35 năm sau cuộc chiến chống quân Trung Quốc xâm lược (17/02/1979 – 17/02/2014); 13 năm kể từ khi Việt Nam & TQ tái lập quan hệ bình thường, truyền thông nhà nước Việt Nam (khác hẳn TQ) không được đưa tin kỷ niệm cuộc chiến theo thỏa thuận Thành Đô 1991.
Điều đó, làm tổn thương những gia đình quân và dân có người thân đã hi sinh trong cuộc chiến. Điều đó cũng xúc phạm đến vong linh những anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống để bảo vệ chủ quyền Tổ Quốc và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam.
Dù kẻ thù thay đổi theo thời cuộc, thì cuộc chiến nào chống quân xâm lược cũng phải được lịch sử ghi nhận và không thể quên ơn dù một giây phút nào. Kỷ niệm cuộc chiến là để giáo dục lịch sử cho các thê hệ sau. Không phải gieo sự thù hận dân tộc.
Thời
báo Năng Lượng (Petrotimes) từ hôm 12/02/2014 là tờ báo (có lẽ duy
nhất) có loạt bài về cuộc chiến chống quân Trung Quốc xâm lược này. Cựu
phóng viên báo QĐND Bùi Đức Toàn là tác giả của loạt bài này.
Là những người lính từng xông pha chiến trường, các anh không thể không nói, không viết và không một lý do nào có thể bịt miệng các anh mãi được. Bỡi vì chính họ hiểu hơn ai hết xương máu của đồng đội không thể dễ gì quên !
Là những người lính từng xông pha chiến trường, các anh không thể không nói, không viết và không một lý do nào có thể bịt miệng các anh mãi được. Bỡi vì chính họ hiểu hơn ai hết xương máu của đồng đội không thể dễ gì quên !
Trong
loạt bài đó, mình đăng lại bài phỏng vấn Tướng Nguyễn Hữu Khảm vì quan
điểm (chứ không phải nhận định) rất rõ ràng của ông về cuộc chiến !
(Có thể Petrotiems sẽ bị yêu cầu gỡ loạt bài đó, nhưng nó đã được lan truyền nhiều trang mạng và blogs rồi. Mình cũng chuyển sang đây để tưởng nhớ thế hệ đàn anh đã hi sinh vì chống quân xâm lược TQ)
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm đang tặng hoa cho các cựu chiến binh cao tuổi của Sư đoàn 316
PV: Thưa
anh, là người trực tiếp chỉ huy bộ đội chiến đấu chống quân Trung Quốc
trên biên giới phía Bắc, sau 35 năm nhìn lại, anh có suy nghĩ như thế
nào về cuộc chiến ấy?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm:
Trước hết phải nói thế này, tôi có một suy nghĩ khác với nhiều người về
cuộc chiến tranh đó. Lâu nay chúng ta quen với tên gọi là Cuộc chiến
tranh biên giới Việt – Trung, như vậy không đúng.
PV: Khi chiến tranh nổ ra, anh đang đóng quân ở đâu và giữ cương vị gì?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm:
Lúc đó Trung đoàn 148, Sư đoàn 316 chúng tôi đóng ở huyện Than Uyên,
Hoàng Liên Sơn (nay là Lai Châu). Tôi là Phó chính ủy trung đoàn. Ngày
ấy thông tin liên lạc còn khó khăn nên chiều ngày 18/2 chúng tôi mới
nhận được thông báo Trung Quốc đã đánh vào thị xã Lào Cai. Thế là ngay
chiều hôm ấy, trung đoàn tôi và Trung đoàn 174 được lệnh khẩn cấp hành
quân về Lào Cai để đánh phản kích.
