1 thg 11, 2012

Chuyện ở Trại cai nghiện -1


honngv: Tham khảo một góc nhìn khác về "Trại cai nghiện".

Nếu ai đó hỏi tôi: chỗ nào đáng quên nhất trên quả đất này, tôi sẽ không ngại ngần mà nó ngay ra đáp án: Trại cai nghiện. Nhưng cha nào cắc cớ hỏi thêm: vậy chỗ nào đáng nhớ nhất trên quả đất này, chắc tôi sẽ ngần ngừ một chút rồi đưa ra cái đáp án y chang: Trại cai nghiện nốt.
Trại cai nghiện - theo định nghĩa của bản thân tôi - là một thứ tầm bậy nhất trên đời. Ít nhất thì cái tên của nó cũng chẳng ăn nhập chút xíu nào với tác dụng thật của nó. 10 cha đi cai nghiện về tái nghiện hết 9, còn 1 chắc vô viện tâm thần do chơi nhiều cái đầu bị hư luôn. Bởi vậy, theo ý tôi thì trại cai nghiện chỉ có một tác dụng chính: giúp mấy cha nghiện lấy lại sức mai mốt về nhà hút chích tiếp.
Trại cai nghiện tầm bậy thêm ở một chỗ nữa, tức là nó không biết phân biệt phải trái gì hết trơn hết trọi. Đường đường thanh niên cao to đẹp trai body như người mẫu như tôi bước vô trại nó cũng nhận luôn mới thiệt là bực. Thằng cha bác sĩ dòm tôi một cái, mặt lạnh như tiền phán:
- Ngày chơi bao nhiêu tiền?
Tôi cũng làm mặt lạnh không kém:
- 20 ngàn chú!
Cha bác sỹ mắt trợn ngược, la tôi:
- Giỡn mặt với cán bộ hả?
Má ơi, ngày đầu tiên vô trại đã bị phủ đầu muốn nín thở. Kên nữa chắc lão dám cầm cái kim tiêm đâm vô họng tôi lắm - nghĩ vậy tôi quay qua gãi đầu gãi tai, trả lời:
- Thì chú hỏi ngày chơi bao nhiêu, con ở ngoài chỉ có chơi mỗi game thôi, chắc tiền điện tốn cũng cỡ 20 ngàn đó chú!
Cái mặt lão hầm hầm, tay hí hoáy ghi cái gì đó vô sổ. Đừng có ghi vô hồ sơ bệnh lý của tôi "Đi cai nghiện game" thật nha. Tôi đâu có biến thái như mấy thằng nhóc ốm o ngồi 24/24 ở màn hình máy tính chớ. Ghi xong, lão lớn giọng kêu một cha mặc đồng phục bảo vệ xách tôi vô trong, ném cho tôi một câu hằn học:
- Hỏi mày trả lời tầm bậy, lát vật cũng không có thuốc đâu con?
Tôi thở dài. Lão mới cần uống thuốc đó, người đâu khùng dữ dội. Mà cũng không trách lão được, chúa mới tin là một đứa bị nhà kèm vô trại mà không có chơi ma túy. Nhưng thiệt tình cái lý do đưa tôi vô nơi quỷ tha ma bắt này hoàn toàn chỉ vì ... lòng hiếu thảo.
Đợt đó tôi 24 tuổi, cái tuổi còn bồng bột dữ lắm. Đi làm cãi cọ với cha sếp già mắc dịch, tôi nghỉ ngang xương. Thời gian rảnh nhiều, sáng thì cafe, tối đi nhậu hoặc vô bar ngồi chơi với mấy đứa bạn. Tụi này cũng hiền lành, chỉ có tội đua đòi. Đôi khi hứng lên rủ nhau chơi chút xíu thuốc lắc, mà mấy cái vụ đó cũng đâu có dính dáng tới tôi. Tôi đối với ba cái vụ đó thứ nhất là không có hứng, thứ hai là có thằng anh luôn hăm he hễ nghiện nó đem cổ tôi đi vặn, tôi cũng còn yêu đời lắm chớ bộ. Vậy mà ông trời xui khiến thế nào, tôi dính vô cái đám đó trong nguyên một vụ lùng nhùng. Cái bar bị đập, nguyên ổ bị hốt vô công an thử nước tiểu coi có phản ứng với ma túy hay không. Tôi không có bị gì hết, nhưng điều đó cũng không đảm bảo tôi không có bị làm sao.
Trở về nhà đón tôi là khuôn mặt sũng nước của má tôi. Bà làm như tôi mới đi lính từ Iraq trở về, khóc lóc quá trời.
- Trời đất ơi, bộ con bị làm sao mà đi giao du với mấy thằng mắc dịch đó hả trời? Con không thương ba má gì hết đúng không?
Tôi thở dài, chả biết nói gì cho bả yên tâm. Lão Hưng anh tôi thì gườm gườm đôi mắt, nhìn tôi không ra dáng anh em gì hết trơn hết trọi.
- Mày không có chơi hàng trắng, nhưng tụi nó kêu mày có hút cỏ, phải vậy không?
Trời ơi trời, ba cái tầm bậy đó ... đứa nào chả hút! Tôi tính trả lời lão vậy thì gặp cái gương mặt thần sầu đang ngó mình chằm chằm, câu nói vừa ra tới cửa miệng lại nuốt vô. Thiệt tình thi thoảng cũng làm vài hơi cho nó thay đổi cảm giác xíu, ba cái thứ đó bên nước ngoài tụi nó bán quá trời luôn, sao lại xếp chung vô với đám chơi hàng trắng chớ! Tôi gãi đầu gãi tai:
- Trời ơi, mấy cái đó anh biết mà, hút vô đâu có ghiền đâu. Tụi kiều nó về đem theo quá trời, công an còn không có bắt mà.
Đáp lại cái lý luận có phần am hiểu và dân chơi của tôi là nguyên một tràng khóc than vật vã. Má ơi má, cái báo an ninh thế giới má hay đọc là thứ văn hóa phẩm độc hại nhất trên đời, má có biết không? Mì chính mà có ân oán với tụi nó, coi chừng cũng thành thuốc độc bảng A chớ nói chi ba cái vụ nó viết ra câu khách. Bả đương nhiên không tin tôi - làm sao tin tôi bằng thứ ấn phẩm có đóng dấu bộ công an đỏ chót - thứ luôn rêu rao chơi cỏ nghiện một cây, chưa tính chơi nhiều còn bị khùng, hỏng não. Tôi bất lực hoàn toàn trong cái vụ giải thích này, và bất lực toàn bộ khi nghe ông già phán một câu hệt như chánh án tòa tối cao:
- Không nói nhiều với nó nữa. Thằng Hưng mai đưa nó vô trại cho tao!
Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Đời có lẽ cũng chỉ có mình tôi, hút cỡ chục hơi cỏ trong cuộc đời để rồi hôm nay xách đồ vô trại. Tôi nhìn gương mặt vô hồn của lão anh, nhìn gương mặt quả cảm của ông già, nhìn cái nhìn lóe lên hy vọng của bà già mà thầm nhủ một câu: cuộc đời chó má này!
Trại cai nghiện - như trong hình dung của tôi là một thứ gì đó ghê gớm lắm. Dù sao trong đám bạn tôi từng chơi cũng có không ít thằng bỏ lại tuổi xuân ngoài đồng, trên rừng khi vô mấy cái trại cai nghiện kiểu này. Nó là một thứ nhà tù thực sự - nơi đám nghiện xì ke ngày ngày miệt mài lao động và đêm về mơ quay lại với cuộc đời. "Địa ngục trần gian" - đó là câu kết luận về cái nơi tôi sắp tới, theo lời một đứa bạn có vài năm trời lê la ở trỏng.
Tôi bình thường cũng gan dạ dữ lắm, mà sao lúc đó cái giọng run run thấy tội:
- Anh Hưng nè, bộ đưa em đi vài năm thật hả?
Lão "hừ" nhẹ một tiếng. Để tim tôi đập lô tô một hồi chán chê rồi mới thủng thẳng:
- Ba cái vụ cỏ đó, không phải anh không biết! Có điều, lần này em phải tự trải nghiệm một chút, sau này em sẽ không dính vô ba cái vụ lung tung nữa!
Đầu óc tôi tối sầm. Tôi cũng nghĩ thằng anh trời đánh này của mình dư thông minh để hiểu về mấy thứ ma túy nhãi nhép này, mà sao nó không chịu nói dùm mình một câu hả trời? Như đoán được ý tôi, lão nghiêm cái mặt lại:
- Tính trách anh sao anh không nói với ba má em, phải vậy không? Nhưng ba cái vụ này không hề hấn gì, không có nghĩa em cứ tiếp tục như vầy mãi. Chơi được một thứ sẽ muốn thử cái khác, giao du với đám bạn đó thì không hỏng cái này sẽ hỏng cái khác. Nhiều người bản lĩnh gấp 10 lần em cũng còn ngã không đứng dậy nổi, em nghĩ em ngon lành lắm hay sao?
Thấy lão nổi cơn bực tức, tôi im re. Lại thấy cái giọng lão đổi tông nhẹ nhàng trở lại:
- Bất quá em đi chỉ 5 tháng là về thôi. Em vô trỏng, tự mắt em nhìn thấy cảnh nghiện ngập ra sao, mai mốt trở về anh nghĩ em sẽ tự hiểu mình phải làm gì. Đời người ai cũng có sai lầm cả, nhưng dính vô ba cái đó coi như hết chữa.
Tôi cũng chẳng nghe lão triết lý ra sao về cuộc đời và tương lai. Tôi chỉ cần biết tôi đi vỏn vẹn trong 5 tháng! Quá ổn so với cái dự định xa thành phố tới vài năm tôi từng nghĩ. 5 tháng có chết ai cơ chứ, hơn nữa tôi cũng có chút tò mò về cái gọi là "địa ngục trần gian" mấy thằng bạn rêu rao.
Tới nơi, tôi hơi có chút chưng hửng khi cái "địa ngục trần gian" không giống như mình hình dung chút xíu nào. Nguyên một khoảng đất khá rộng được xây tường bao xung quanh, phía ngoài có cái cổng sắt bự tổ chảng. Dăm ba người mặc đồng phục bảo vệ đứng phía ngoài, bên trong hình như là một cái sân rộng - tôi đoán vậy bởi thấy có tiếng hò la, dường như đang chơi trò gì đó. Đâu có giống địa ngục chút xíu nào đâu?
Cái nơi tôi ở, thật ra chỉ miễn cưỡng được gọi là trại cai nghiện, bởi nó là một loại hình trại rất đặc biệt. Không phải trại dành cho ba đứa xì ke bị gom vô tập trung như đi cải tạo, nơi này dành cho mấy đứa còn được gia đình quan tâm chăm sóc đưa vô. Bằng chứng là giá tiền cắt cổ, bù lại tiện nghi và sinh hoạt hệt như một thứ khu an dưỡng bình dân. Cơm ăn sáng trưa chiều tối, tiền nhà gửi vô xài tẹt ga, phòng nằm có máy lạnh, tivi, máy chơi game, đầu đĩa loa đài đủ hết trơn. Nói nôm na, tụi nghiện xì ke thường gọi cái trại này với tên: nhà điều dưỡng.
Tuy hơi thất vọng chút xíu vì không được trải nghiệm qua cái "địa ngục trần gian", nhưng thật ra trong tim tôi mừng muốn xỉu. Dù sao ở một nơi như vầy cũng đỡ hơn cái cảnh vác cuốc lên rừng trồng khoai mì như mấy cái phóng sự tôi thường coi lắm chứ bộ.
Tuy nhiên, bước trải nghiệm đầu tiên của tôi tại cái trại cai nghiện không giống địa ngục trần gian kia lại chẳng hề dễ chịu một chút xíu nào. Ấy là vô "cắt cơn".
Mấy đứa mới vô sẽ bị gom vô một khu, gọi là khu Cắt cơn. Khu này là một khu khép kín, chuyên để dành điều trị trong vài ngày đầu. Đám bị đưa vô đây yếu xìu, mệt lử, nằm vạ vật, đôi mắt trắng dã, nhìn như ma đói vì thiếu thuốc. Tôi bước vô, tay ôm cái gối, cũng không có ai dòm lấy một cái. Tụi nó còn bận nằm thở dốc.
Tôi lẳng lặng bước vô giường, đặt cái gối lên, nằm dài gác tay lên trán. Một cái cảm giác bất lực và chán nản tràn ngập trong lòng. Có trong mơ, tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày nằm chung với nguyên cái đám xì ke nghiện ngập kiểu này. Nước mắt đang sắp sửa ứa ra thì nghe bên tay có cái giọng thều thào:
- Ê nhóc, lấy dùm tao miếng nước!
Tôi nuốt nước mắt, cáu kỉnh quay qua. Tâm trạng tôi lúc này đang không được tốt à nha. Lại thấy một thằng bộ khung cũng khá lớn, người xăm trổ xanh rì đang le lé mắt nhìn tôi. Trong cái phòng toàn quỷ đói này cũng có trò ma cũ bắt nạt ma mới nữa sao ta? Tôi khinh khỉnh buông một câu:
- Nước hả? Nước đái xài được không thì há mồm ra?
Thằng khung xương to hộc lên một tiếng, tưởng nó lao vô tấp túi bụi, ai dè nó làm một câu khiến tôi té ngửa:
- Mày ... ngon ha. Đợi tao ... khỏe lại thì mày hiểu cái cảnh luôn...
Oánh lộn có vụ chờ nó khỏe lại rồi đánh sao trời? Sao nó không đợi tôi già tôi gạ oánh nhau luôn một thể cho tiện? À mà quên, nhìn cái tướng nó còn già hơn cả tôi, đợi tôi già chắc nó cũng xuống lỗ mất tiêu rồi. Tôi đang trong trạng thái không được tốt lắm, có một thằng để xả giận không tốt sao trời?
Vừa định lò dò bước tới, xáng vô mỏ anh hai xăm trổ dữ dội kia vài cái thì cái chăn giường kế mở ra. Một gương mặt nhìn rất hiền lành, quay qua tôi nói nhỏ nhẹ:
- Bỏ đi em ơi, tụi nó sảng thuốc mà. Giữ sức đi, lát mệt mỏi đó em!
Tánh tôi ưa nhẹ chứ không có ưa nặng. Nghe ổng nói vậy, hơn nữa thấy cái tướng thằng kia đang ốm o, có oánh nó cũng chẳng vẻ vang chút xíu nào, tôi quay lại cái giường ngồi. Ổng nhìn tôi cười cười, cái mặt rất thư sinh và trí thức, coi bộ có vẻ hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi. Ổng kéo nhẹ cái chăn xuống, gượng ngồi lên nói chuyện với tôi chút xíu:
- Anh tên Dũng, em tên gì? Em mới vô đây lần đầu hả?
Cái biểu hiện lịch sự của ổng làm tôi thấy mến. Tôi trả lời ổng mấy câu bâng quơ, nhân tiện hỏi han ổng luôn về tình hình cái nơi tôi đang ở. Dù sao, tôi cũng mới chân ướt chân ráo bước vô, cũng cần có chút thông tin về mấy chỗ này, mai mốt có ra ngoài cũng khỏi bỡ ngỡ. Ổng hiền khô, trả lời câu một nhưng cái giọng yếu xìu. Được một lát, coi bộ ổng muốn nghỉ, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa thì ổng nhìn tôi, cười lành khô:
- Coi cái tướng em vầy mai mốt ra phục hồi, chắc tụi gái trong trại oánh nhau dữ ha?
Bất ngờ à nha. Tôi cũng không nghĩ trong cái trại này lại có cả con gái đi cai. Nhưng con trai nghiện được mắc mớ gì con gái không được nghiện? Có điều tôi không có xíu hứng thú nào với mấy ẻm hết trơn. Gái tôi đâu có thiếu, đâu tới nỗi đi cua mấy nhỏ chơi xì ke trong này hả trời?
7 ngày cắt cơn trôi qua trong cơn chán nản tới tột bậc của tôi. Rõ ràng đang khỏe mạnh như trâu, đột nhiên bị nhốt tới cả tuần lễ với đám người cả ngày nằm uể oải và thở cũng không muốn nổi này, tôi cũng muốn phát bịnh luôn. Rất may, một buổi sáng, một cha bác sỹ bước vô, ngó cái tướng tôi như con trâu mộng, lại gần hỏi:
- Khỏe chưa con?
Tôi ngán ngẩm kêu:
- Thì từ hồi nào vô đây con có thấy mệt khi nào đâu?
Đám cắt cơn đang nằm thừ lừ cũng ráng ngóc đầu dậy làm một câu:
- Thằng đó nó chơi thuốc súng đó bác sĩ. Từ hồi nó vô tới giờ chưa thấy nó vật khi nào hết!
Ông bác sỹ coi bộ cũng không ngạc nhiên lắm. (Trước tôi cũng có nhiều trường hợp mới chơi duy nhất một lần bị bắt gặp, tống vô liền). Ổng mở cuốn sổ dòm dòm một hồi, kêu:
- Cũng được 1 tuần rồi đó, con muốn ra ngoài không?
Tôi cầu còn chẳng được ấy chứ. Vội vàng thu xếp đồ đạc đóng gói vô, theo ổng bước ra phòng ngoài. Thấy cái bầu trời quang đãng, không khí bớt bí bách như trong phòng, tôi hít mạnh một cái, tưởng chừng vừa bước qua một kiếp. Ổng kêu tôi lại cái bàn nhỏ, chỉ vô cuốn sổ nói:
- Nhưng con phải kí đảm bảo về sức khỏe đã nha. Giờ ở trỏng chán đòi ra, có gì bác không chịu trách nhiệm được.
Tôi mém chút kêu ổng lại cái bàn 2 thằng vật tay coi thằng nào khỏe, nhưng cũng ráng kiềm chế lấy bút kí đại vô cuốn sổ. Ông ngó tôi kí xong, gật gật đầu rồi kêu một cha bảo vệ vô. Cha nội làm cái mặt thấy ghét, dắt tôi vô một cái phòng, trỏ giường rồi quay lại làm cái mặt lạnh lùng:
- Vô ráng chấp hành tốt nha. Gây chuyện là không có xong đâu.
Tôi nghe thấy ớn trong lòng. Bộ gia đình bỏ tiền đưa tôi vô lộn... Chí Hòa sao? Chấp hành - nghe sao giống mấy thằng đại bàng đại bác trong tù quá vậy. Tôi bước vô cái giường, quăng đại cái đống đồ đạc lủng củng lên giường, mặc xác mấy con mắt dòm lom lom, lượn lờ ra ngoài ngắm cảnh trường trại xem nó ra sao.
Trại này không lớn lắm, gồm mấy dãy phòng san sát nhau. Phòng tụi nam chia 2 khu, gồm 2 dãy nhà 2 tầng nằm sát rạt nhau, tổng cộng chừng 400 mạng. Phòng nữ gồm 1 dãy nhà một tầng, chừng 100 đứa. Dãy phòng nữ nằm tách biệt hẳn với phòng nam, cách nhau một cái hành lang nhỏ. Phía giữa là một khoảng sân khá rộng, có chỗ chơi bóng chuyền, bóng đá, một cái vườn hoa nho nhỏ có cả ghế đá bao quanh. Cuối cùng của khu trại là một cái nhà ăn khá rộng, có một căng tin khá lớn bán đủ thứ trên đời. Ở trong này không xài tiền mặt, tiền gia đình gởi vô được đổi thành phiếu mua đồ. Phiếu có giá trị từ 10 ngàn tới 100 ngàn, hệt như tiền mặt ở ngoài đời và chỉ xài được ở căng tin. Trong căng tin bán đủ thứ trên đời hết trơn, từ quần áo (mặc theo quy định của trại), đồ ăn, đồ tạp hóa lung tung, giá cả mỗi thứ đắt hơn ngoài cỡ gấp đôi. Phụ trách bán căng tin là 2 em gái, 1 em người miền Tây và một em gái người Bắc.
Tôi khi trong cắt cơn cũng có nghe qua mấy vụ này nên cũng chẳng bỡ ngỡ gì lắm. Móc túi lấy tờ phiếu mua đồ, tôi chạy ra căng tin kêu ly cafe, bỏ tờ phiếu xuống rồi kiếm chỗ nào vắng vắng ngồi. Đợi hoài không thấy ai bưng cafe hết trơn, quay qua thấy con nhỏ người Bắc mặt tỉnh bơ, ly cafe của tôi đặt gọn lỏn trên quầy. Con nhỏ liếc xéo tôi, kêu:
- Cafe của anh nè. Ngồi đó đợi em mang tới hả?
Vụ này mới à nha. Uống cafe tự phục vụ tôi cũng mới gặp lần đầu. Thôi thì lỡ bước chân vô đây, cắn răng chấp nhận vậy. Tôi làm mặt tỉnh, chạy ra bưng ly cafe, cười với con nhỏ một cái:
- Anh mới vào đây, chưa có rành mấy cái vụ này.
Con nhỏ lại nguýt tôi một cái, rồi làm bộ bận rộn không thèm nói chuyện. Thề có chúa, ở ngoài cỡ con nhỏ này tôi mà liếc mắt qua nửa cái, tôi bé bằng con kiến. Uổng công tôi cười với nhỏ, làm bộ chảnh nhìn thấy khó thương ghê.
Mà kể cũng lạ, sao từ lúc tôi bước ra ngoài tới giờ cũng phải cỡ nửa tiếng, con mắt láo lơ đảo quanh sân trại tới vài vòng mà không thấy bóng dáng nhỏ con gái nào hết trơn hết trọi. Không lẽ tụi này làm biếng tới nỗi ở trong phòng hết trơn không chịu ló đầu ra? Còn đang thắc mắc, thấy bên cổng ngoài mở rộng, 2 cái xe loại 54 chỗ chạy vào. Cửa xe vừa mở, nguyên một bầy bươm bướm tóe ra ngoài, tôi nhìn mà hoa cả mắt. Nào bướm già chừng 4 - 5 chục tuổi, cái mặt nhàu như quả táo tàu, nào bướm non tóc xanh tóc đỏ tóc vàng bay lả tả vô trong dãy phòng nữ. Mãi sau quen dần mới biết, tụi nữ ban ngày sẽ được xe chở ra một xưởng may gần đó, làm ba cái vụ may vá linh tinh qua ngày.
