điều đương nhiên, có điều tình dục cũng bị coi như ... ma túy ở trong trại vậy. Trong đám này không thiếu những đứa bị HIV, không thiếu những đứa bị bệnh truyền nhiễm và đặc biệt là có cả những con nhỏ sẵn sàng mang bầu để được về nhà. Bởi vậy, ban quản lý khu trại làm rất ngặt nghèo mấy vụ này: con gái ở riêng một khu, luôn có bảo vệ nữ dòm chừng, trong trại hầu như không có bất kỳ một chỗ nào có thể quan hệ được với nhau. Nếu lỡ bắt được, đảm bảo sẽ được vô kỷ luật nằm (phòng kỷ luật là một dãy phòng nhỏ xíu, rộng chừng 1m, dài 2m, vô trỏng cúp tất cả mọi tiêu chuẩn, trừ ăn uống ngày 3 bữa). Vậy mà mấy vụ đó cũng không thể ngăn cản đám học viên tìm tới nhau. Số vụ kỷ luật vì tình dục tính ra còn nhiều hơn cả oánh lộn và xài ma túy cộng lại.
Phòng tôi ở chừng 10 mạng. Phòng này khá nhỏ, nằm sát hành lang đi xuống nhà ăn. Loại phòng này có giá mắc nhất trong trại, nên đa phần tụi học viên ở trỏng toàn tụi nhóc ác, gia đình chiều chuộng, trừ một đứa. Thằng cha này nhìn gương mặt biết côn đồ thứ thiệt, lạnh te, xăm trổ rồng rắn đúng style trường trại (Ở trỏng xăm mình có vài loại, loại mang tiền nhà đi xăm ở tiệm thường là tụi nhóc, hình xăm màu mè sặc sỡ nhưng nhìn rặt một kiểu đua đòi. Loại thứ 2 là hình xăm bằng tay phủ mực tàu, loại hình xăm này mềm mại, có thể không đẹp lắm nhưng nhìn rất có hồn). Thằng chả thấy tôi vào phòng, cũng qua vỗ vai hỏi han vài câu, cái giọng nghe cũng rất vào tai. Nói chuyện một hồi, lão quay qua nói nhỏ:
- Em vô trong này, tốt nhất là không nghe, không thấy, không biết gì hết. Vậy dễ sống hơn nhiều đó!
Tôi gật gật đầu. Chuyện ai nấy làm, tôi cũng đâu rảnh tới mức quản mấy việc của tụi nó. Nhưng đời ai học được chữ ngờ, cái vụ "không nghe, không thấy, không biết" mà lão kêu, tôi làm được chết liền!
6h sáng, nguyên trại dậy để tập thể dục. Cái trò này ác dữ dội, tôi từ hồi nào tới giờ đâu có khi nào dậy sớm vậy. Có điều ráng ngủ cũng không được, đám bảo vệ vô tận trong phòng thộp cổ ra ngoài liền. Riết rồi quen, tôi đâm có thói quen dậy sớm, tráng miệng điếu thuốc hoặc đi đánh răng trước, bởi sau khi tập thể dục tụi nó ùa vô đông thấy ớn luôn.
Mãi sau tôi mới biết - phòng của tôi là một trong những điểm đáp số 1 trong trại. Cửa phòng nằm ngay sát hành lang, tụi con gái đi qua có thể ngó trước ngó sau rồi lách vào không ai biết. Khi xong việc chui ra ngoài, chỉ cần có vài đứa đi kèm là coi như êm cả. Hèn chi giá phòng đắt dữ mà đứa nào cũng ráng nhào vô bằng được.
Nói gì thì nói, ở trong trại buồn thí mồ. Cái vụ này tôi rút ra được sau chừng 15 ngày vô trại. Mấy cái ngạc nhiên bỡ ngỡ ban đầu qua đi, thấy cuộc sống trong này sao nhàm chán quá đỗi. Sáng tập thể dục - ăn sáng. Ăn sáng xong kiếm ly cafe ngồi tới ăn trưa. Trưa ngủ xong cafe tập 2 - chiều rảnh đi tập thể hình chút cho gọi là có chút vận động. Tối ăn xong coi tivi hoặc phim, rồi ngủ. Quy trình không khác con heo siêu nạc là mấy.