PV: Tình thế chiến trường lúc đó thế nào, thưa anh?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm:
Ở hướng Lào Cai, quân Trung Quốc không đánh theo hướng trực diện qua
cầu Hồ Kiều vào thị xã mà tiến bằng hai hướng Quang Kim, Bát Xát và ngã
ba Bản Phiệt xuống. Pháo của địch bắn rất dữ dội để dọn đường cho bộ
binh nên sau một ngày chúng đã chiếm được thị xã Lào Cai. Lực lượng địch
được huy động đông gấp hàng chục lần phía ta.
Trước tình hình đó, Trung tướng Vũ Lập – Tư lệnh Quân khu 2 ra lệnh phá
một số cây cầu để làm chậm tốc độ tiến công của địch. Đồng thời, Trung
đoàn 148 nhận nhiệm vụ phòng ngự để bảo vệ dân, dàn quân từ Cốc San lên
tuyến đường đi Sa Pa. Từ 2 thị xã Lào Cai và Cam Đường, hàng vạn người
dân hoảng loạn chạy sơ tán về phía sau. Như vậy là bộ đội tiến lên phía
trước, còn dân chạy về phía sau, tránh chết chóc. Trước đó chúng ta quen
với chiến tranh giải phóng, bây giờ mới thực hiện chiến tranh bảo vệ Tổ
quốc. Cảnh tượng lúc đó giống như trong những bộ phim của Nga trong
chiến tranh thế giới thứ 2.
Trung đoàn 148 có tới 80% là chiến sĩ trải qua chiến đấu ở chiến trường
chống Mỹ từ phía Nam ra, rất kiên cường, dũng cảm. Đại đội 10 của Tiểu
đoàn 6 chiếm giữa điểm cao 608, Trung Quốc dùng một sư đoàn tấn công 7
ngày nhưng không lên nổi. Sau đó họ lấn chiếm được một nửa điểm cao thì
tôi tổ chức cho bộ đội đánh giáp lá cà khiến quân địch hoảng sợ, bỏ chạy
tán loạn. Chính vì thế, Sư đoàn 316 đã đánh thọc sườn, chặn quân Trung
Quốc không tiến sâu được nữa.
Suốt 1 tuần lễ, Trung Quốc dùng hơn một quân đoàn và lực lượng pháo binh
rất mạnh để đánh về Cam Đường và Sa Pa nhưng rồi cũng chỉ quanh quẩn ở
thị xã Lao Cai. Khi địch vào được Sa Pa thì chúng tôi đã bảo vệ dân rút
an toàn về phía sau. Nếu tiến thêm nữa thì Trung Quốc sẽ gặp khó khăn vì
Trung đoàn 148 đã chặn đánh chúng ở đèo Khí tượng.
Bây
giờ tôi không muốn nhắc lại chi tiết những trận chiến đấu ác liệt ngày
đó nữa. Chỉ biết rằng, cuộc chiến đã để lại những hậu quả nặng nề cho cả
hai phía. Sau mấy trận chiến đấu, tôi được tặng thưởng Huân chương
chiến công hạng ba và được bổ nhiệm thẳng lên làm trung đoàn trưởng
Trung đoàn 148.
PV: Là cán bộ trực tiếp chỉ huy chiến đấu, anh rút ra những điều gì về cuộc chiến tranh đó?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm:
Đó là những vấn đề tôi vẫn suy nghĩ từ nhiều năm nay. Thứ nhất là chúng
tôi bất ngờ trước sự tấn công của Trung Quốc. Mà Trung Quốc thì quá vội
vã. Chỉ 15 ngày sau khi Đặng Tiểu Bình gặp Tổng thống Mỹ Ca-tơ là đánh
ta luôn. Trong tư duy của chúng tôi trước đó thì không thể có chuyện
Trung Quốc sẽ dùng sức mạnh quân sự để đánh Việt Nam mà vẫn chỉ là những
mâu thuẫn trong quan hệ đối ngoại, sẽ được hai nhà nước giải quyết bằng
con đường ngoại giao. Vì thế, một số đơn vị đóng quân ở phía Bắc chỉ
huấn luyện và tham gia sản xuất. Mà huấn luyện thì cũng vẫn huấn luyện
bộ đội theo cách đánh Mỹ.
Thứ
hai là nếu chúng ta xác định rằng Trung Quốc sẽ đánh Việt Nam thì chủ
động hơn trong cách đánh phòng ngự. Và với kinh nghiệm chiến đấu nhiều
năm ở chiến trường đánh Mỹ, chắc chắn bộ đội ta sẽ chặn đứng được bước
tiến của địch trong những ngày đầu.
Thứ
ba là qua thực tế chiến trường, chúng tôi thấy trình độ tác chiến, kỹ
năng chiến đấu của quân Trung Quốc còn kém, lính rất nhát. Bởi bao nhiêu
năm quân đội Trung Quốc không đương đầu với cuộc chiến tranh nào nên
khi chạm trán với những người lính thiện chiến Việt Nam, lính Trung Quốc
rất lúng túng, chỉ dựa vào quân đông và hỏa lực mạnh. Tư tưởng của
người lính trên chiến trường có ý nghĩa quyết định thắng bại. Quân đội
ta đánh Pháp, đánh Mỹ và vừa đánh thắng bọn Pôn Pốt ở Campuchia hơn một
tháng trước đó có tác động đến tư tưởng của quân Trung Quốc. Họ run sợ.
Nếu cố tiến sâu nữa thì Trung Quốc sẽ thiệt hại nặng nề hơn.
Xe tăng Trung Quốc bị bộ đội ta bắn cháy trong cuộc chiến tranh biên giới.
PV: Với
kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường, anh thấy quân Trung Quốc với
quân đông, hỏa lực mạnh như thế thì tốc độ tấn công, hiệu suất chiến đấu
của họ trên thực tế thế nào?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm: Tôi
cho là tốc độ tấn công của họ quá chậm. Ở các hướng, tính bình quân mỗi
ngày họ chỉ tiến được hơn 1 cây số. Bởi họ đã vấp phải sự kháng cự dũng
cảm của quân và dân ta. Như ở Lào Cai, một quân đoàn của Trung Quốc mà
đánh nhau với một trung đoàn của ta còn mất hàng tuần mới tiến được có
mấy cây số. Chính vì thế, khi quân Trung Quốc vào được Sa Pa và Cam
Đường thì chúng tôi đã bảo vệ dân rút hết về phía sau rồi.
Trung Quốc nói tiêu diệt quân chủ lực của ta nhưng không có chuyện đó.
Mặc dù lực lượng mạnh như thế nhưng tấn công xâm lược mà không diệt gọn
được đại đội nào của ta. Ta lượng sức mình yếu trước kẻ mạnh nên phải
bảo toàn lực lượng, có đơn vị vừa đánh vừa rút. Và thực chất là tháng
2/1979, Trung Quốc mới đánh nhau với bộ đội địa phương và dân quân tự vệ
ở biên giới của ta thôi. Thế mà họ đã bị thiệt hại nặng nề.
PV: Anh có nhận xét gì về cuộc tấn công xâm lược ấy của Trung Quốc?
Trung tướng Nguyễn Hữu Khảm: Trung
Quốc đã thất bại cả về quân sự, chính trị, ngoại giao; cả về ý nghĩa xã
hội, nhân văn. Phát động một cuộc chiến tranh xâm lược như thế, họ muốn
gây sức ép buộc ta rút quân khỏi Campuchia và kéo dài việc đàm phán
phân định biên giới. Nhưng qua cuộc xâm lược ấy, họ thể hiện sự yếu kém.
Cho nên tôi cho rằng, cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc đã thua
về nhiều mặt chứ chẳng vẻ vang gì như họ vẫn tuyên truyền lâu nay.
PV: Anh muốn nói gì với thế hệ trẻ hôm nay qua cuộc chiến tranh ấy?
PV: Xin cám ơn Trung tướng về cuộc trò chuyện!
Đức Toàn
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm của tác giả
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét