26 thg 12, 2012

Top ten phát ngôn ấn tượng 2012

top ten phat ngon an tuong 2012Câu “tự do cái con c…” của Trung tá công an Vũ Văn Hiển xứng đáng đứng đầu bảng top ten, là phát ngôn ấn tượng nhất của năm 2012. Điều đặc biệt ở chỗ nó đã vô tình tạo nên một hiệu ứng ngược thú vị: dân tình giờ chửi mắng ai đều không văng c… nữa, ví dụ không phải “mày làm như con c…” mà thay bằng “mày làm như cái… tự do”!
          1. “Tự do cái con c…!”- Phát ngôn kinh động gây phẫn uất dư luận của Trung tá Vũ Văn Hiển, phó công an phường 6 quận 3, TP HCM  khi thấy bà Dương Thị Tân, người vợ cũ của blogger Điếu Cày và con trai mặc áo có hàng chữ “tự do cho những người yêu nước” trên ngực.
          2. Đảng như con cá ngúc ngoắc trong ao cạn: “Một số người trung thực đã quyết định không vào đảng, một số cán bộ cao cấp, kể cả sĩ quan quân đội khi nghỉ hưu đã bỏ sinh hoạt đảng. Sự suy giảm lòng tin trong dân thật nặng nề. Từ chỗ “đảng viên hư trước, làng nước hư theo” đến chỗ dân tỉnh ngộ sẽ không theo đảng nữa. Thế là đảng dần dần như con cá ngúc ngoắc trong cái ao cạn”- Nhà văn Vũ Tú Nam.
          3. Đất nước trên cỗ xe hỏng phanh: “Đất  nước chúng ta đang đi trên một cỗ xe mà người lái không biết lùi, và xe hỏng phanh… chỉ băm băm lao về phía trước, đầy những rủi ro”- Đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc.
          4. Đồng chí X: “Chỉ có cân nhắc tình hình hiện nay, cân nhắc lợi hại thì quyết nghị là không thi hành kỷ luật. Như vậy không có nghĩa là Bộ Chính trị không có lỗi, không phải là cá nhân đồng chí “X” không có lỗi”- Chủ tịch nước Trương Tấn Sang giải thích về việc Bộ Chính trị không kỷ luật Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
          5. Tôi không chạy, cũng không xin, không thoái thác: “Gần suốt cuộc đời tôi theo đảng, cách mạng, dưới sự hoạt động trực tiếp của đảng, tôi không chạy, tôi cũng không xin, tôi không thoái thác nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước phân công. Tôi sẽ tiếp tục thực hiện nghiêm túc như đã làm trong suốt 51 năm qua”- Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trả lời chất vấn của đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc về văn hóa từ chức.
          6. Ăn hết phần của dân: “Nhiều cử tri nói thẳng với tôi “một số cán bộ có ăn hối lộ thì cũng ăn vừa phải thôi, ăn hết như thế thì còn đâu để nhân dân ăn?”- Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
          7. Kỷ luật sinh ra thù oán: “Kỷ luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù hằn, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ”- Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng giải thích vì sao không kỷ luật bất cứ ai, kể cả “đồng chí X”.  Ông gọi đây là sự khoan dung theo tinh thần ‘nhân văn Việt Nam’.
          8. Tổ quốc XHCN là cái sổ hưu“Bảo vệ tổ quốc Việt Nam thời xã hội chủ nghĩa hiện nay có rất nhiều nội dung, trong đó có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu”Đại tá, phó giáo sư, tiến sĩ, nhà giáo ưu tú Trần Đăng Thanh, Học viện chính trị Bộ Quốc phòng.
          9Mới mẻ chưa từng có trên thế giới: “Đây là việc vô cùng mới mẻ, nếu chúng ta làm được thì đây là mô hình đánh giá cán bộ rất hiếm có trên thế giới. Nhiều nước cũng có biện pháp đánh giá sự tín nhiệm đối với chính phủ và người đứng đầu chính phủ, nhưng đánh giá tất cả thành viên chính phủ, đánh giá cả chủ tịch nước, phó chủ tịch nước; chủ tịch, phó chủ tịch quốc hội và tất cả những người đứng đầu cơ quan lập pháp thì phải nói là trên thế giới chưa hề có”- Bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị đánh giá về chủ trương lấy phiếu tín nhiệm cán bộ quan chức.
         10. Trận đánh hay viết thành sách“Không có cuộc diễn tập nào thành công bằng cuộc diễn tập lần này. Một là, anh em cơ động dùng thuyền để tiếp cận là chưa có bao giờ trong giáo án, đã phải dùng thuyền nan để chèo vào, bí mật áp sát mục tiêu đấy. Đánh mũi trực diện nghi binh ra làm sao. Rồi là tác chiến vòng ngoài, vòng trong thế nào. Tôi nghĩ là rất hay, có thể viết thành sách!”- Đại tá giám đốc công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca nói về cuộc cưỡng chế Tiên Lãng.
245
678910 
*     *     *     *     *
          2012 là một năm quá nhiều phát ngôn ấn tượng, ấn tượng đến bi hề. Vì thế để tránh bỏ phí những phát ngôn… xuất sắc, xin giới thiệu thêm top phát ngôn lọt vào chung khảo, gồm những phát ngôn từ vị thứ 11 đến 20:
          11. Tập đoàn tham nhũng: “Tham nhũng đang là một vấn nạn nghiêm trọng. Ban đầu là một bộ phận, sau đó là một bộ phận không nhỏ, và giờ thì có đồng chí còn nói là cả một tập đoàn… Chúng tôi hiểu tình hình trù úm người tố cáo là rất ghê gớm. Nhưng vì sợ bị trù úm mà chúng ta không tố cáo thì đất nước này sẽ thế nào? Người ta có thể trú úm một người, một nhóm người nhưng không thể trù úm cả dân tộc này”- Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
          12. Thế hệ chúng tôi tự hào vì đã hút cạn dầu, đào hết than: “Thế hệ chúng tôi đã hút gần hết dầu, đã đào gần hết than, đã dùng lưới cào và  thuốc nổ  khai thác hết cá ở biển, từng đi chặt rừng để bán sang Nhật. Như vậy, cái chúng tôi để lại cho thế hệ sau là gì? Là hết than, hết dầu, hết cá, hết rừng nhưng tôi rất tự hào về cái đó. Bởi vì chúng tôi để lại cho thế hệ trẻ một con đường duy nhất là phải học là không còn dựa vào tài nguyên thiên nhiên nữa. Đó là điều mà tôi tự hào để lại cho thế hệ sau”- Chuyên gia kinh tế Bùi Văn.
         13. Dân lấy đâu ra nhiều tiền thế?: “Hỏi người sử dụng ô tô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua? Trong khi đó mới chỉ đề cập đến chuyện thu phí đã… kêu ầm lên!”- Bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị mắng dân khi nghe dư luận phản ứng gay gắt trước các chủ trương thu phí thuế giao thông.
          14. Mở cuộc vận động tiết chế lòng tham: “Nên mở một cuộc vận động cao điểm về tuyên truyền, giáo dục cho cán bộ, công chức tiết chế lòng tham: Hãy dùng con mắt lương tâm của mình xem mình làm giàu bất hợp pháp đến mức nào, gây thiệt hại gì cho dân cho nước?”- Đại biểu quốc hội Đỗ Văn Đương.
         15. Làm Bộ trưởng mà chả có đồng nào trong túi: “Làm Bộ trưởng đúng lúc cắt giảm không sung sướng gì. Nhiều nơi đến xin gặp toàn phải xin phép từ chối. Được làm Bộ trưởng mà chả có đồng nào trong túi cả!”- Bộ trưởng Kế hoạch đầu tư Bùi Quang Vinh.
          16. Việt Nam là nước XHCN nên không cần biểu tình: Ông Niê Thuật, đại biểu quốc hội, ủy viên trung ương đảng, Bí thư tỉnh ủy Đăk Lăk đề nghị rút dự luật biểu tình khỏi chương trình xây dựng luật, pháp lệnh của quốc hội năm 2013, vì theo ông “nước ta là nước xã hội chủ nghĩa, chưa nói tới biểu tình”.
          17. Xin nhận một nửa giải Nobel: “Người ta tìm ra bộ ba bất khả thi giữa tăng trưởng, lạm phát và tỷ giá, ông đó được quốc tế cho giải thưởng Nobel. Vậy mà hiện nay chúng ta phải vừa làm sao kiềm chế được lạm phát mà vẫn phải tăng trưởng. Tôi đã có lần nói đùa với Chủ tịch quốc hội là em chỉ cần nửa giải thưởng Nobel cũng được, nếu em làm được một trong hai”- Thống đốc ngân hàng nhà nước Nguyễn Văn Bình trả lời chất vấn của đại biểu Trần Du Lịch về sự điều hành kém cỏi của ngành ngân hàng trong mục tiêu kiềm chế lạm phát, duy trì tăng trưởng, ổn định tỷ giá và câu chuyện quản lý vàng.
         18. Đóng phí là yêu nước: “Đóng phí là thể hiện sự yêu nước vì thế người dân phải thấy đó là niềm hạnh phúc và tự hào”- Bộ trưởng Giao thông- vận tải Đinh La Thăng.
          19. Đặc xá vì nhà tù quá tải: “Ít năm trước, thành phố hô hào bắt tội phạm nhưng sau đó, một năm lại phải đặc xá một đến hai lần vì trại giam quá tải chứ không phải do phạm nhân cải tạo tốt”- Thiếu tướng Phan Anh Minh, Phó giám đốc công an TP Hồ Chí Minh. 
          20. Câu trả lời để quên ở nhà: “Câu hỏi của đại biểu thì chúng tôi đã có (câu trả lời) đầy đủ nhưng đang để ở nhà”- Bộ trưởng Xây dựng Trịnh Đình Dũng trả lời chất vấn tại quốc hội về sai phạm của tập đoàn Sông Đà và các tập đoàn, tổng công ty khác.
1112131415
1617 1920     

Phan Thị Bích Hằng đính chính tin đồn

Theo (giadinh.net).GiadinhNet 
Phan Thị Bích Hằng cười chua chát: Tôi sợ thông tin kiểu đồn đại lắm rồi. Chỉ vì những lời đồn kiểu này mà cuộc sống gia đình bị xáo trộn, có thời gian tôi chìm trong stress. “Nhưng sau bao biến cố, cũng đến lúc tôi muốn trải lòng với mọi người. Để mọi người hiểu tâm tình của một con người bình thường nhưng lại “trót” mang nghiệp “siêu nhân” trong một thế giới khác”.

Cuối cùng, nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng đã đồng ý để chúng tôi ghi lại thời khắc chị tưởng như gục ngã trước những lời đồn ác tâm. Và cũng chính nhờ những “linh hồn”- những “người” mà Bích Hằng vẫn trò chuyện hằng đêm đã giúp chị cân bằng cuộc sống vốn đầy rẫy thị phi !
Mỗi tối, tôi trò chuyện  với 4- 5 linh hồn
Nhiều người cứ nghĩ khi đã nổi tiếng thì tôi chỉ chọn hồ sơ của khách VIP mà tìm giúp. Hoặc nghĩ tôi giàu lên nhờ khả năng tìm mộ nên nhiều người ghen ghét, đặt điều nhiều chuyện như thời gian vừa qua. Nhân đây tôi cũng xin lỗi nhiều bạn bè thân thiết, bà con cô bác gần xa có nhờ tôi tìm mộ mà tôi chưa kịp giúp được. Không phải vì tôi “mải mê với khách VIP”, không phải tôi ưu tiên những mối quan hệ cần thiết khác mà vì tôi quá bận để giải quyết 7.000 bộ hồ sơ đang còn tồn đọng trong nhà. Họ là những người nghèo, những người ở xa nên tôi dành thời gian cho họ nhiều hơn. Đặc biệt có một số “linh hồn” cương quyết từ chối không hợp tác, không chịu nói chuyện với tôi nên chưa làm được.
Thời gian gần đây, khi nhắc đến chị, mọi người thường nhớ đến hình ảnh một doanh nhân bất động sản, chứ không phải là một nhà ngoại cảm tìm mộ như trước đây?

- Mọi người nhìn nhận như vậy bởi lẽ họ thấy tôi đang làm việc cho một Công ty kinh doanh bất động sản. Nhưng trên thực tế, công việc mà tôi đang đảm nhiệm tại đây là mảng từ thiện xã hội. Đây cũng chính là công ty trước đây thường tài trợ giúp Giáo hội Phật giáo Việt Nam và tôi thực hiện các chương trình hoằng dương Phật pháp, cầu siêu và tìm mộ liệt sĩ. Năm 2009, công ty muốn mở rộng phương án công tác xã hội nên mời tôi về phụ trách mảng này.

Ngoài thời gian ở trường đại học, chị còn làm thêm việc công ty, lại còn chăm sóc gia đình nữa. Như vậy chắc hẳn hết thời gian cho việc đọc hồ sơ, “trò chuyện với các linh hồn” để tìm mộ như chị vẫn làm?

- Tôi làm việc tại Trường ĐH Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội (tên cũ là trường ĐH Quản trị Kinh doanh Hà Nội) từ năm 1999 đến nay. Để tạo điều kiện cho tôi làm công tác xã hội, từ thiện, tìm liệt sĩ, nhà trường giao cho tôi công việc bán thời gian. Trường chính là gia đình thứ hai, là cái nôi tinh thần của tôi. Ngoài ra, tôi còn là cán bộ bộ môn cận tâm lý, cộng tác viên nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam. Những công việc này tôi đều hoàn thành. Còn ở công ty, chỉ khi nào có việc liên quan đến các chương trình từ thiện, hỗ trợ tìm mộ hay các Đại lễ cầu siêu thì tôi mới dành nhiều thời gian thôi.

Việc tìm mộ tôi vẫn làm như một thói quen. Cứ vào lúc 11h đêm mỗi ngày, khi xong hết mọi việc nhà, 2 con đi ngủ tôi lại ngồi với các hồ sơ được gửi đến. Trước khi “trò chuyện” với mọi người, tôi thường đọc cho họ nghe một vài đoạn Kinh địa tạng hay những đoạn Kinh trong Lễ Vu Lan báo hiếu. Để làm gì ư? Để giúp những linh hồn này siêu thoát, nhẹ nhàng hơn trong một thế giới khác. Sau đó tôi lần lượt giở những  hồ sơ lưu giữ ra làm việc. Có hồ sơ ở trong phòng làm việc này đã hơn 10 năm, có những hồ sơ vừa được gửi đến. Mỗi tối tôi cố gắng “giải quyết” (tức là nói chuyện với các linh hồn- PV) khoảng 5 người. Khi nói chuyện, tôi phải tỉ mỉ ghi chép hết những thông tin họ kể như về địa danh, phương hướng, đặc điểm nhận dạng mộ, đường đi, lối lại… Để thông tin lại cho các gia đình đi tìm kiếm.

Vậy ra không như thiên hạ đồn thổi: Chị hoàn toàn “giải nghệ” trong lĩnh vực tìm mộ?

- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ “giải nghệ” như người ta nói. Tôi tâm niệm, khả năng “nói chuyện được với các linh hồn” của mình như là một trọng trách mà tôi đã được giao phó. Bao gia đình cả người sống và người đã mất đang cần tôi. Vậy tại sao tôi lại “giải nghệ” cơ chứ? Đúng là có thời điểm, do quá chán nản, mệt mỏi trước những lời đồn độc địa, tôi tạm dừng các buổi “nói chuyện” với người của thế giới bên kia. Nhưng chỉ được 10 ngày, sau đó đầu tôi đau khủng khiếp. Uống  thuốc giảm đau cũng không tác dụng. Thật sự lúc đó tôi còn thấy “rất nhớ” các liệt sĩ và người âm nữa, tôi chọn giải pháp: Quay trở lại nghiên cứu hồ sơ được gửi đến. Kỳ lạ, chứng đau đầu tự dưng thuyên giảm. Cũng có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng nó cho thấy: Số phận tôi dường như đã gắn bó với công việc này. Một trọng trách kỳ lạ mà không phải ai cũng có khả năng gánh vác. Công việc này gắn bó với cuộc đời tôi, tuy nhiều khi rất cực khổ nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì giúp đỡ được nhiều người, nhiều gia đình, góp phần làm dịu bớt nỗi đau chiến tranh, nỗi đau mất người thân!

Từng bị dư luận dồn đến chân tường
Tôi sắp hoàn thành cuốn sách về “thế giới bên kia”

Chuyện âm- dương hay chuyện có hay không một cuộc sống khác là đề tài sẽ được bàn trong cuốn sách tôi sắp hoàn thành. Khi đó, người đọc sẽ tự có câu trả lời! Tôi cũng đang tiến hành viết cuốn “Cảm nhận về cõi âm sau 20 năm tiếp cận”. Cuốn sách là câu chuyện về những lần tôi đi thực tế tìm mộ. Tôi thấy cần phải ghi lại, nếu không sẽ quên. Tôi còn ấp ủ ra mắt cuốn sách “Hành trình 21 năm tìm mộ”. Hy vọng đến khoảng tháng 2/2012  sẽ hoàn thành. Đây cũng là năm đánh dấu tôi bước sang tuổi 40.

Theo báo chí đưa  tin, hồi  tháng 10/2010 chị đã tuyên bố dừng nhận hồ sơ tìm mộ.  Nhiều người cho rằng, động tác này chính là cách chị thông báo “giải nghệ” khi có quá nhiều lời“tiên tri”bất thành?

- Đúng là tôi đã tuyên bố dừng nhận hồ sơ, nhưng lý do không phải như mọi người nói. Tôi chỉ đi tìm mộ chứ không phải nhà tiên tri nên không bao giờ tiên tri.

Trước đó, có một loạt tin đồn: Bích Hằng tiên đoán cầu Bãi Cháy, cầu Long Biên, cầu Thăng Long sẽ sập khiến tôi vô cùng bàng hoàng. Nhưng tôi cũng không lên tiếng đính chính hay nói lại đôi co với các báo về những thông tin mà bản thân tôi không hề phát ngôn. Tôi đã im lặng và thoát khỏi những ngày tháng mệt mỏi bằng cách lên đường cùng Công ty, Bộ đội Biên phòng 2 tỉnh Quảng Bình - Hà Tĩnh, Trường Đại họcY Hà Nội, Đài truyền hình Việt Nam, đi làm từ thiện ở miền trung. Cùng Tổ đình Chùa Vĩnh Nghiêm và các bạn bè Phật tử  làm lễ cầu siêu cho các chiến sĩ trận vong và đồng bào tử nạn.
Đến khi thấy tin đồn thất thiệt ngày một lan xa, gây hoang mang trong  nhân dân nên tôi đã đồng ý trả lời phỏng vấn một số cơ quan chức năng và thông tấn, báo chí: Phủ nhận, phản bác tin đồn để giữ an ninh tư tưởng  trong nhân dân và xã hội. Lần đầu tiên, sau vô số sự cố, tôi đã trả lời trên báo Thanh Niên, chương trình truyền hình “Vì an ninh Tổ quốc VTV1”, Truyền hình thông tấn xã Việt Nam... Cũng thời điểm đó, tại nhà tôi còn tồn đọng hơn 7.000 bộ hồ sơ. Việc tồn đọng hồ sơ cũng là một lý do lớn để tôi nghĩ đến việc mình phải tạm dừng để giải quyết cho xong. Và trong một lần phỏng vấn của VTC New tôi tuyên bố dừng nhận hồ sơ.

Cũng có nhiều ý kiến nhìn nhận rằng, bản thân chị ngày càng mất đi khả năng “nói chuyện với người cõi âm” nên chị đành phải tuyên bố dừng nhận hồ sơ?

- (Cười) Thế à? Nếu hết khả năng để được sống như một người bình thường chẳng phải là đỡ mệt mỏi lắm sao? Nhưng tiếc là khả năng này của tôi không hề bị suy giảm mà có phần được tăng cường hơn bởi kinh nghiệm 21 năm qua. Có những việc mà chỉ những người có khả năng như tôi hay những nhà khoa học nghiên cứu về vấn đề tâm linh mới thấu hiểu.
Ảnh trong bài nhân vật cung cấp

Tin vào “nhân duyên” âm- dương

Những năm 90 người ta thường thấy khu nhà chị ở Kim Liên những ngày cuối tuần thường chật nêm người xếp hàng để được vào nhà chị gửi hồ sơ. Nhưng giờ có vẻ mọi người không còn tín nhiệm hoặc giả chị “mất thiêng” nên không thấy cảnh này ở nhà chị nữa?

- Đó là cảnh thường ngày diễn ra ở nhà tôi suốt thời gian từ năm 1996 đến năm 2010. Ngày nào cũng có khách đến nhờ, khách gửi hồ sơ. Đông đến mức, tôi đi làm về nhiều khi không vào nhà được bà con ngồi chật dưới cầu thang, trong nhà, ngoài ngõ. Ngày đó, tôi  tiếp nhận có khi hàng  trăm hồ sơ một ngày nhưng chỉ giải quyết được 20-30 bộ hồ sơ/ 1 ngày. Có khi chẳng kịp ăn tối.

Trước đó, từ năm 1994, tôi công tác tại Binh đoàn 11 và được ở nội trú trong Binh đoàn. Người ta biết tôi, nên tìm đến nhờ tìm mộ đông lắm. Lúc đầu, Binh đoàn còn cho tiếp khách, nhưng sau này thấy đông quá họ đề nghị đóng cửa. Thấy phiền quá, tôi chuyển ra ngoài ở và từ ngày chuyển ra khu Kim Liên, họ lại đi theo và tiếp tục xếp hàng đông trước nhà. Đến năm 1997 tôi lấy chồng, cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn bởi những buổi tiếp nhận hồ sơ như thế. Có khi vừa bầy mâm cơm ra, là lại có khách. Thời gian này, rất ít khi tôi được ăn cùng gia đình. Tiếp khách lúc nào cũng hơn 10 giờ đêm, thậm chí 12 giờ đêm mới xong việc. Cả ngày tôi làm ở cơ quan, trở về nhà lại chẳng được nghỉ ngơi nên rất mệt mỏi.
Tháng 3/2010 sau chuyến đi Nghệ An và Đắk Lắk tìm mộ về tôi ốm nặng phải nằm điều trị nhiều ngày ở BV Bạch Mai, khi đó chồng tôi quyết định phải chuyển nhà, giấu địa chỉ với mọi người. Cảnh xếp hàng trước nhà không còn nữa. Nhưng rồi hồ sơ vẫn được chuyển đến, họ không xếp hàng nữa mà nhờ người thân, quen của tôi chuyển hộ. Tức là có trốn, ẩn danh họ cũng vẫn biết cách để gửi hồ sơ.

Thời gian gần đây, người ta nói chị chỉ lựa chọn hồ sơ khách VIP, những người có chức có quyền để tìm mộ giúp. Còn với những người dân bình thường, chị dồn hồ sơ để lại hoặc là không tiếp nhận nữa. Chính điều này đã khiến khả năng của chị bị suy giảm?

