* Trọn bộ “Hồi Ức và Suy Nghĩ” của Trần Quang Cơ
Đã hớ, đã dại
rồi mà còn nói đặt sự nghiệp cách mạng lên trên hết… Người lãnh đạo
không nên làm như vậy. (Phạm Văn
Đồng).
Với Trung Quốc, vừa qua không phải là chúng ta
bình thường hóa, mà là chúng ta đã bị “phụ thuộc hóa” quan hệ . (Trần Quang Cơ).
Tối hôm trước ngày đi viếng cựu Thứ trưởng Trần Quang Cơ, tôi đọc lại “Hồi ức và Suy nghĩ” của ông, coi như một cách tưởng nhớ đối với người quá cố mà tôi rất đỗi kính trọng, người đã tự rút ngắn sự nghiệp của cả đời mình đặng để lại cho hậu thế những trang tư liệu lịch sử quý giá cùng những kiến nghị và những bài học đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
Nhiều bài học đến nay vẫn
chưa được học hết, nhiều khuyến nghị ông nêu ra cho vẫn chưa được áp
dụng hoặc thực hiện đến nơi đến chốn.
Qua điếu văn do Bộ trưởng
BNG Phạm Bình Minh đọc tại tang lễ, ta được biết chàng thanh niên TRẦN
QUANG CƠ đã là người lính bảo vệ thủ đô Hà Nội, rồi hoạt động địch vận
trong kháng chiến, sau đó khi hòa bình lập lại, theo sự phân công của tổ
chức lại khoác ba lô về nhận công tác tại Bộ Ngoại giao. Tại đây, sau
các công việc với Mỹ (đàm phán ở Paris với Mỹ về chấm dứt chiến tranh ở
Việt Nam, đàm phán bình thường hóa quan hệ với Mỹ dở đang), Bộ trưởng
Nguyễn Cơ Thạch đã phân công cho ông – một người am hiểu về Mỹ, phương
Tây – phụ trách mảng khó khăn nhất, “xương xẩu” nhất của công tác ngoại
giao lúc bấy giờ: đó là giải pháp cho vấn đề Campuchia.
Bắt đầu tham gia cách mạng
là 1 người lính, rồi trở thành Thứ trưởng, Thứ trưởng thứ nhất, ông đã
lại như một người lính dành cả chục năm cuối đời công tác của mình cho
vấn đề Campuchia gai góc, mà vấn đề CPC lại gắn chặt với Trung Quốc. Ông
đã sát cánh cùng với Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch, trở thành một “cặp bài
trùng” trong cuộc đấu tranh gay go phá bao vây cấm vận như mục tiêu đấu
tranh cho cả một giai đoạn cách mạng nước ta lúc đó.
● Bằng sự phân tích tinh
tường, thấu đáo, “Hồi ký” của Trần Quang Cơ đã vạch ra ý đồ và vai trò
thực sự của các nước lớn: Mỹ, Liên Xô, Trung quốc trong cuộc xung đột
CPC. Trung Quốc bằng mọi cách đòi bỏ chữ “diệt chủng” để “rửa mặt” khỏi
sự dính líu của họ với một trong những chế độ tàn bạo ghê tởm nhất trong
lịch sử. Ông phân tích cái gọi là “giải pháp đỏ” sẽ gây cho Việt Nam
rắc rối như thế nào, đấu tranh ngoại giao với Trung Quốc vất vả ra sao
khi những người lãnh đạo Trung Quốc từ trên xuống dưới kể cả Đặng Tiểu
Bình đều sử dụng thủ đoạn xuyên tạc sự thật một cách trắng trợn (cuộc
nói chuyện của Đặng Tiểu Bình với Kayson về Việt Nam 7/10/1989), không
bao giờ ngừng chia rẽ nội bộ và làm suy yếu Việt Nam.
Đọc “Hồi ức và Suy nghĩ”,
có thể theo dõi cách xử lý vấn đề CPC và quan hệ với Trung Quốc của lãnh
đạo Việt Nam đã khiến Việt Nam bị lừa và trượt dần vào vòng xoáy xảo
trá của Trung Quốc như thế nào, mà bước ngoặt là hội nghị Thành Đô, và
ông Trần Quang Cơ coi đó là hành động vô nguyên tắc, không đúng với nghị
quyết BCT và bị Trung Quốc lỡm. Cuối chương 10, Trần Quang Cơ đã phải
thốt lên: “Thuốc đắng thầy Tầu bốc cho ta đắng thật, nhưng vẫn không dã
được tật”.
Ngây thơ, cả tin vào Trung
Quốc là đồng minh bảo vệ CNXH mặc dù bị Trung Quốc từ chối mà vẫn tự
nguyện “giơ ngực cho người ta đấm” như nhận xét vừa hài hước vừa chua
xót của Cố vấn Phạm Văn Đồng. Ông Cơ đã dẫn lời phát biểu của Phạm Văn
Đồng tại cuộc họp BCT: “Mình hớ, mình dại rồi mà còn nói sự nghiệp cách
mạng là trên hết, còn được hay không thì không sao. Tôi không nghĩ người
lãnh đạo nên làm như vậy”.
Theo ông Trần Quang Cơ,
Việt Nam-Trung Quốc “không phải là bình thường hóa quan hệ, mà là phụ
thuộc hóa quan hệ”, và kể từ sau Đại hội VII, đánh giá Trung Quốc của Bộ
chính trị từ chỗ có 2 mặt: bành trướng bá quyền và XHCN nhưng về sau
chủ yếu chỉ còn mặt thứ 2. Dẫn sự việc cấp cao của ta chỉ đạo các ngành
quan hệ với Trung Quốc thông qua Đại sứ Trung Quốc ở Việt Nam mà không
cần qua Sứ quán Việt Nam ở Trung Quốc, thậm chí không cần qua cả Bộ
Ngoại giao Việt Nam và còn đi xin ý kiến đối phương (Ban Đối ngoại đi
hỏi Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Từ Đôn Tín) về hướng giải quyết vấn
đề trong đàm phán trước khi cử người đi đàm phán cấp thứ trưởng ngoại
giao với Trung Quốc cho có kết quả. Ông Cơ cho rằng “thật là có một
không hai trong lịch sử đối ngoại!”.
● Trước
bước ngoặt thay đổi thời đại, thay đổi chiến lược trên thế giới cuối
thế kỷ XX, Trần Quang Cơ mong ước Việt Nam sẽ “thay đổi tư duy đối ngoại
để có được một đường lối phù hợp thực tế khách quan nhằm đưa đất nước
thoát ra khỏi thế cô lập, hòa nhập được với đà phát triển chung của khu
vực và thế giới”.
“Nhưng không!”, ông Cơ
than thở: “Tư duy chính trị xơ cứng đã giam giữ nước ta trong hoàn cảnh
khó khăn một thời gian dài”. Có nhiều chủ trương, quyết sách ta chậm đến
20 năm, chẳng hạn như “từ chối đề nghị của Mỹ và làm cao khiến ta bỏ
lỡ cơ hội, khiến cho bình thường hóa với Mỹ và gia nhập ASEAN mãi 20 năm
sau (1995) ta mới thực hiện một cách chật vật”.
Ông lấy làm tiếc rằng
“việc ta bỏ lỡ cơ hội với Mỹ đã khiến Việt Nam gần như đơn độc trước một
Trung Quốc đầy tham vọng”, và đặt câu hỏi: “Liệu Trung Quốc có dám tiếp
tay cho bọn diệt chủng Polpot khiêu khích ta và Trung Quốc có dám đánh
ta năm 1979, nếu như ta có một chiến lược đúng đắn và cầu thị hơn?” Một
câu hỏi đau đáu và chưa bao giờ mất tính thời sự.
Sau khi giải quyết xong
vấn đề CPC, đáng lẽ về mặt đối ngoại phải mở ra 1 thời kỳ đa phương hóa
quan hệ một cách thực sự vì mục đích cao nhất là lợi ích dân tộc và
phát triển đất nước, thì đất nước lại rơi ngay vào cái bẫy “toàn diện”
mới (bẫy “ý thức hệ” về chính trị và “bẫy phát triền” về kinh tế). Nếu
tính từ khi lập nước (năm 1945), đây là lần thứ ba hoặc thứ tư trước các
bước ngoặt lịch sử (1946, có thể 1954, 1975, 1990), chúng ta đã bỏ lỡ
nhiều cơ hội cho an ninh và phát triển tốt hơn.
Đọc lại Hồi ký Trần Quang
Cơ và phần “Kiến nghị” ông viết gửi cho Bộ Chính trị theo yêu cầu của
BCT, chúng ta thấy thật kỳ lạ là những vấn đề ông đặt ra từ cách đây 20
năm đến nay vẫn còn nguyên tính thời sự. Chẳng hạn về những thách thức,
trong số thách thức bên trong ông Cơ nhấn mạnh “tệ tham nhũng đang hủy
hoại sức đề kháng vật chất cũng như tinh thần của dân tộc ta, làm giảm
hẳn khả năng chống đỡ đối với các thách thức bên ngoài”.
Về thách thức bên ngoài,
ông nhấn mạnh diễn biến hòa bình và bá quyền bành trướng, trong đó những
thách thức đe dọa nhiều mặt của Trung Quốc đối với ta đều là những vấn
đề hiện thực đang xảy ra và ta đang phải xử lý, khác với những thách
thức đe dọa của các đối tượng khác có phần nào chỉ là giả định và có khi
chỉ là sự hù dọa của Trung Quốc.
Truyện Trung Quốc có quân
sư Gia Cát Lượng viết bảo bối, kế sách cho tướng ra trận khi gặp hiểm
nguy thì giở ra xem. Nhưng các kiến nghị của Trần Quang Cơ dù có giá trị
đến mấy, nhưng đáng tiếc, ở Việt Nam không có nhà ‘minh quân” nào biết
giở ra xem và đưa vào ứng dụng trong thực tiễn.
Tâm nguyện đau đáu của
“Hồi ức và Suy nghĩ” của Trần Quang Cơ là “rút ra những bài học bổ ích
và đích đáng cho ngoại giao trong hiện tại và tương lai vì một mục đích
tối cao là đảm bảo lợi ích của dân tộc trong mọi tình huống”.
Vì thế ông đã bỏ vào đấy
tất cả tâm huyết, trí tuệ, bản lĩnh, cả sinh mệnh chính trị, toàn bộ sức
bình sinh của con người ngoại giao – một nhà ngoại giao chuyên nghiệp,
kỳ cựu, thượng thặng, vì đất nước! Tôi cũng suy tư mãi về quyết định “bỏ
cuộc chơi” của ông. Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch là bị ép, còn ông, ông tự
bỏ. Bỏ cuộc chơi khi canh bạc đã tàn hoặc chỉ còn lại những con bạc
khát nước thì cũng là điều không hẳn là đáng hối tiếc. Chỉ tiếc là tiếc
cho đất nước, cho dân tộc, nếu nhỡ lần này nữa thì chúng ta sẽ rơi vào
một vòng trầm luân mới mà chưa biết khi nào mới lại thoát ra được?
————Theo Viet- Studies
Cọp từ Kỳ Duyên Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét