4 thg 7, 2012

Cách sống nào có nghĩa


1/. Tôi chỉ biết lặng im...
   Một lần, đang đi xe thì thấy một đám đông tụ bên kia đường tàu và tàu cũng đã dừng lại. Biết chắc là tai nạn đường tàu, tôi dừng lại xem thử. Một chiếc xe máy nát tương, còn một người nằm dưới ruộng bên đường tàu, cả người đầy máu. Một vài người tiến lại gần, tôi cũng vậy.
   Hình như anh ta còn sống!
   Mọi người nhanh tay khiêng người đó ra đường quốc lộ. Có lẽ, vì người anh ta đầy máu và sắp chết, người ta ngại nên bốn người mỗi người nắm mỗi cánh tay và chân anh ta khiêng đi. Tôi thoáng nghĩ: "Người bình thường khiêng kiểu đó còn không chịu nổi, nói gì người sắp chết!".
   Tôi nhanh tay, đưa hay tay xuống lưng người đó và ôm anh ta trọn vào lòng.
   Xe máy không chở được nên phải bế anh ta ra đến đường quốc lộ. Mọi người gọi xe nhưng không chiếc nào chịu ngừng. Tôi cùng mọi người bế anh ta ra giữa đường chặn một chiếc lại. Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của người tài xế đó! Có một điều gì đó không hài lòng mà tôi không hiểu vì sao? Nhưng đâu đó, trong đám đông loáng thoáng tôi nghe: "Nếu ông đó là bị AIDS thì chắc thằng đó tiêu."
   Tôi nhìn lại mình, toàn thân bê bết máu.
   Tôi cũng chỉ biết im lặng.

   (Chẳng nhẽ các bạn k14vt cũng coi Blog k ta như người đàn ông đáng thương trên – sợ blog này bị nhiễm AIDS - honngv)

2/. Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD
04/06/2009@14h45, 5682 lượt xem, viết bởi: lustyboy online

   Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
   Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.
   Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
   Cô gái ngẩng lên hỏi:
   - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
   - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
   Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
   - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
   Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
   Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
   Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
   Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.
   Vài ngày sau...
   ‘Reeeeng!...'
   Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
   - Alô?
   Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
   - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
   Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
   Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
   Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
   Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'
   Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'
   Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...
   Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.

2 nhận xét:

  1. 1- Tôi chỉ biết lặng im
    2- Cô gái ở của hàng bán đĩa CD
    cả hai đều rất nhân văn (ý nói là cả hai mẩu chuyện trên) nhưng tớ rất sợ 1. Khi đi ngoài đường hễ thấy chỗ nào đông người, có va chạm xe hoặc đánh nhau là tớ sợ lắm, phải tìm cách chạy khỏi chỗ đó thật nhanh. Chính vì vậy đọc xong 1 tớ bị rùng mình. Nhân dây tớ cũng muốn nói thêm về Bàn tay và máu trong bài Sự vô tâm đáng sợ, tớ không đọc bài này vì nhìn cái ảnh ấy tớ đã rợn người rồi.
    Còn 2 thì hay và quá buồn, giá như chàng trai kia mở hộp CD sau mỗi lần mua thì đến bây giờ có lẽ chàng trai đó vẫn còn tồn tại trên thế gian này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. KC ơi! Ý mình muốn nói: Bọn mình đã và đang cố gắng mỗi ngày có 1 cái gì đấy, dù chẳng đáng kể gì, làm quà gửi đến các bạn qua web blog này. Tiếc rằng rất có thể các bạn mình vô tình hay hữu ý, hay VÔ CẢM (như những người trong chuyến xe khách do 1 cô gái lái- bài trước, hay như những người kiêng ông bị tai nạn trên) mà chẳng mở ra xem.
      Mình nghe nói: Ở các nước fát triển, văn hóa đọc rất được coi trọng và là nhân tố tối cần thiết hình thành kiến thức, nhân cách con người. Mỗi 1 bài luận của 1 SV nếu dài 1000 từ thì họ fải đọc 5 vạn từ. Còn ở ta giờ đây SV chỉ có mỗi môn 1 giáo trình in sẵn, dân thì chỉ xem mỗi tivi. Buồn !!!
      KC hiểu mình muốn nói gì rồi chứ ! Ừ, Giá như...

      Xóa