- Đó là một trong những lời cay độc nhưng không đúng sự thật khiến tôi rất bất bình. Trong chuyện này, nhiều khi muốn tìm giúp người này hay người khác sớm nhưng “người âm” không hiện lên cho tôi nói gặp thì làm sao mà tìm được? Có người tôi xin tới mấy chục lần mà vẫn không “gặp” được. Sau khi nghiên cứu kinh Phật tôi mới hiểu điều này rõ ràng phụ thuộc vào “nhân duyên” âm- dương. Hồ sơ mà tôi giải quyết nhiều nhất trong suốt thời gian qua lại chính là do gia đình người dân ở các tỉnh gửi về.

Hồi tôi còn ở Binh đoàn 11 hay khu Kim Liên- Hà Nội nhiều người biết tin tôi tìm được mộ, ngày nào cũng có bà, có chị xếp hàng để được vào nhà tôi gửi hồ sơ. Họ thường là người các tỉnh lên, đi lại rất vất vả nhưng vẫn quyết tâm, khao khát  tìm cho được mộ người thân nên tôi thường dành nhiều thời gian cho những người này. Còn khách VIP như bạn nói tôi thấy họ có phương tiện đi lại dễ dàng, thuận tiện, lại là những người hiểu và thông cảm với công việc của tôi, rất nhẫn nại chờ đợi  nên tôi thường để lại hồ sơ làm sau thành thử có những quan chức, đại gia, kể cả bạn bè thân nhờ đến 5 - 7 năm rồi mà tôi đã giúp được đâu! Thú thật nhiều khi tôi rất áy náy và thấy mình có lỗi với những người này!

Các “linh hồn” giúp tìm chìa khóa két

Chị nói giờ mỗi ngày chỉ “nói chuyện” được 3-5 linh hồn, thay vì trước đây, khi còn nhiều năng lực thì con số này là hơn 20 bộ hồ sơ?

- Vấn đề này không phụ thuộc vào năng lực nhiều hay ít mà phụ thuộc nhiều vào sức khỏe và thời gian. Trước đây, công việc chưa bận rộn nên tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc xem hồ sơ. Hồi mới đi làm ở Binh đoàn 11, tôi làm thủ quỹ và đã từng phát nhầm tiền, phải bù tiền vì bị phân tán bởi những lần “nói chuyện” với các linh hồn trong giờ làm việc. “Họ” thường đến lúc tôi đang làm việc, nói rằng nhờ thông báo về địa chỉ này, người kia rằng mộ họ nằm ở chỗ này, chỗ khác. Thế là tôi lại ghi ghi-chép chép. Có lần, tôi  làm mất chìa khóa két. Đến mức thủ trưởng cơ quan phải gọi Công an vào lập biên bản để phá khóa két và đề nghị cho tôi thôi việc vì sự thiếu thận trọng. Nhưng ngay lúc đấy, tôi than thở với các liệt sĩ và rồi chẳng hiểu sao tôi lại tìm được chìa khóa két để trong… tủ lạnh! Vì vậy sau đó để tránh những phiền phức trong công việc, tôi đã “xin” các linh hồn không xuất hiện lúc tôi làm việc. Và tôi đã dành thời gian buổi tối để gặp họ.

Bây giờ với tình hình sức khỏe và công việc trong thời gian ngắn ngủi từ 11 giờ đêm đến khoảng 2 giờ sáng hàng ngày, tôi cũng chỉ có thể giải quyết được khoảng 3-5 bộ hồ sơ mà thôi. Như hiện nay, tôi vẫn để ở bàn làm việc của công ty hai hộp hồ sơ. Khi nào tôi rảnh, hay khi bỗng dưng “thấy” họ, tôi lại tranh thủ ghi chép những thông tin về địa chỉ mộ rồi thông báo cho gia đình.

Giờ chị sống ở nhà đẹp hơn, có lái xe riêng thay vì trước kia sống ở chung cư cũ, đi xe máy. Tức là, chính năng lực khác người này của chị đã giúp cuộc sống chị có đầy đủ tiện nghi hơn?

- Nếu nói như thế thì thật ác ý với tôi và phụ công chồng tôi quá! Cuộc sống gia đình tôi cho đến giờ hoàn toàn do chồng tôi lo là chính. Xe và lái xe là của công ty. Còn với việc tìm mộ, mọi người cũng đến cảm ơn khi bằng phong bì, khi thì những sản phẩm quê hương như mớ rau, con gà quê… có Tết cả mấy nhà bạn tôi và nhà tôi ăn gà không hết. Những chiếc phong bì đó tôi xung vào quỹ từ thiện Tâm vàng, tập trung hết trong ngăn kéo bàn làm việc. Khi có việc cần đến tiền đi làm từ thiện, tôi gọi mấy người bạn trong nhóm từ thiện mở ra và nói: “Xin cho cháu/em được sử dụng số tiền trong này để đi làm chương trình từ thiện …”, rồi tôi mới bóc phong bì. Nhiều năm đi tìm mộ tôi thấy nhiều gia đình liệt sĩ hoàn cảnh éo le, nhiều nạn nhân chất độc da cam, thương bệnh binh ... nghèo khổ mà tôi không đủ tiền giúp đỡ nên từ năm 2002 tôi cùng một số bạn bè và chủ yếu là thân nhân các gia đình Liệt sĩ đã lập “Quỹ từ thiện Tâm vàng” để làm từ thiện.

Chồng tôi từng ước vợ mất khả năng ngọai cảm

Mọi chuyện dường như cũng đã lắng xuống. Chị đã dần lấy lại thăng bằng sau bao sự cố. Liệu chị có cần phải công bố chính thức việc ‘tái xuất giang hồ” với khả năng hiếm có để tiếp tục giúp mọi người?

- Tôi chưa bao giờ tuyên bố “giải nghệ” nên cũng chẳng cần phải tuyên bố chính thức quay trở lại với việc tìm mộ. Bởi thời gian qua, tôi vẫn âm thầm nhận hồ sơ và ngày nào cũng xử lý 3-5 bộ vào mỗi đêm. Từ năm 17 tuổi tôi đã gắn bó với khả năng đặc biệt này nên tôi sẽ cố gắng làm việc với khả năng tốt nhất cho tới khi sức khỏe và khả năng còn cho phép.

Cũng đã có một thời gian dài gia đình chị có nhiều mâu thuẫn, có lúc tình cảm vợ chồng căng thẳng, mái ấm có nguy cơ tan vỡ vì chính khả năng của chị. Có lúc nào đó chị muốn nguyện mất đi khả năng đó để làm một người bình thường, một người vợ đúng nghĩa của gia đình?

- Đúng là tôi bị chi phối quá nhiều vào khả năng của mình. Nhiều khi ở nhà yên được vài hôm rồi cứ như bị thúc giục, tôi lại thu xếp hành lý và lên đường đi tìm mộ. Có tiếng nói ở đâu xa lắm, họ hướng dẫn chỉ bảo và khuyến khích tôi đi. Những lúc như thế, chồng con, gia đình nhất là 2 con bé bỏng của tôi phải chịu thiệt thòi, hy sinh và chồng tôi- chính là người chia sẻ với tôi rất nhiều.

Nhưng chồng tôi cũng như bao người đàn ông khác, anh là một người làm kinh doanh, anh đã quá bận rộn, căng thẳng với thương trường, nên anh cũng muốn vợ dành nhiều thời gian cho gia đình, con cái. Giai đoạn gia đình căng thẳng là giai đoạn tôi “nổi tiếng” quá. Nhiều người biết, nhiều người tìm đến nhờ. Bữa cơm gia đình lúc nào cũng dở dang vì tiếp khách. Thời gian đó, có dễ đến hàng năm, tôi không được ăn cơm tối cùng chồng con. Nhiều khi quá mệt mỏi, tôi cũng có những lời nói bực dọc với cả gia đình và mọi người đang nóng lòng chờ tôi tiếp nhận hồ sơ. Nhưng cũng chỉ thoáng qua như thế, tôi lại lao vào công việc như một sự đam mê định mệnh.

Tôi không nguyện mất đi khả năng này, vì tôi thấy nhiều người cần giúp quá. Sức lực tôi thì có hạn, nhưng tôi vẫn làm cho đến khi nào họ cần tôi. Nhưng chồng tôi thì có, anh ấy từng ước:  “Anh ước, một sáng ngủ dậy, bỗng nhiên em nói: Anh ơi em mất khả năng ngoại cảm rồi”. Đó là một trong hai điều ước của chồng tôi khi đó. Điều còn lại anh ước, người bố nằm liệt ốm bao năm bỗng nhiên đứng dậy đi được. Nhưng cả hai điều ước này chẳng điều nào thành hiện thực!

Các con chỉ mong mẹ ở nhà

Chắc chồng chị vẫn ước chị mất khả năng?

- Không hẳn là như vậy. Sau đợt khủng hoảng gia đình đó, tôi đã biết cách thu xếp cuộc sống khoa học hơn, quan tâm chăm sóc tới gia đình và hai con nhiều hơn. Chồng tôi cũng hiểu thêm về những áp lực công việc của vợ và đã chia sẻ, động viên tôi rất nhiều. Giờ tôi đã  sắp xếp được thời gian làm việc ở trường, ở công ty, đi làm từ thiện, tìm mộ và chăm sóc gia đình tốt hơn rồi!

Hai con trai của chị có bé nào thừa hưởng khả năng kỳ lạ này của mẹ  không?

- Cậu em có vẻ có khả năng này. Vì có lần tôi đang nói chuyện với các linh hồn trên phòng làm việc, nó đẩy cửa bước vào và phụng phịu nói: “Con không thích các bạn đến nhiều thế này đâu”. Lúc đó là lúc tôi đang “nói chuyện” với các linh hồn chết trẻ. Tôi toát mồ hôi vì quá bất ngờ và lo sợ! Thật lòng tôi rất sợ con tôi có khả năng  như tôi vì hơn ai hết tôi hiểu sự vất vả, cực khổ, đôi khi là cả sự đắng cay của người làm tâm linh và tôi không muốn con tôi phải khổ như tôi. Thằng anh nhiều lúc còn khóc không cho tôi đi tìm mộ hay cứu trợ đồng bào trong vùng lũ. Nó bảo, sợ mẹ... trôi theo nước lũ. Cả hai đứa con đều thích mẹ  trong  trang phục tóc thả ngang vai, đi giày cao gót và mặc đầm. Với chúng nó, như thế tức là tôi sẽ ở nhà. Chứ cứ thấy tôi đi giày thể thao, tóc cột cao, mặc quần bò áo phông tức là mẹ sẽ đi xa chúng đến cả tuần mất.

Từ tháng 10 năm 2010 tôi bắt đầu tập trung thời gian viết lại những công việc mà 21 năm qua tôi đã làm. Cũng nhờ vậy mà tôi có nhiều thời gian hơn bên  hai con. Khi gần con hơn tôi mới càng hiểu và thương hai con đến quặn lòng về những tháng năm tôi đã để các con phải chịu thiệt thòi, hy sinh quá nhiều cho công việc của Mẹ. Có những đêm con ốm, cháu ôm chặt tôi nói ‘con ốm mẹ đừng đi xa nữa nhé, con sợ lắm!’. Nhớ lại thời gian trước đây khi con ốm tôi vẫn đi tìm mộ để con ở nhà với bà nội tôi đã khóc ròng tới sáng.

Có cảm giác như sau khi chị hoàn thành hết những cuốn sách này là chính thức “rửa dao gác kiếm”?

- Tôi nói rồi, cuộc đời tôi như được giao trách nhiệm trong việc tìm mộ. Và tôi sẽ còn thực hiện đến khi nào còn đủ sức khỏe. Hiện tôi không đi được nhiều và xa vì bệnh thoát vị đĩa đệm. Nhưng tôi vẫn tiếp nhận hồ sơ và hàng đêm vẫn “trò chuyện” với các linh hồn để tìm ra địa chỉ mộ cho mọi người.

+ Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện !
Vân Khánh 
 (thực hiện)

25 thg 12, 2012

Quyến rũ - Thu Hà Nội

Hà Nội đang vào mùa đẹp nhất trong năm. Mùa thu Hà Nội bao giờ cũng lãng mạn, thơ mộng và làm say đắm lòng người...

Hoàng hôn trên hồ Tây

Những chiếc lá đang chuyển sắc

Chút nắng Thu vàng rơi nhẹ trên những ngôi nhà cổ

Hoa sữa


Bảo tàng Lịch sử sáng mùa thu

Hoa Hướng dương về khắp phố



Nguồn: VOV- Quyến rũ - Thu Hà Nội

“Dáng Kiều thơm” của thiếu nữ Hà Thành xưa

Những tấm ảnh đen trắng hiếm hoi đã lưu lại những nét đẹp căng tràn sức xuân của phụ nữ Hà Thành xưa.
Vẻ đẹp của người con gái Tràng An xưa với hàm răng nhuộm đen, với đôi guốc mộc, tà áo tứ thân kín đáo hay yếm đào trễ nải... đã trở thành những giá trị bất biến trong dòng chảy văn hóa dân tộc. Chẳng thế mà bao chàng trai rời Hà Nội đi xa không khi nào vơi nỗi nhớ về một "dáng Kiều thơm" nơi quê nhà.
Cùng chúng tôi ngược dòng thời gian trở về những năm đầu thế kỷ XX để tìm lại vẻ đẹp của thiếu nữ Hà Thành qua những tấm ảnh đen trắng hiếm hoi còn lại:

Thiếu nữ Hà Thành nhuộm răng đen, 1915.


Một phụ nữ Hà Nội đang ngồi trang điểm. Ảnh chụp những năm 1914-1915.


Thiếu nữ Hà Nội đội nón quai thao.


Cô gái Hà Nội ngồi têm trầu - 1916.


Những người phụ nữ trong một gia đình ở Hà Nội đầu thế kỷ XX.





Nét xuân thì của những cô gái Hà Thành toát lên với dải yếm.


Một trong số những kiểu "ăn chơi" của các thiếu nữ Hà Thành.


Thiếu nữ Hà Nội năm 1922.


Thiếu nữ Tràng An pha trà.


Vường hoa Ngọc Hà những năm đầu thế kỷ XX.



Gáng hàng hoa tren vai những thiếu nữ và em nhỏ ngày ấy.
Theo: Chùm ảnh: Đi tìm “dáng Kiều thơm” của thiếu nữ Hà Thành xưa

23 thg 12, 2012

Nhất tướng công thành, vạn cốt khô.



Nhất tướng công thành, vạn cốt khô.
Một chủ trương sai lầm, vạn xác dân phơi."

Theo tin trên VTV1, từ hôm nay tăng giá điện lên 5%, nghĩa là tăng thêm 63.000 đvn / 1 kw và đến 2013 còn tăng khảng 13% nữa để bù cho giá xăng tăng, giá than tăng, giá... giời ơi đất hỡi tăng. Thế ai bù cho dân ?

Không lời



Ông về đi, rồi biết ... tay tôi!!!!
Theo Blog huunguyen

honngv: Người Thái Làm Duyên quá kỳ tài, thật quá hứng khởi!

19 thg 12, 2012

Phục…

Cọp từ Quechoa:
Võ Trung Hiếu

NQL: Bây giờ mới biết Võ Trung Hiếu là tác giả bài thơ "Có nhiều thứ đã từ lâu tận thế". Tác giả vừa gửi cho QC bài thơ Phục... Đọc Phục rất phục, cảm ơn Vũ Trung Hiếu

Tôi phục những nàng luôn tươi như hoa
Suốt ngày sắm sửa áo quần giày dép
Suốt ngày thẩm mỹ, spa, làm đẹp
Báo thì chỉ đọc ” Điện ảnh “, ” Ngôi Sao “


Tôi phục những chàng ăn mặc bảnh bao
Suốt ngày kiếm tiền và tán phụ nữ
Chẳng mấy quan tâm tình hình thời sự
Chỉ biết quan tâm phụ nữ và tiền


Tôi phục những người sống như thánh hiền
Ai muốn nói gì làm gì mặc kệ
Thong thả đi làm, cơm ngày ba bữa
Không ai thương mình bằng mình tự thương


Tôi phục những người nói như loa phường
Nói mãi những điều vài mươi năm trước
Nói mãi những điều ai ai cũng biết
Nói mãi mà không hề thấy ngượng mồm


Tôi phục những người chỉ biết chuyên môn
Công nghệ thế này, quy trình thế nọ
Cần gì quan tâm Hoàng Sa – Trường Sa
Làm mệt tối về ăn xong là ngủ


Đất nước là do nhân dân làm chủ
Tôi phục những người chủ hiền và ngoan
Họ không thắc mắc cái quyền làm chủ
Ai sao tôi vậy, làm gì thì làm


Đất nước nhiều những  ”ông chủ ” kiểu ấy
Cho nên mặc kệ, ra sao thì ra
Chả ai ý kiến ý cò, phản biện
Cứ sống nhàn nhạt đến ngày về già


Một ngày đất nước rơi vòng nguy khốn
Lúc ấy tỉnh ra thì chuyện đã rồi
Lúc ấy chẳng biết ai cười ai khóc
Hay lại ” nắng mưa là chuyện của trời … ” ?


Bốn ngàn năm qua bao lần dậy sóng
Đất nước là di sản của tiền nhân
Đất nước không phải của riêng ai cả
Mà của chúng ta, con Lạc cháu Hồng


Tôi phục tôi rảnh nói chuyện bao đồng
Nói mà chẳng biết có người nghe không …


17.12.2012
Tác giả gửi cho QC

18 thg 12, 2012

Có nhiều thứ đã từ lâu tận thế

Tác giả bài thơ này là bạn của Hiền Giang

NqL: Chẳng biết Hiền Giang là ai, càng không biết bạn của Hiền Giang là ai. Nhưng bài thơ thì thật hay, xin cảm ơn tác giả bài thơ này.
honngv: Nới leo cái nhé: Tớ cũng thấy... hay hay nên mới cọp sang đây!!!

Tận thế ư? Thật tình tôi chả sợ
Báo mỗi ngày đăng toàn những chuyện buồn
Khi cuộc sống hắt những ngày nặng trĩu
Thì có khi tận thế lại còn hơn

Tôi thấy quanh tôi hàng triệu nỗi buồn
Những câu hỏi im lìm trong đáy mắt
Những dối trá đang nhấn chìm sự thật
Những lời hứa vô tâm, những dự án vô hồn

Lên mạng online để càng thêm cô đơn
Nhà cửa càng rộng lòng người càng chật
Tiền vào túi mà chữ tình rơi mất
Ôi cuộc đời vụng dại những vòng si

Tận thế ư, tôi chả thấy sợ gì
Có nhiều thứ đã từ lâu tận thế
Người ta đua nhau mua gạo, mua mì
Tôi nhắm mắt thấy thiên đường hết vé

Tận thế ư? Bạn làm ơn nói khẽ
Kẻo tôi giật mình vỡ mộng Nam Kha …

15.12.2012
Theo blog NT    (Cọp như bản chính của quechoa.vn)

Tại sao không thể tái sinh Hội nghị Diên Hồng?



Người xưa nói “Tổ quốc hưng vong, thất phu hữu trách”, vậy nên làm người lúc này chỉ có là gỗ đá mới không biết trăn trở, lo lắng. Với cương vị một công dân bình thường có nghĩa vụ đối với đất nước, tôi cũng muốn đem cái trí lực hèn mọn của mình góp vào việc chung.
Tiếp  tại đây.

13 thg 12, 2012

Sinh nhật

   Sắp tới Sinh nhật mình 21/12. Từ bé đến giờ vốn 'áo nâu' nên muôn đời dù 'có nhuộm' vẫn cứ nâu đến... cả quần thôi, thành thử có sinh nhật sinh nhiếc bao giờ đâu! Lần này fải nhắc tới bởi ... trùng với ngày tận thế nhân loại theo lịch cổ của người Maya !
   Ngày sinh của mình vốn do 1 người thầy giáo hồi học cấp I "khịa" cho vì có ai nhớ cho mình đâu! Chỉ có năm sinh thì chính xác (vì trùng với dăm 7 đứa trong xóm)!
   Sao vậy nhỉ, vô tình hay gì đây ?! Sao 'ngày sinh của mình' lại được người Maya đặc biệt lưu ý đến thế nhỉ?! Chẳng có lẽ tới ngày 21 này (hôm nay 12 rồi) đúng sinh nhật thì thế giới này lại 'bốc hơi' luôn 1 thể chăng?! Rõ khỉ, fui cái mồm!
   Ha... ha... ha..... !!!!!!!!!?????????????

12 thg 12, 2012

Cứ vui sống mà... đóng phí


Tác giả: Hải Tâm
Bài đã được xuất bản bởi tuanvietnam.net: 10/12/2012 08:00 GMT+7

NASA đã khẳng định: Hãy yên tâm vui sống, sẽ không có tận thế vào năm 2012, còn chúng ta cũng hãy yên tâm vui sống mà đóng phí.

1. Khắp nơi trên thế giới đang hoang mang khi ngày 21/12/2012 đến gần, thời điểm 'tương truyền" sẽ là ngày tận thế của nhân loại theo lịch cổ của người Maya.

Trừ NASA ra, chẳng ai dám khẳng định hoàn toàn là lời nguyền đó có xảy ra hay không, chứ chưa nói đến nó sẽ xảy đến như thế nào. Nhưng rất nhiều người đang cấp tập chuẩn bị đón chờ ngày thảm họa đó, bằng tất cả khả năng và trí tượng tượng mà họ có….

Đáng ngạc nhiên là, theo khảo sát mới đây của một tờ báo, người Việt ta hóa ra lại khá dửng dưng, bình thản trước "ngày tận thế". Không lạ sao, với một nước mà nhiều khi con cá có hình dáng lạ cũng được "phong thần" và ngay thành tích bóng đá bi bét còn được quy tội cho... ma.

Phản ứng bình thản này liệu có liên quan gì đến kết quả khảo sát khác, do một tổ chức quốc tế uy tín tiến hành, chỉ ra người dân Việt Nam "vô cảm" (tức ít cảm xúc) đứng thứ 13 thế giới? Hay đó là "thành quả" thu được sau cả quá trình "tôi luyện" khắc nghiệt nhằm hướng tới khả năng sống chung với... tất tật mọi thứ:

Có người dân mấy nước được rèn luyện trong từng bữa ăn như người Việt? Nào rau phun thuốc sâu, thực phẩm ôi thiu, bốc mùi, tẩm hóa chất bảo quản, v.v... Khác nào mỗi lần ăn là một lần tích lũy thêm chất độc vào người.

Có người dân mấy nước vào bệnh viện lại đủ khả năng xoay sở 3, 4 người chung một giường. Rồi lúc cận kề cái chết cũng vẫn phải nhớ thực hiện đúng "lễ" phong bì cho bác sĩ.

Có người dân mấy nước được rèn luyện "yên tâm" ở lại khi các thủy điện to nhỏ cứ thi nhau "sinh sự"? Rồi cả yên tâm khi các công trình dân sinh, đường xá "nối đuôi" bong nứt, sụt lún dù "tuổi đời" còn trẻ trung phơi phới.

Về giao thông thì bạn bè thế giới vẫn luôn phải "ngả mũ" kính phục khả năng "sinh tồn" của người Việt. Chưa kể chúng ta còn có thần kinh thép để thản nhiên lái xe khi mà đến nay nguyên nhân các vụ cháy nổ bất thình lình vẫn còn là điều bí hiểm.

Và còn vô vàn "thử thách nào cũng vượt qua" khác của chúng ta, hẳn đủ để lý giải cho sự dửng dưng trước cái tin đồn tận thế khiến cả thế giới hoang mang kia.

Cảnh trong phim khoa học viễn tưởng 2012

2. Nhưng vẫn có những thứ khiến người Việt không thể dửng dưng. Đó là bức tranh kinh tế ảm đạm suốt năm qua và tương lai không mấy sán lạn năm tới đã được khắc họa trong các bản tổng kết cuối năm.

Trước hết là bức tranh tổng quan cho thấy, năm 2012, cả ba đầu tàu kinh tế Tp. HCM, Hà Nội, Đã Nẵng đều giảm thu, không "chạm đích" nhiều chỉ tiêu kinh tế quan trọng.

Tp Hồ Chí Minh có tới 6 chỉ tiêu không đạt. Trong đó, chỉ tiêu thu ngân sách không đạt lần đầu tiên kể từ khi thống nhất đất nước, tăng trưởng GDP cũng không hoàn thành mục tiêu.

Tương tư, GDP của Hà Nội tăng thấp hơn so với kế hoạch cũng như so với cùng kỳ các năm. Ngân sách thủ đô lần đầu tiên sau 15 năm không đạt dự toán.

Còn ở Đà Nẵng, Bí thư Thành ủy Nguyễn Bá Thanh đánh giá, năm 2012 tình hình kinh tế, xã hội thành phố phải đối mặt với nhiều khó khăn, thách thức chưa từng có.

Trên cả 3 thành phố lớn, đều là những "lần đầu tiên", "chưa từng có"... đáng buồn. Đằng sau đó là bức tranh bi quan về thực trạng phát triển của doanh nghiệp trong cả nước.

Những từ ngữ như "xóa sổ", "phá sản", "chết lâm sàng", "khai tử" đã được lặp đi lặp lại trong thời gian qua khi đề cập đến doanh nghiệp. Thậm chí, có người còn dự báo cả "ngày tận thế" cho một trong những lĩnh vực kinh doanh bi bét nhất 2012 là bất động sản.

Những "con số biết nói" do một vị lãnh đạo Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) cung cấp có thể giúp chúng ta hình dung cụ thể. Theo đó, chỉ trong 2 năm qua, gần 100.000 doanh nghiệp "rời thị trường" - tương đương với một nửa số doanh nghiệp đóng cửa trong vòng 20 năm qua.

Số 70% chưa chết còn lại, theo ông, cũng hết sức khó khăn, sống được là nhờ "lương khô", tức là những gì họ tích lũy được từ nhiều năm trước. Nhưng nay lương khô có lẽ cũng đã cạn!

Cuối các năm trước, báo chí sôi nổi bàn về các mức thưởng tết khủng của doanh nghiệp. Năm nay, nhiều tin tức lại xoay quanh chuyện khả năng không thưởng tết, rồi thưởng "hẻo", hay tổng kết những kiểu thưởng tết... "khó đỡ".

Trong khi đó, một số khảo sát của các tổ chức khác nhau đều thể hiện các doanh nghiệp, kể cả doanh nghiệp lớn, bi quan về triển vọng phát triển của năm 2013. Một điều tra cho thấy "mức độ lạc quan của doanh nghiệp đã xuống mức thấp nhất kể từ 2005".

"Tôi nghĩ điều quan trọng với các bạn lúc này là một liều thuốc niềm tin". Mới đây, Tiến sĩ người Anh Patrick Dixon, được biết đến như một trong những "bộ óc" quản trị hàng đầu thế giới, đã "kê đơn" cho doanh nghiệp Việt Nam như vậy.

Và đó là "đơn thuốc" được nhiều người đồng tình. Chẳng hạn, Phó chủ tịch hội Doanh nghiệp trẻ Hà Nội Đặng Đức Dũng, đã trả lời là "cần lấy lại niềm tin", khi được hỏi thực sự hiện nay doanh nghiệp cần nhất điều gì nhất. Nhưng niềm tin đó, như doanh nhân này chỉ ra, chỉ có thể đến từ sự minh bạch, nhất quán của chính sách nhà nước.

Ảnh minh họa. Nguồn: Dân trí

3. Giữa lúc cần nhóm lên niềm tin cho doanh nghiệp, thông tư thu phí sử dụng đường bộ chính thức đi vào thực hiện từ 1/1/2013, có lẽ không khác nào một mồi... nước lạnh.

Thông tư được Bộ Tài chính ký thông qua ngày 15/11. Âm thầm đến mức, 1 tuần sau đó, Hiệp hội Vận tải hàng hóa TP.HCM không hề biết sự ra đời của nó, vẫn tổ chức hội thảo lấy ý kiến đóng góp.

Có thông tin cho hay, tính cả lần "góp ý trượt" này, các doanh nghiệp vận tải đã có 6 lần góp ý nhiều điểm mà họ cho là vô lý trong việc thu phí sử dụng đường bộ. Nhưng theo những người trong cuộc, các kiến nghị của họ vẫn gần như chưa được sửa đổi trong thông tư đã ban hành.

Dù thế, các doanh nghiệp vẫn cứ nên lạc quan, tin tưởng, vì như một thứ trưởng Bộ Tài chính đã khẳng định: Mức thu như vậy "đã chia sẻ với doanh nghiệp, phù hợp với tình hình hiện nay". Một dẫn chứng được vị thứ trưởng đưa ra là thông tư đã bỏ thu phí... xe đạp điện.

Thêm một tin tức chẳng mấy vui cho cái túi chi tiêu vốn đã quay quắt của người dân thời khủng hoảng, là giá điện chắc chắn cũng sắp tăng. Giá điện quyết tăng, dù năm nay EVN làm ăn có lãi.

Lý lẽ là lãi của năm nay chưa đủ bù cho lỗ khủng của EVN trong các năm trước. Vì thế, những "thượng đế bất đắc dĩ" của EVN sẽ còn được chung vai gánh lỗ cùng tập đoàn này dài dài, bằng cách nộp thêm tiền điện.

Theo báo chí đưa tin, chỉ trong tháng 12 này, Bộ Tài chính sẽ trình Chính phủ phương án tăng giá điện. Nghĩa là chỉ ngay ra Giêng (mà là tháng Giêng dương), chúng ta tha hồ ngày rộng tháng dài để đóng thêm phí, nộp thêm tiền, khởi đầu là phí đường bộ và giá điện.

Phản ứng dây chuyền tiếp theo, không khó hình dung, khi mà vận tải và năng lượng là hai lĩnh vực thiết thân với đời sống người dân, chi phối mạnh đến giá cả tiêu dùng.

Một khi lòng (lãnh đạo) đã quyết thì ắt túi người dân, doanh nghiệp phải theo. Nhưng chí ít, chúng ta cũng "có quyền" chờ đợi sự minh bạch, sòng phẳng, hợp lý đối với các khoản tiền đã bỏ ra?

