20 thg 7, 2012

Tui có tiền, tui có quyền!

Lời dẫn: Mình nghèo nên đọc bài này thấy cũng... đc, vậy cứ post lên nhé mặc dù chắc ai cũng thấy khi mở Email. (vì ngay trên  Yahoo! cần thì rỡ ngay).

Tui có tiền, tui có quyền!
Yahoo! Tin tức – Thứ tư, ngày 18 tháng bảy năm 2012

Cách đây không lâu, câu nói của em Ngọc Trinh "Yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn à?" làm thiên hạ nhốn nháo cả lên. Kẻ ném đá, người đồng tình, không khí hết sức rộn ràng. Đúng là ở đâu dính dáng chuyện tiền, ở đó liền sục sôi xôm tụ. Riêng tui, tui thấy ở đời, có tiền là có hết!

Nghèo thì đâm ra hèn

Các cụ hay bảo “trai tài gái sắc.”  Nhưng chữ “tài” của người đàn ông thời nay phải là “tài chính”, “tài phiệt”, chứ không còn là “tài năng” nữa. Vì sao ư?

Thôi khoan bàn đến chuyện xã hội tôn vinh tiền là đúng hay sai.  Cứ nhìn vào thực trạng mà luận.  Hãy nhìn “một bộ phận” các em hoa hậu, người mẫu, người đẹp có danh hiệu đi – các em chính là những “gái sắc” ưu tú. Có em nào chọn sánh vai cùng một anh giáo sư trí tuệ uyên bác, hay một nhà khoa học tài năng lỗi lạc? Không, ngàn lần không. Các em chỉ trao gửi trái tim (và toàn bộ phần còn lại) cho đại gia, cho doanh nhân – tức là những người đàn ông có “tài chính”. Đừng trách các em, gái sắc yêu trai tài là đương nhiên!

Nhiều kẻ lên giọng phê phán chuyện đại gia chi tiền tỉ cho đám cưới con, sao giống ghen ăn tức ở lên giọng đạo đức quá?! Thời nay, con người ta đánh giá con người qua vật chất. Ở Trung Quốc, theo thăm dò của Hội Phụ nữ Quảng Châu, đến 60% nữ sinh viên muốn lấy… thiếu gia cơ mà!

Có tiền là có quyền đỏi hỏi mọi sự cung phụng trên đời. Thời của dịch vụ, chỉ sợ không có tiền, chứ đã có, muốn gì được nấy. Đi khám bệnh thay vì chầu chực đợi chờ, thêm tiền là thành ra khám trước. Thậm chí muốn, còn mời bác sĩ về tận nhà được nữa là.

Làm đàn ông mà nghèo thì sẽ đâm ra hèn. Thử nghĩ coi, dắt người đẹp đi shopping, ăn nhà hàng mà phải đắn đo coi giá, phập phồng sợ ví thiếu tiền, thì không nhục mới lạ. Bây giờ đi đâu người ta cũng xun xoe vồn vã thằng đàn ông giàu, chứ ai bận tâm mấy thằng nghèo.Thử đi xe đạp mang dép lê tới nhà hàng sang trọng coi, thậm chí còn bị đuổi ra nữa. Bởi vậy, phải có tiền trước rồi mới có đẳng cấp được, dù còn phải tập cho quen dần để đi từ giàu có đến giàu sang. Nhưng ngay từ đầu, đã không giàu thì sang vào đâu?

Giàu sướng thân, thơm lây cả họ

Nói đâu xa, chuyện thật của chính tui đây. Hồi trước cũng chăm chỉ đi học, cạy cục đi làm, nhưng mòn mỏi hoài không thấy khá, ra đường chẳng dám ngước mặt với ai. Rồi một ngày đời bỗng… sang ngang, đùng một cái đất ruộng ở nhà thành đất mặt tiền, ông già thành đại gia, mình thành thiếu gia. Bây giờ, gái đẹp vây quanh đã đành, mà sau này, con cái mình cũng tha hồ sung sướng.

Nhắc chuyện con cái mới nhớ! Hồi nhỏ nhà nghèo, thấy cây cà rem thèm không dám mua, đi học thấy bạn có cái áo mới mà tủi. Lớn lên tí nữa, thấy thằng bạn có tiền mời mấy em lớp dưới đi ăn hàng mà đau. Không có tiền là vậy, chịu nhục từ nhỏ!

Mấy người nói “tri thức mới quan trọng” là nói kiểu sáo rỗng thôi. Có tiền thì mua tri thức mấy hồi! Muốn học trường quốc tế, học phí cao, chuyện nhỏ!!! Trường điểm lớp chọn, cần tiền ủng hộ, “sổ vàng”, cũng chẳng khó gì! Có tiền thì cho em út con cháu đi du học, sợ gì bị cười là trọc phú.

Vậy là nhờ tiền mà nên. Chứ không phải như cái câu “nhiều tiền sinh hư”. Đúng nghĩa, cái gì mua không được bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Tiền không là vấn đề, vấn đề là phải có tiền.

Nghe như nổ hả? Đã có tiền có quyền chém gió. Nhưng chém gió không sợ nhục,  vì tiếng nói có đồng tiền bao giờ cũng nặng ký hơn, ai cũng tin. Giờ mình giàu, tuy chưa đi Paris mà bảo đã đi Paris với một em người mẫu mới vô nghề suốt một tuần, nhiều người cũng tin sái cổ.

Đồng tiền như chìa khóa vạn năng, muốn mở ổ khóa nào cũng được.

Đàn ông không có tiền, cũng như chìa khóa vất đi.

VI ĐỒNG

4 nhận xét:

  1. Bài viết rất hay, rất thật bác à. Phần đông người trẻ thực dụng. Có thể tiền bạc cũng giống như rượu trắng, biến tâm tính người khác thành kỳ quặc. Mình nên tự hào vì ít tiền, vì rất có thể khi nhiều tiền, mình cũng khác ít nhiều thì sao....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chả giấu gì cháu, nếu bác nhiều tiền chắc chắn 'khác' nhiều rồi cháu ạ, chả ngồi mổ cò thế này!
      Bác có nhiều ông bạn nhiều tiền hơn bác rất nhiều (lương 10-16 triệu/tháng, chưa kể kiếm chác) nhưng chả quan tâm báo chí, nhất là báo online, có người kg biết Blog là gì. Nên cũng 1 người bạn của bác phải thốt lên:
      Bá Nha thời trước còn Chung Tử
      Kim Trọng thời nay hết Thúy Kiều.
      Thật chua chát cho những trái tim nhạy cảm!

      Xóa
  2. Hì vâng, phụ nữ nhạy cảm thì thường hay khổ tâm. Tuổi các bác thì thường ngán chuyện đời, chuyện đảng, lối sống của bọn trẻ... đúng ko ah. Với những người tốt, cháu tin tiền nong chỉ là phương tiện, điều kiện để họ tăng gia vị cho cuộc sống thôi. Với lại, Hà Nội có nhiều thú vui ko tốn tiền mà bác nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kg riêng gì phụ nữ đâu cháu ạ. (Nhưng riêng phụ nữ kg nên quá nhạy cảm, Như Ng Thị Thu Huệ chẳng hạn!).Thường nhà văn nhà thơ nhạc sỹ (văn nghệ sỹ) có độ nhạy cao hơn (có thế họ mới sáng tác đc). Người học cao biết rộng cũng vậy. Mặt khác càng học càng đọc càng thấy thiếu mà.
      Ai chứ bác kg ngán những chuyện cháu kể trên, có điều cần làm thn mà thôi. Còn riêng với lớp trẻ bác mượn bài 'Nói với con' của nhà thơ Thái Bá Tân đấy. (có trong blog này). Và đặc biệt lớp trẻ trong cơ quan bác vẫn thích cách sống 'theo kịp thời đại' (:D) của bác. Chỉ có điều bác 'dại' kg 'buôn vua' nên đời thua thiệt nhiều. Còn đạp xe, đi bộ quanh Hồ Tây là 1 trong nhx thú vui kg mất tiền - như cháu nói. Vừa đạp xe vừa nghe nhạc, vừa 'sáng tác'.
      Và: Mặc cho con tạo xoay vần / Đời ông ông cứ lần khần đạp xe.
      Tếu chơi thôi, chứ nếu vậy e vô trách nhiệm quá cháu nhỉ.

      Xóa