Quên nói với các bạn, nếu ai vô đây không ngó qua cái bảng tên, hẳn sẽ tưởng lạc vô trung tâm thể hình thành phố. Tụi con trai ở đây nhiều thằng bự con quá trời bự luôn. Nhiều thằng vô trỏng ban đầu ốm tong teo, độ vài tháng sau nhìn sẽ hao hao như ... em trai Lý Đức. Chế độ ăn không tệ chút nào, đặc biệt tối có quyền đặt đồ ăn mang từ ngoài vô. Hôm đầu tiên ngó vô cái bảng đồ ăn tối, tôi tưởng mình đang ở cái nhà hàng bình dân chớ bộ: cá tai tượng chiên xù, cari gà, vú dê nướng, heo quay bánh hỏi... đủ hết trơn.
Có điều tôi chẳng có tâm trạng khỉ mốc nào để ăn uống. Tôi đâu có nghiện hồi nào đâu trời? Đám học viên cắt cơn ra ăn khỏe dữ dội. Tôi nghiệm ra đám chơi xì ke sau một thời gian vật vã với hàng họ, ma túy, tất cả các nhu cầu trong cơ thể của họ như có một sự bù trừ. Hồi chơi xì ke chắc đâu có chịu ăn uống gì, cai xong ăn quá trời nhiều. Bởi vậy khi cai xong, cái nhu cầu của họ trở nên mãnh liệt cũng là chuyện hoàn toàn hiểu được.
Tôi khó kết bạn. Cái điều này ở ngoài cũng chẳng sao, nhưng vô trong này quả thật là một vấn đề nan giải. Tôi cũng ráng chứ bộ, nhưng tôi toàn ngội xụi lơ nghe tụi nó kể chuyện hàng họ mà phát nản. Biết gì đâu mà tham gia chớ! Nghe vài bữa đầu còn thấy lạ lạ, nghe riết đâm thấy nhảm, muốn chui vô buồng ngủ luôn cho lẹ. Đám con gái trong trại, xinh có xinh thật, nhưng tôi từ bữa nghe bà bác sỹ khuyên nên tránh xa coi chừng Aids, tôi nhìn thấy tụi nó cũng đâu khác gì thấy con cầy hương trong sở thú. Tôi còn yêu đời lắm, động vô tụi nó để mà ... chết sớm à.
Chỉ có duy nhất ông Dũng - người tôi quen khi mới vô trại - tôi còn hay nói chuyện. Ổng cũng được xem là bạn hơn tuổi thứ thiệt của tôi trong trại. Nhưng phong cách nói chuyện của ổng, cũng như tuổi tác khiến hai anh em khó nói chuyện ghê. Ổng rất lịch sự, rất hiểu biết, có điều tôi nói chuyện với ổng cũng chỉ được vài câu là hết. Nản thiệt nản. Tôi đâm ra hơi tự kỷ, tối ngày buồn bã chui vô phòng luyện công cùng Chung Tử Đơn, Lý Liên Kiệt qua cái màn hình.
Trại này không có đại bàng đại bác như trong tù, nhưng vẫn luôn tồn tại những "anh lớn". Đám này thường là loại du đãng có số má ở các trường trại khác hoặc ngoài đời, khi vô lúc nào cũng có nguyên đám bám đuôi theo. Trại tôi ở lúc đó đang ở thời kì cực thịnh của các "anh đại" đó. Nào là Cáp Trọng Nam của tụi người Hoa - tay này bự con như đô vật, nửa người xăm nguyên 9 con rồng nhe nanh múa vuốt, Hiếu "mốc" của đám Bình Dương mặt lì lợm một cây, nghe đâu ở trại khác từng đánh bảo vệ té xỉu, rồi thì loạn bậy một đám mà tôi cũng chẳng nhớ hết tên. Mà tôi cũng chẳng cần nhớ tới tên tuổi mấy ổng chi, trong này miễn không đụng chạm tới ai, không ai rớ vô mình hết. Có điều, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống trong này chán tới mức muốn trốn trại cho xong chuyện.
Rất may, ông trời không có để cho những người đẹp trai bị thua thiệt bao giờ. Ổng phái xuống cho tôi 2 người - 2 người làm thay đổi hẳn cuộc sống buồn chán của tôi trong trại. Một nam và một nữ.
Tôi không phải loại a dua, khoái theo đuôi giang hồ đầu gấu gì trong trại hết trơn, nhưng thông tin một nhân vật thuộc hàng "truyền kỳ" trong giới nghiện ngập và du đãng đã nhập trại cứ đập vô tai tôi thình thình suốt cả ngày. Vô phòng tập thể hình - nghe bàn về ổng. Đi ăn cơm - thấy mấy thằng đang bới cơm cũng bàn về ổng. Tối ra ghế đá hút thuốc - thấy cũng chuyện tương tự. Thằng nào cũng tranh nhau kể về ổng như thể sau khi ổng ra khỏi cắt cơn sẽ lì xì cho mỗi đứa 100 triệu vậy. Tôi cũng hơi tò mò, không hiểu cái nhân vật ghê gớm đang nằm thở dốc trong cắt cơn kia là ai mà dữ dội vậy trời. Tôi cũng hơi mường tượng ra cái cảnh một thằng cha to con như lực sỹ, xăm trổ đầy người, mặt hầm hố - đại loại vậy. Du đãng phải có cái vỏ ngoài như vậy chớ!
Người thứ 2 vô sau nhân vật truyền kì kia ít bữa. Con nhỏ đó cũng gây xôn xao y hệt cha du đãng số má kia. Vì con nhỏ đó đẹp, và quan trọng nhất nó mới vô trại lần đầu. Thường thì mấy con nhỏ mới lần đầu vô sẽ khờ, dễ dụ và đặc biệt là tạo cảm giác mới lạ cho đám dê xồm trong trại. Bữa con nhỏ đó vào, tôi đang ngồi một mình tự kỷ trên ghế đá, nhớ cuộc sống ngoài đời muốn khóc luôn thì cổng sắt mở. Vừa tính lao ra trở về với xã hội, nhưng nhìn mấy cây dùi cui đeo cạnh sườn của đám bảo vệ, tôi đành nhắm mắt ngồi tiếp thì thấy 2 bảo vệ nữ kèm một con nhỏ bước vô. Kể cũng mắc cười, chưa khi nào tôi thấy cảnh đám bảo vệ vừa kè người vừa ... dỗ dành như con nhỏ này. Con nhỏ nhìn tướng không giống chơi xì ke gì hết trơn hết trọi, vừa vùng vằng vừa khóc lóc, trên người còn mặc nguyên một bộ đồ học sinh mới ngộ. Nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng không che nổi cái nét mặt của nó. Con nhỏ xinh như tây lai, da trắng hồng, có điều nhìn cái nét mặt chắc vẫn còn nhỏ xíu. Đám dê xồm trong trại bỏ cả banh không thèm đá, thằng nào hút thuốc chắc làm rơi cả thuốc, mồm há hốc một lúc rồi thi nhau huýt sáo, hò hét:
- Má ơi má cho con ở lại trại đi, con không về đâu! Con kiếm thấy vợ con rồi nè!
Tôi cũng mắc cười. Đám quỷ này cũng biết giỡn à nha. Có điều con nhỏ kia coi bộ không hào hứng lắm với mấy câu đùa của tụi đó. Thấy nó bước nhanh cái chân vô cắt cơn, cái tay vẫy vẫy mạnh ra chiều bực tức lắm.
Cũng từ hôm đó, nơi đông vui nhất buổi tối ở trại lại là mấy cánh cửa sổ phòng cắt cơn. Mặc xác bảo vệ đứng canh, đám học viên như ruồi bâu lấy quanh 2 cánh cửa. Nhóm hỏi thăm sức khỏe "anh Ngọc" - tên nhân vật truyền kì đang nằm trong cắt cơn. Nhóm thi nhau bâu lấy, update tình hình bên trong của em Mỹ Anh - con nhỏ đương kim hoa hậu của trại. Dám cái căng tin của trại bị tụi nó chuyển vô cắt cơn hết trơn - nào bánh nào sữa nào trái cây đủ mọi thứ trên đời được gửi qua tay bảo vệ, tới nỗi cha bảo vệ già phải gắt lên: Con nhỏ mà ăn hết mấy cái thứ này, nó ra ngoài chắc tụi bay nhìn nó bị mập phì cũng chạy mất dép luôn. Mẹ mấy cái thằng ham hố.
                       
Tôi không quan tâm tới cái nhân vật "anh Ngọc" đang nằm bẹp trong cắt cơn lắm - bởi thứ nhất tôi không có gay, thứ hai tôi cũng không có ý định bon chen gì trong cái đám này hết trơn hết trọi. Nếu có quan tâm, thà tôi quan tâm tới con nhỏ Mỹ Anh còn hơn - dầu sao con nhỏ cũng đẹp quá trời đẹp, và hình như nó cũng giống tôi không có ghiền xì ke. Nghe thông tin từ đám ruồi bâu lâu nhâu phía ngoài kết hợp cùng mấy cha bảo vệ nhiều chuyện, chân dung con nhỏ được phác họa lộ ra nhiều nét ... giống tui: mới 17 tuổi còn đang đi học, dự sinh nhật với đám bạn dân chơi bị cảnh sát hốt nguyên ổ. Ba má con nhỏ nghe tới 2 chữ "ma túy" thì rụng rời hết chân tay, sáng sau tống con nhỏ vô trại luôn khỏi giải thích nhiều. Lại một cảnh đời giống như tui - thở dài một cái, tuy vậy thấy cuộc sống cũng bớt tăm tối hơn. Đời đâu phải mình tôi đen đủi vậy.
Có điều, quan tâm tới con nhỏ vậy nhưng nó chắc hổng biết gì hết trơn (nó nằm cắt cơn sức mấy mà biết, tôi cũng không rảnh để tối ngày bu vô cửa sổ hỏi chuyện con nhỏ). Ngược lại, du đãng truyền kì lại bất ngờ ... hỏi thăm tôi khiến tôi muốn té xỉu. Mà cách lão cho người đi hỏi cũng du đãng quá nha. Kiếm một thằng nhóc ác mặt mũi thiện lương ra kêu tôi là được rồi, cớ gì lại kêu nguyên thằng cha du đãng người Hoa to như con trâu điên, mặt mũi hầm hố, người xăm kín mít tới kiếm tôi. Bữa đó đang ngồi cafe một mình nhả khói tưng bừng, thấy đứa bạn cùng phòng mặt mũi sợ sệt te tái chạy ra kiếm tôi:
- Long nè, chết mày rồi đó. Anh Nam kiếm mày nãy giờ không thấy, ổng đang đứng trước cửa phòng kìa!
Má ơi, thằng cha du đãng người Hoa này có khi nào kiếm người đi uống cafe đâu trời. Nó dữ dằn có tiếng, đám đàn em cũng đông như ruồi, trước khi anh Ngọc kia vô trại nó là số 1 luôn. Tự kiểm lại bản thân thấy chưa có đụng chạm ai khi nào hết, tôi tự tin lắc đầu:
- Chắc ổng kiếm lầm thôi, tao quen gì ổng!
Nói chưa dứt câu thấy cha du đãng từ đâu xăm xăm bước tới. Cái mặt ác thiệt ác, xuống nhà ăn mà phanh ngực áo lộ nguyên đám rồng rắn nhe nanh múa vuốt. Cái tướng đi hùng hục như muốn kiếm tôi đập cho một trận dẹp lép. Tôi cũng đâm hoảng, tính vơ đại cái ly nhưng phát hiện ra ly cafe của trại làm bằng nhựa hết trơn, đành ngồi im chịu trận. Cha nội Cáp Trọng Nam chạy lại phía tôi, ngó ngó một hồi, kêu:
- Em là Long phải không?
Ủa sao du đãng nói chuyện lịch sự vậy trời. Tôi làm mặt lương thiện, dạ một tiếng.
- Anh Nam kiếm em có chuyện gì không?
- Em có phải em anh Hưng không?
Tôi thở phào. Biết tới tên lão anh trời đánh nhà tôi chắc không có vụ ân oán à nha. Tôi mạnh dạn gật đầu. Lão Nam cũng gật gù, vỗ vỗ vai tôi, kêu:
- Vậy sao vô trại không nói sớm, qua mâm anh sống cho vui vẻ. Mà anh Ngọc kiếm em đó, em qua gặp ảnh xíu đi!
Tôi ngẩn người:
- Anh Ngọc nào anh? Em đâu có quen ai tên Ngọc?
- Anh Ngọc đang nằm cắt cơn đó em, lẹ đi không ảnh đợi!
Trời đất, sau vụ này chắc tôi lên số dữ à nha. Nhân vật truyền kì trong trại cai nghiện tự dưng kiếm gặp. Nghe giọng lão Nam tàu, tôi cũng lờ mờ đoán được lão này cũng có tí liên quan tới lão anh trời đánh của mình nên cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn. Vừa bước tới cửa cắt cơn, đã nghe đám nhóc lu xu bu đứng ngoài hô:
- Ảnh tới rồi nè anh Ngọc!
Hồi nào vào trại tới giờ, có lần đó tôi cảm thấy mình vip quá trời vip luôn. Gì đâu tới có nguyên một đám đứng đợi, lại còn hô "ảnh tới rồi" - nghe cứ như fan chào đón Ưng Hoàng Phúc vậy. Thấy trong cái cửa sổ cắt cơn, một con mắt lé lé ra nhìn tôi. Tôi cũng dòm lại chứ đâu có ngại gì (đoạn này tôi nổ đó, tôi đi líu ríu vô coi ổng kiếm mình chi. Lỡ nhìn mặt hổng ưa, ông la một câu: Xử nó, chắc tôi chuyển viện luôn).
- Em là Long hả?
Ủa giọng Bắc nè trời. Không lẽ đồng hương của lão anh mình sao? Biết gu của mấy cha nội Bắc Kỳ, tôi nhỏ nhẹ:
- Dạ, em chào anh ạ!
Biết mà. Cái giọng trong cửa sổ cũng thấy nhẹ nhàng hẳn đi.
- Ừ, anh là Ngọc, trước hôm anh vào đây anh Hưng cũng có nhờ anh trông hộ em vài bữa. Em vào lâu chưa?
Tôi thở phào. Má ơi có thứ dữ vô trông coi còn ngán ai trong trại đây trời. Đang tính lát lôi Cáp Trọng Nam ra dằn mặt hay kêu Hiếu mốc du đãng Bình Dương ra bưng cafe thì có thằng nhóc ác đứng kế thấy tôi im re, giục:
- Anh Ngọc đang hỏi anh kìa!
Tôi lại gãi đầu gãi tai:
- Dạ cũng mới nửa tháng anh ạ.
- Vậy chắc cũng quen rồi nhỉ? Em sống với mâm nào chưa?
Mâm ở đây là từ chỉ nguyên 1 đám người trong trại góp tiền vào sống chung, ăn uống sinh hoạt chung và đánh lộn chung (riêng vụ chơi gái thì riêng). Tôi vừa kêu "chưa" thì lão làm tôi một phát té giếng:
- Vậy mai mốt anh ra ngòai em cho anh sống chung mâm nhé!
Lão du đãng này coi bộ cũng vui tính à nha. Đám cóc cáy bên ngoài, kể cả du đãng thứ thiệt còn đang tính trải thảm kêu ổng vô, giờ lại kêu đòi về sống cùng tôi, biết giỡn ghê. Tôi tính nạt lão "Anh giỡn mặt tui hả", tuy nhiên cuối cùng, câu lão nghe thấy chỉ là câu nói lí nhí:
- Vâng ạ!
Kể từ sau vụ gặp mặt kinh động trại giam đó, số má tôi trong trại lên vùn vụt. Đi tắm - ngày trước chen muốn xỉu mới xí được cái vòi - giờ xách khăn vô trỏng đã có nguyên đám thân thiện vỗ vai: "Qua chỗ mình tắm nè Long". Đi ăn cũng vậy, không nói tụi nhóc ác à nha, cỡ Cáp Trọng Nam hay Hiếu mốc ngó thấy tôi cũng kêu: "Bưng bo qua đây ngồi ăn em nè" (Bo là cái dùng để đựng cơm và thức ăn, trại nó kêu vậy). Tôi nhũn nhặn cảm ơn mà thấy hoa nở trong lòng quá xá.
Rốt cuộc cũng tới ngày lão quỷ kia ra khỏi cắt cơn. Tôi - dù sao cũng thân phận người cùng mâm - le ve ra đón lão ngay cổng cắt cơn. Ngó hoài ngó hoài mà không thấy cái bóng dáng nào giống như tôi hình dung hết trơn. Thấy có mỗi một lão nhìn như quỷ đói, tóc tai dài thượt đang ngồi kí cọt. Chắc không phải. Tôi lại rướn rướn cái cổ lên, ngó vào trong. Ủa lộn ngày hay sao trời, không thấy ai ra ngoài nữa. Tôi thắc mắc, chạy ra vỗ vai lão quỷ đói tóc dài kia:
- Anh già nè, thấy anh Ngọc ra chưa?
Lão quay mặt qua nhìn tôi. Má ơi sao tôi lại nhìn lão từ sau lưng chứ! Cuộc đời tôi ít khi nào thấy một gương mặt cô hồn và lạnh lùng cỡ vậy. Cặp mắt của lão đúng dạng mắt của con cá mập - nhìn sắc và lạnh như dao găm vậy. Đang tưởng lão sẽ tung một cước vô họng tôi trào máu thì nghe lão cười khì:
- Anh nè. Còn ở trong đấy còn ai tên Ngọc thì anh cũng không rõ!
"Đừng đùa nha" Tôi tính kêu lên vậy. Du đãng gì người mỏng cơm có chút xíu, không giống tưởng tượng gì hết trơn. Lão cũng mặc kệ gương mặt tôi chưng hửng vì vỡ mộng, kêu tôi:
- Thôi đi thôi em. Ra ngoài thấy đỡ quá, trong cắt cơn ngột ngạt muốn trốn trại luôn!
Đã thấy du đãng có số trong trại sắp hàng dài dài phía trước. Dăm ba thằng nhóc ác le ve chạy tới hô "Anh Ngọc", tay tranh nhau xí phần mang đồ cho ổng. Cái tướng cỡ 1m63 của ổng đang ưỡn ngực, chân đi 2 hàng nhìn ngầu thiệt là ngầu nha. Tôi cũng le ve đi theo, lại nghe ổng hỏi:
- Long ở phòng nào, anh kêu bảo vệ chuyển vào phòng đó luôn, 2 anh em ở chung phòng cho tiện.
Tôi mừng húm. Có bảo kê tận phòng thì trong trại này tôi chỉ ngán có mỗi ... bảo vệ thôi. Mà bảo vệ hình như cũng ngán ổng, vừa nghe ổng kêu muốn ở chung phòng tôi vội vàng lôi tuột một thằng nhóc ác qua phòng khác, xí giường cho ổng. Ổng cũng coi như bình thường, kêu mấy thằng nhóc dọn chỗ, rồi kéo tay tôi:
- Đi, anh em mình xuống cafe cà pháo chút!
Tôi đi theo ổng mà thấy cái tướng đi của mình cũng hiên ngang hẳn. Đi cùng du đãng thứ dữ chứ không phải đồ dỏm à nha.
Cuộc đời tôi cũng lên hương theo ổng. Nói chung, ở bên ngoài người ta nể tụi nhiều tiền cỡ nào thì trong trại, họ nể đám du đãng có số như vậy. Ổng cũng người gốc Hải Phòng, tiếng tăm không thua kém bất kỳ một tay giang hồ thứ dữ nào trong thành phố và đặc biệt là có rất đông đám đồng hương đầu trâu mặt ngựa (thằng anh tôi chính là ví dụ điển hình). Nhưng phải thừa nhận, ổng có cái nét sống rất hay, rất hòa đồng và những người tiếp xúc với ổng ít nhiều đều cảm thấy quý mến. Lúc bình thường, ổng ưa nói chuyện rủ rì rủ rì, không có khoái ba vụ làm bộ làm tịch, nói năng cũng đàng hoàng lịch sự. Chưa thấy ổng nổi nóng khi nào trong trại với đám học viên, trừ một lần duy nhất nhưng đối tượng của ổng lại là ... bảo vệ.
Đối với đám em út, ổng coi như người trong nhà vậy. Giỡn đủ trò, thi thoảng hứng lên còn tìm cách chọc quê, không khi nào kêu em út phục vụ như dạng mấy anh đại anh bự trong trại hết. Bình thường, đám du đãng có số xuống nhà ăn là ngồi thù lù như con cóc ghẻ, có lính bưng cơm tới tận miệng. Ăn xong xỉa răng hút thuốc, đồ trên bàn đã có lính dọn. Ổng không vậy. Bữa nào tôi ngủ trễ, ổng xuống tận nơi kêu đi ăn, mỗi anh em bưng một cái bo đi bới cơm. Tôi kêu để tôi làm luôn cho 2 anh em ăn, ổng không chịu, kêu: "Anh có phải du đãng có số gì đâu mà làm vậy, coi chừng bị tụi nó ngứa mắt đập luôn thì sao? Mày chơi ác anh quá vậy?" Tôi cũng thiếu điều quỳ lạy ổng. Ổng không phải du đãng, chắc nguyên đám trại này được lên báo mục người tốt việc tốt hết trơn.
Cái chất du đãng của ổng chỉ được bộc lộ thực sự khi ổng ... đi tắm. Không phải uýnh lộn giành vòi tắm nha, sức ổng uýnh lộn tay không chắc 2 thằng nhóc ác thịt ngon ơ. Lần đầu tiên ổng rủ đi tắm, tôi thấy hâm mộ quá xá luôn. Cũng không phải body ổng đẹp, người ổng so với cá lù đù khô cũng chỉ nhỉnh hơn chút xíu, nhưng trên thân hình ốm o có 2 cái hình xăm thuộc hàng hiếm có khó tìm: trước ngực là con đại bàng phủ kín, xanh rì. Con đại bàng của ổng không phải loại đại bàng ghẻ mấy thằng nhóc ác khoái xăm vô, mà là đại bàng trường trại thứ dữ xăm bằng tay, cái mặt ngoảnh ra phía trước, 2 móng giương lên nhìn hồn ghê gớm. Thứ hình xăm đó, chỉ có đại bàng đại bác ở các trường trại lớn mới được có, mà đặc biệt là con đại của ổng còn nguyên vẹn. Thứ cóc cáy dám xăm đại bàng hoặc rồng phượng vô người, lỡ xui vô trại lớn ắt hẳn sẽ thành con gì đó không có trong từ điển. Vô phòng - lột đồ ra. Xăm rồng hả? Độ chục thằng sẽ quây lấy hỏi: Con gì đây mày? Nếu trả lời là con rồng, sẽ hiểu cái cảnh luôn. Còn khôn ngoan ra, trả lời: Dạ con trùn ạ - Vậy còn được. Nhưng trùn thì làm gì có mắt hả mày? Vậy là nhựa chảy, đầu thuốc lá đỏ rực dụi vô, con rồng sẽ đeo nguyên một cặp kiếng mát suốt đời không có chịu bỏ ra.
Con đại bàng còn tệ hơn. Xăm con gì đây mày? Nếu có gan nói là đại bàng thì cũng có gan chuyển viện luôn. Nếu làm mặt ngoan kêu: Dạ con se sẻ! - Coi như có chút hiểu biết. Con đại bàng sẽ chỉ phải đeo nguyên cái khẩu trang làm bằng sẹo vô mỏ, vì se sẻ đâu có cái mỏ cong dữ vậy. Tuy nhiên đại bàng của ổng chẳng đeo cái khẩu trang nào hết trơn hết trọi, hơn nữa nhìn cái kiểu xăm tỉ mỉ từng nét như vậy, chỉ có đám thợ bậc cao trong trại mới làm ra nổi.
Có điều, đại bàng của ổng nhiều người cũng có xăm, nó chỉ gọi là đẹp chứ không có độc. Thứ hàng độc của ổng thì không đẹp, nhưng nguyên dãy miền Nam nghe đồn cũng chỉ có 2 người dám có gan mang thứ hình xăm đó trên người. Cái hình xăm ấy đơn giản chỉ là một dòng chữ: Vô địch khám lớn! Trước ổng, chỉ có một tay giang hồ thuộc hàng sát thủ trong thành phố dám xăm chữ đó lên người, còn những loại có vấn đề về thần kinh muốn tự tử bằng hình xăm thì tôi không có rành.

(Còn tiếp)

3 thg 11, 2012

1 trong nhiều cách leo tường (đăng lại)

2 hôm nay thấy tới 4 người đọc bài "Vượt tường lửa", nên mình 'bót' lại bài này mong đáp ứng đc yêu cầu của các bạn.

1 trong nhiều cách leo tường

Bạn vào trang: U1203.exe - 4shared.com - online filesharing and storage - download (bằng cách bôi đen rồi copy cả đoạn chữ đậm đó rồi Paste (dán) vào thanh địa chỉ của trang Mozilla Firefox hay Google Chrome) rồi nhấn Enter. Sau đó download về máy file U1203.exe , (logo là quả cầu lửa). Tiếp theo làm theo các bước sau:
1. Thoát ra khỏi mạng (internet).
2. Chạy U1203.exe bằng cách kích đúp chuột trái vào nó. Sẽ xuất hiện cửa sổ mới và hình cái khóa dưới màn hình. (kệ nó, nếu để tốt hơn 1 chút thì kích vào dấu (-) của cửa sổ UltraSuf12.03 vừa xuất hiên để thu nhỏ nó và tránh kg dùng Internet Explorer).
3. Vào internet bình thường ví dụ dùng Mozilla Firefox hay Google Chrome.
4. Vào trang cần xem ví dụ trang k14vt.blogspot.com, hay quechoa.vn, v.v…. Đến đây đọc thoải mái, nhận xét, đăng bài thoải mái. Chúc các bạn thành công.

2 thg 11, 2012

Tin buồn của Hoàng Trinh

Chào các bạn! Tuần này họ tộc của HT có tin buồn nên tâm trạng HT bây giờ quá lao đao. Trong vụ chìm tàu Saigon Queen hôm 30.10, 1 trong 4 người mất tích có máy trưởng HOÀNG VĂN BÂN/ sn 1954 là em (con chú ruột) của HT. Đọc báo vnexpress.net xong HT bị choáng mât một lúc, khóc cạn cả nước mắt mà chẳng biết làm sao cả, tội quá, bây h em tôi đang nằm dưới đáy Ấn độ Dương, cho đến nay đã 3 ngày rồi mà không có tin gì mới nữa là coi như chấm hết mọi tia hy vọng.