"Cõng nợ" cùng EVN thì phải chăng "khách hàng" cũng nên được "nhà đèn" minh bạch, cụ thể chuyện lỗ lãi, giá cả. Tuy nhiên, "Số liệu này mang tính bí mật kinh doanh của doanh nghiệp, nên không thể công bố", vị lãnh đạo Cục trưởng Cục Điều tiết điện lực đã trả lời gọn như vậy khi được hỏi về cơ cấu cũng như giá thành mỗi nguồn điện của EVN.

Còn đóng phí đường bộ, người dân sẽ đổi lại những con đường đẹp đẽ, an toàn để xe lăn bánh? Hay lại vẫn tiếp tục nhận "điệp khúc" hố tử thần, đường cao tốc xuống cấp... siêu tốc?

Cứ theo kinh nghiệm quá khứ thì không thấy có gì đảm bảo tiền trao, sẽ "múc" lại chất lượng tương xứng. Chẳng hạn, viện phí đã tăng 4, 5 tháng, mà chất lượng bệnh viện thì "nguyễn y vân", đến mức bộ trưởng y tế mỗi lần vào bệnh viện đều... thấy buồn.

Dẫu sao, vẫn cứ nên lạc quan, tin tưởng. Vì NASA đã khẳng định: Hãy yên tâm vui sống, sẽ không có tận thế vào năm 2012. Chúng ta cũng hãy yên tâm vui sống mà... tiếp tục đóng phí.

10 thg 12, 2012

Bánh vẽ


Chế Lan Viên

Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai nhồm nhoàm.

Cọp bên Nụ Cười

Đọc “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức

honngv: Để mở rộng Tầm Nhìn xin cọp và 'bót' sang đây bài 'Đọc “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức' này của Trần Hữu Dũng.

“Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức là quyển sách hay nhất về lịch sử Việt Nam sau 1975 mà tôi được biết (kể cả những công trình bằng ngoại ngữ của các học giả nước ngoài). Chỉ cần đọc qua mục lục quyển sách là đủ để choáng ngợp bởi sự súc tích của nó. Tất cả những vấn đề nổi bật đều được kể lại với những thông tin mới lạ: từ sự cố “nạn kiều” ở miền Nam, đến những thất bại kinh tế đưa đến chính sách Đổi Mới năm 1986, vụ “Sáu Sứ”, đến chiến tranh biên giới Tây Nam… đều được Huy Đức thuật lại rành mạch, lớp lang, theo ký ức của hàng trăm nhân vật chủ chốt  ̶  nhiều người có những vai trò quyết định trong các sự kiện ấy  ̶  được chính tác giả phỏng vấn.

Cuốn sách đầy ắp những thông tin mà tôi chưa từng đọc được trong bất cứ sách báo nào đã xuất bản.  Có thể nói, ngoài Huy Đức, trong lớp nhà báo hiện nay, không ai có thể có được những phỏng vấn trực tiếp với hầu hết những nhân vật quan trọng ở Việt Nam như thế này. Huy Đức là một trong số rất ít (có thể đếm trên ngón một bàn tay!)ký giả Việt Nam hiện nay có khả năng nghiệp vụ cao, dày dặn kinh nghiệm, và nhất là có biệt tài tạo sự tin cẩn ở những người được phỏng vấn về những sự kiện vô cùng “nhạy cảm”, thậm chí “thâm cung bí sử”.

Ngoài sự cực kỳ súc tích, một đặc điểm nổi bật khác, càng đáng ca ngợi, ở tác phẩm này là sự rất công bằng của tác giả đối với “bên thua cuộc”.  Tôi chưa bao giờ được đọc những câu chuyên về sự gian truân (mà tôi đã nghĩ là không bút mực nào tả xiết) của những người vuợt biên, những “thuyền nhân”, được kể lại một cách trung thực, không phê phán, không tuyên truyền, nhưng đầy tình người và nước mắt, như trong cuốn này. Tôi cũng chưa bao giờ được đọc về hoàn cảnh tái sum họp của những gia đình tập kết, hay những người bị đi cải tạo, như đã đọc ở đây.

Ở một tầm mức cao hơn, “Bên Thắng Cuộc” lột trần nhiều “huyền thoại” về một số lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam: Họ không phải là những ác quỷ “bán nước” (thậm chí “vô luân” trong đời sống cá nhân) như những người thù ghét họ thường khẳng định, nhưng cũng chẳng phải là những lãnh tụ anh minh, tài đức, luôn luôn gắn bó, đoàn kết với nhau, như ghi trong “chính sử” của Đảng.  Họ là những con người với những tị hiềm, những tranh chấp cá nhân, những thiếu sót ở cách cư xử trong gia đình, và, vâng, những sai lầm nghiêm trọng về chính sách, chiến thuật, về đường lối cai trị, và nhất là (theo tôi) cách chọn người của họ.  Những sai lầm mà, theo tôi, đã đưa đến hậu quả hiện nay (và vẫn còn tiếp diễn chưa biết đến bao giờ) cho đất nước.

Hẵn có độc giả sẽ “than phiền” rằng “Bên Thắng Cuộc” thiếu những phân tích tổng quan của chính người viết, nhưng, tôi nghĩ, Huy Đức truớc hết là một ký giả, trọng trách hàng đầu của anh là ghi lại một cách trung thực, có hệ thống, càng nhiều càng tốt, những sự kiện xã hội, chính trị và lịch sử. Phần vụ phân tích những sự kiện ấy thì nên để cho những người khác (hay chính Huy Đức, trong một cuốn sách mà tôi mong anh sẽ viết sau này). Một phê bình khác, có lý hơn, là quyển sách này vẫn còn nhiều khoảng trống (trong dòng lịch sử). Có lẽ, khi đọc lại, tác giả sẽ phát hiện những khoảng trống ấy và sẽ lấp chúng trong những lần tái bản sau.

Tất nhiên, nhiều thông tin trong cuốn này cần được kiểm chứng (nhất là thông tin về những sư kiện liên hệ đến những quốc gia khác mà các học giả quốc tế đã nói đến khá nhiều, dựa vào những tài liệu văn khố hải ngoại). Song, dù vài sự kiện nào đó (ví dụ như về liên hệ với Liên Xô và Trung Quốc) có thể là chưa thật đầy đủ (và có thể có ích hơn nếu tác giả đối chiếu với những nguồn nước ngoài), cuốn này cũng hữu ích vì nó cho thấy cái nhìn của người trong cuộc (về phía Việt Nam).  Nếu họ có nhận định không đúng, có thiếu sót thông tin, và do đó có những quyết định sai lầm, thì chính sự sai lầm ấy cũng là một dữ kiện làm rõ thêm lịch sử.

Cuốn sách sẽ là một sự thích thú cho tất cả mọi người Việt Nam ưu tư với quê hương, mong muốn nhìn lại chính cuộc đời mình, gia đình mình, trong gần 40 năm qua, nhưng nó cũng là một kho tư liệu hết sức dồi dào, mới mẻ, cực kỳ quý báu cho những học giả, những sử gia nghiên cứu về Việt Nam.  Chúng ta nên cám ơn tác giả.

Trần Hữu Dũng
11/2012
Nguồn: Viet-studies
Đọc đầy đủ tại đây

Người ta lớn bởi vì ngươi quỳ xuống!


Trận derby thành Manchester lần thứ 164 (tối qua) trong lịch sử xứng đáng là trận cầu được cả thế giới chờ đợi. Kết quả do sai lầm của Roberto Mancini mà MU đã thắng 3-2. Tuy nhiên, đánh giá một cách công bằng, thành công này không hẳn vì MU mạnh lên mà đơn giản bởi Mancini đã tự hủy hoại đội bóng của mình. Giống như câu nói bất hủ của nhà lý luận chính trị Marat, trong cuộc đại cách mạng Pháp: “người ta lớn bởi vì ngươi quỳ xuống!” (Trích từ đây).

Đó là bóng đá. Ngẫm cũng đúng cho cái sự quá quắt hiện nay của Tàu khựa?!