Thiệt tình khi mới vô trại, tôi không để ý gì tới vụ có mấy con nhỏ đó hết trơn. Dù sao, cái ác cảm về mấy con nhỏ chơi xì ke vẫn khiến tôi ... sờ sợ. Có điều, nếu chia xì ke ra từng đẳng cấp một, vậy mấy con nhỏ này chắc cũng được xếp cỡ Vip, kể cả mấy chị bướm già chừng gần 5 chục tuổi kia. Tính sơ sơ một tháng ở trong này cũng tốn gần chục triệu, nếu không phải gia đình có điều kiện và còn quan tâm tới con cái, chắc hẳn tụi này dạt ra đường từ lâu chứ sức mấy được ở chỗ này.
Hơn nữa, ở trong này không phải chỉ có rặt tụi công tử và tiểu thư con nhà giàu ăn chơi vô. Còn có khá nhiều loại người phức tạp, ví dụ như anh Dũng tôi gặp trong phòng cắt cơn là một ví dụ. Ổng nhìn hiền lành, thư sinh, nói chuyện nhỏ nhẹ như giáo viên khoa triết chứ không có cái tướng đại bàng đại bác gì hết trơn, vậy mà khi ra tới cửa phòng lập tức có vài thằng xăm trổ lên tới cổ ra đón, tay xách đồ dùm như Vip. Nghe mấy đứa trong cắt cơn nói, ổng cũng là một dạng thứ dữ của mấy trại lớn chứ không phải bình thường. Chưa hết, vài tay giang hồ thuộc loại khét tiếng trong thành phố cũng góp mặt ở trỏng, mặc dù theo tôi được biết mấy cha này hoàn toàn không dính dáng gì tới xì ke. Nhưng rõ ràng, trốn đi đâu đó một thời gian hoặc tạm lánh mặt kẻ thù, công an, chỗ này không phải là một lựa chọn tệ. Nhất là khi nó chỉ cần đóng đủ tiền là được, mặc xác bạn là ai.
Tuy nhiên thành phần nhiều nhất ở đây vẫn là những dạng công tử bột. Nhìn cái tướng tụi nó biết liền. Đầu xanh đầu đỏ, xăm trổ tè le, cởi trần khoe dáng, đi ngông nghênh tới căng tin gọi cafe, ngồi tán dóc inh ỏi cả một góc. Mỗi ngày ở cái trại này đón không ít người mới, bởi vậy tụi nó nhìn tôi cũng chẳng tỏ vẻ gì. Càng tốt, đỡ phiền phức - tôi tự nhủ vậy, cảm thấy cuộc sống trong chỗ này cũng không tới nỗi tệ lắm.
- Em ngồi đây được không anh?
Đang mải mê nghĩ ngợi, chợt bên tai có một giọng nữ nhỏ nhẹ dễ thương hết sức. Quay đầu lại, trời đất - sao trong trại xì ke mà có con nhỏ đẹp quá trời đẹp luôn. Mặt con nhỏ dễ thương hết sức, cái đầu đang cúi xuống ra bộ e thẹn, cái tay cầm theo một ly nước ngọt. Dù đang mặc cái bộ đồng phục của trại nhìn hệt như bộ quần áo ngủ, tôi vẫn nhìn ra con nhỏ này mà diện đồ hiệu vào chắc người ta ngỡ nó là cave cao cấp quá. Ủa mà sao có suy nghĩ kì cục vậy ta, thấy con nhỏ nào đẹp đẹp xuất hiện trong trại cai nghiện nghĩ ngay nó là cave, bậy bạ hết sức. Tôi vội vàng kêu:
- Được mà, em ngồi đi.
Con nhỏ rón rén ngồi xuống, cái miệng cười chúm chím. Quả thật bình thường, tôi luôn tự tin hết cỡ về vẻ ngoài đẹp trai của mình, tuy nhiên vụ này vẫn làm tôi hết sức bất ngờ. Không tưởng sự đẹp trai của mình lại có sức hấp dẫn dữ dội vậy à nha. Con nhỏ vừa ngồi, cái miệng đã bắt đầu hoạt động lia chia. Hết hỏi tên tuổi số nhà, nghề nghiệp, quá trình nghiện ngập, con nhỏ quay qua làm bộ nghĩ ngợi. Tôi đang băn khoăn con nhỏ liệu có hỏi tiếp số đo ba vòng hay độ dài gì đó không thì con nhỏ làm cái rụp:
- Anh nè, hồi anh vào... anh có mang theo không?
Mặt tôi ngẩn tò te:
- Mang theo gì hả em?
Con nhỏ vẫn kiên nhẫn:
- Hàng đó mà anh. Bộ anh vô không có mang theo hả?
Niềm hãnh diện được gái để ý của tôi bỗng tắt ngúm như thể bị dội một gáo nước to thiệt to. Ai dè con nhỏ xáp tới gần vì ngó thấy cái mặt tôi lạ, nó biết tôi mới trong cắt cơn ra, hy vọng khi mới vào tôi cũng giống như đám kia có giấu chút ma túy đem vô trỏng xài. Tôi ngán ngẩm lắc đầu. Con nhỏ còn ngán ngẩm hơn gấp bội, chẳng nói chẳng rằng xách cái ly theo, tiến ra chỗ tụi con gái đang túm tụm. Chỉ thấy nó nhún vai, mấy con nhỏ kia ánh mắt từ trông ngóng chuyển sang liếc xéo tôi rát rạt, ý chừng như tôi đem lại sự thất vọng não nề cho chúng vậy!

Còn tiếp

31 thg 10, 2012

Mỗi người 1 vẻ


Người Tây: - Ăn chậm, đi lẹ, hôn công khai, tè lén.
Người Việt: - Ăn lẹ, đi chậm, hôn lén, tè công khai.
Người Tây: - Họp bàn thì tranh luận, ra làm thì nhất trí.
Người Việt: - Họp bàn thì nhất trí, ra làm thì tranh luận

VIETTEL - Hãy Nói Theo Cách Của Bạn & Tính Tiền theo Cách Của Chúng Tôi
VINAPHONE - Không Ngừng Vươn Xa & Nhưng Ngừng Khuyến Mãi
MOBIFONE - Mọi Lúc Mọi Nơi & Tính Tiền Mọi Chỗ
SFONE - Nghe Là Thấy & Thấy Là Mất Tiền
KHÁCH HÀNG - Chúng Tôi Muốn Khuyến Mãi 100% Và Hơn Thế Nữa !!!

* Trong tình yêu, phụ nữ có thể tạm được chia thành 6 loại chính:
Loại 1: Yêu thật lòng nhưng đi xa thì đừng hòng
Loại 2: Yêu tha thiết để rồi phải...thất tiết...
Loại 3: Yêu đắm say mặc cho nhiều đắng cay...
Loại 4: Chưa yêu thì kiêu mà yêu rồi thì liêu xiêu...
Loại 5: Tình yêu thì nhỏ mà chủ yếu là đào mỏ...
Loại 6: Yêu cho oai nên rất hay good bye
* Còn trong tình yêu, đàn ông có thể tạm được chia thành 6 loại chính:
Loại 1: Yêu thật lòng nhưng không thích dài dòng...
Loại 2: Yêu điên loạn nhưng không bao giờ sờ soạng...
Loại 3: Yêu tha thiết nhưng sẽ nói dối khi cần thiết...
Loại 4: Yêu cho có để được chém gió và sờ mó...
Loại 5: Yêu là yêu... và không yêu là kiêu...
Loại 6: Yêu cuồng nhiệt nhưng rất quân phiệt...

Nhặt trên Nét

30 thg 10, 2012

Quy luật cuộc sống

Ai cũng biết già rồi là khổ
Dù đông con lắm cháu cũng vậy thôi
Bất kỳ ai khi sức đã cạn rồi
Mọi sinh hoạt cũng rơi vào lệ thuộc

Lệ thuộc từ lưng cơm chén nước
Lệ thuộc bao sinh hoạt hàng ngày
Cái ta cần là tài chính năm trong tay
Để chủ động khi cần mà xoay chuyển

Bản lĩnh con người là mục tiêu vươn tiến
Dù khó khăn đến mấy cũng vượt qua
Để sống vui cho đến lúc về già
Xem con cháu và nhìn ra xã hội

Thấy đất nước có bao điều biến đổi
Xưa và nay có khác ở chỗ nào
Khi con người phát triển đến tầm cao
Cảnh già trẻ ngày càng cách biệt

Trẻ vượt xa để phát huy hào kiệt
Kiếp già nua co cụm dựa vào nhau
Trẻ vươn lên những mong muốn làm giàu
Già chống đỡ cảnh ốm đau bệnh tật

Đến một lúc trẻ còn già phải mất
Lúc mất rồi mới thực sự nhớ thương nhau
Đạo vợ chồng hồi tưởng lúc cháo rau
Tình phụ tử lại nhớ công dưỡng dục

Dòng nước đang trong ai khuấy lên cho đục
Bởi ông trời có một trận mưa to
Bởi sông dài có lắm khúc quanh co
Mới có chuyện bên bồi bên lở

Ai già rồi đêm nằm không trăn trở
Trẻ lúc nào cũng luôn hăm hở
Tuổi già buồn tủi những đắng cay
Nghĩ quãng đời cũng có lắm điều hay

Hãy hãnh diện với đàn con cháu
Chúng ngoan hiền và tài năng phúc hậu
Cả gia tài ta có vậy mà thôi
Đó là điều ta quí nhất trên đời
Mong con cháu giữ gìn lâu mãi
Dù cho đời có bao điều hoán cải
Cũng phải luôn chăm chỉ chuyên cần

HT st

Con trai gửi bố về quê ôsin

Mời các bạn đọc một chuyện hy hữu có thật như đùa vừa xẩy ra ngay trên đất Thủ đô thanh lịch. Bài được báo dantri.com.vn đăng lại từ báo công an nhân dân: Hy hữu chuyện con trai gửi bố về quê Ôsin… nhờ nuôi. Câu chuyện có thật tưởng như chuyện đùa. Tại phường Đại Kim, quận Hoàng Mai, Hà Nội có gia đình nhà anh T.. Bố anh T. năm nay 95 tuổi, nguyên là cán bộ đã nghỉ hưu. Do tuổi cao sức yếu, lại có thêm bệnh tuổi già, ông được nằm dưỡng bệnh tại bệnh viện theo chế độ. Sau một thời gian, ông được chuyển về điều trị tại nhà. Quá trình nằm viện cũng như khi đã về nhà, vợ chồng anh T. có thuê một Ôsin chăm sóc ông từ việc ăn uống, giặt giũ, dọn vệ sinh… May mắn cho cụ, anh Ôsin không nề hà mà chăm sóc cụ như con cháu trong nhà. Cuối năm, anh Ôsin phải về quê lo việc gia đình. Chẳng biết có phải vì ngại chăm sóc bố đã già hay vì lý do gì khác mà sau vợ chồng anh T. đã thảo "hợp đồng" để anh Ôsin đưa cụ về quê của anh là một xã nghèo thuộc huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ "phụng dưỡng" thay hai vợ chồng. Hàng tháng, trách nhiệm của anh T. là gửi tiền về quê cho anh Ôsin sử dụng để chăm nuôi ông. Trước lúc đưa cụ đi, cụ bà M., 86 tuổi, cũng đang bị bệnh ung thư vòm họng đã khóc lóc níu ông lại, ngăn con trai và con dâu không được làm việc đó vì muốn lúc tuổi già 2 ông bà sẽ được sống bên nhau cho đến khi lìa đời. Thế nhưng, không những không nghe lời mẹ, sau khi cụ ông theo anh ôsin về quê, vợ chồng anh T. đã đưa bà M. về quê của bà là một huyện ngoại thành Hà Nội. Theo như lời một người bạn của bà M. thì một thời gian sau, bệnh chuyển giai đoạn cuối, bà M. qua đời nhưng không một người hàng xóm, láng giềng nào tại phường Đại Kim được biết. Liên lạc với anh Ôsin hiện đang chăm nuôi cụ ông ở Phú Thọ, chúng tôi được biết hiện cụ ông đang sống thoi thóp hàng ngày. Mọi sinh hoạt, ăn uống… đều do anh đảm nhiệm. Anh Ôsin cho hay, hàng tháng, anh T. có gửi lên cho anh khoản tiền 6 triệu đồng trong số tiền lương hưu của cụ. Hai hoặc ba tháng, anh T. mới lên thăm hoặc gọi điện thoại hỏi han cụ một lần. Có lẽ, đây không phải là câu chuyện hy hữu xảy ra trên địa bàn Thủ đô Hà Nội. Thời gian qua, không ít những đứa con đã bỏ mặc cha mẹ già ốm yếu không quan tâm, chăm sóc hoặc đối xử một cách bạc đãi. "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra", công lao của cha mẹ với con cái sâu nặng như trời như bể. Cha mẹ nuôi con không kể ngày đêm, cha mẹ về già là lúc cần nhất tình cảm, sự chăm sóc, quan tâm của con cái, không màng đến vật chất. Thế nhưng, việc làm của vợ chồng anh T. nói riêng cũng như không ít cặp vợ chồng khác đối với cha mẹ đang đi ngược lại với truyền thống đạo lý của dân tộc ta. Thử hỏi, rồi những đứa con của họ chứng kiến những hành động ấy sẽ nghĩ gì và đối xử với bố mẹ chúng như thế nào khi chúng khôn lớn… Câu chuyện một lần nữa gióng lên một hồi chuông cảnh báo về sự khủng hoảng nhân cách cũng như các giá trị đạo đức.
Theo Nguyễn Quý - Thanh Hùng Công an Nhân dân

29 thg 10, 2012

10 điều thích của người cao tuổi

10 điều thích (nguyện vọng) của người cao tuổi

Một thích:tài khoản đủ tiền
Khi gặp hiếu hỷ khỏi phiền cháu con
Hai thích: được bát canh ngon
Cao lương chẳng thiết bởi còn răng đâu
Ba thích: con cháu rể dâu
Gia phong giữ nếp, hàng đầu hiếu trung
Bốn thích: Thỏa mãn riêng chung
Ăn riêng nhưng lại ở cùng cháu con
Năm thích: hàng xóm vuông tròn
Đói no sướng khổ, mất còn có nhau
Sáu thích: sống thọ chết mau
Ốm lâu con khổ lại đau thân mình
Bảy thích: xã hội gia đình
Cờ bạc, ma túy, thực tình tránh xa
Tám thích: mồ mả ông cha
Xây cất, tôn tạo ít ra bằng người
Chín thích: đầy ắp tiếng cười
Được hưởng không khí vui tươi hàng ngày
Mười thích: phút chót trời đày
Tùy tiền biện lễ chớ vay mượn nhiều

Tuổi già mong ước bấy nhiêu
Thực tế có được bao nhiêu thì tùy
Sống vui, sống khỏe không bì
Nam Tào có lệnh ra đi nhẹ nhàng.

HT st

Khác biệt giữa Hà Nội & Sài Gòn


Thư giãn - Nhặt trên Nét

Cà phê Sài Gòn với những hàng ghế xếp thẳng hàng như trên xe bus
Cà phê Hà Nội chen chúc với hai đôi tình nhân cùng xếp chung một bàn
---
Sài Gòn: Đt Cafe + ít sữa + đá + đá + đá … + đá = 1 ly phê sữa đá, xong cafe có 1 ấm trà to tướng … chan vào cafe uống ? hết lại có thêm (không cần xin)
Hà Nội: Cafe + sữa + 2 cục đá = cốc nâu đá, xin mỏi miệng đuợc cốc nước lọc
---
Cơm trưa Sài Gòn với tô canh khổ qua tám ngàn
Cơm trưa Hà Nội với bát nước rau dầm sấu không lấy tiền
---
Ở Sài Gòn, bạn hãy dừng xe - dắt lên vỉa hè - quay ngược đầu xe - nếu không muốn chiếc điện thoại của bạn cuốn theo chiều gió
Ở Hà Nội, bạn hãy đứng giữa ngã tư tấp nập người qua để nói chuyện điện thoại cho cả thế giới biết bạn là ai
---
Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô receptionist (người tiếp khách) cúi gập người chào bạn
Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn
---
Mưa Sài Gòn giống tính tình các cô gái Sài Gòn - đỏng đảnh nhưng mau quên
Mưa Hà Nội giống tính tình các cô gái Hà Nội - âm ỉ và dai dẳng
---
Ở Sài Gòn, bạn có thể mặc quần short, dép lê đàng hoàng vào Rex
Ở Hà Nội, bạn có thể thấy các bác xe ôm mặc đồ vest đứng chờ khách bên Bờ Hồ
---
Ở Sài Gòn, họ gọi chiếc xe gắn máy của bạn là xe hai bánh
Ở Hà Nội, họ coi chiếc xe máy của bạn là xe có động cơ
---
Ở Hà Nội, một cốc trà đá của mấy bà hàng nước giá năm trăm đồng
Ở Sài Gòn, cốc trà đá đó có thể pha làm bốn ly nhưng lại miễn phí
---
Hà Nội: Đường, phố, ngõ, ngách
Sài Gòn: Đại lộ, đường, hẻm, hẻm
---
Khi hai cô gái cùng thích một món đồ giống hệt nhau
Con gái Hà Nội: "Tớ với ấy cùng mua nó nhé?”
Con gái Sài Gòn: "Ấy mua rồi à? Vậy tớ sẽ chọn thứ khác”
---
Khi bạn nói: "Cho tôi thêm một cái dĩa” với người bồi bàn
Ở Hà Nội: Người ta sẽ mang cho bạn một cái nĩa
Ở Sài Gòn: Họ sẽ mang cho bạn một chiếc dĩa (tính tiền 2 dĩa)
---
Khi bạn nói với một cô gái: "Thế em có yêu anh không?”
Con gái Hà Nội: "Nếu nói không thì sao”
Con gái Sài Gòn: "Tại sao lại không nhỉ!”
---
Khi bạn nhận lời đề nghị của người bạn: "Đi ăn sáng với tớ nhé?”
Ở Hà Nội: Hoặc là bạn có nhiều hơn 20 ngàn, hoặc là chả cần xu keng nào!
Ở Sài Gòn: Điều kiện cần và đủ: Bạn có tối thiểu 10 ngàn trong túi!
---
Khi phụ huynh người yêu bạn có lời mời bạn đến nhà dùng bữa
Ở Hà Nội: Bạn nói: "Dạ, vâng!”
Ở Sài Gòn:! Đã "Dạ” thì khỏi cần "Vâng”
---
Khi bạn chào phụ huynh bố mẹ người yêu trước khi ra về
Ở Hà Nội: "Cháu chào cô cháu về!”
Ở Sài Gòn: "Con thưa dì con dzìa!”
---
Bạn được coi là giàu có khi…
Ở Hà Nội: Bạn có rất nhiều tiền
Ở Sài Gòn: Bạn tiêu rất nhiều tiền
---
Giữ xe hàng quán:
Hà nội: Giữ xe miễn phí
Sài gòn: "Anh cho xin 2 ngàn”
---
Hà nội: Bia hơi, lạc rang, 9 giờ phắn
Sài Gòn: Chai lạnh, đá to, nồi lẩu, nửa khuya dzìa
---
Karaoke:
Hà Nội: Chọn bài, hát vui là chính, hát sai tông cũng kệ
Sài Gòn: Chọn số, hát hay là chính vì thế hát rất tình cảm. Nhỡ mà sai tông sẽ quê lắm đấy ạ
---
Xôi:
Hà Nội: Gói lá khoai hay lá sen, xôi đồ bằng chõ
Sài Gòn: Cho vào hộp, hay bịch nylon, cơm nếp nấu bằng nồi
---
Phở:
Hà Nội: Khó mà thiếu mì chính, quẩy
Sài Gòn: Làm sao ăn phở được khi mà không có rau, giá và tương đỏ (hoặc đen)
---
Siêu thị:
Hà Nội: Đắt đỏ, hàng hóa không thiết thực
Sài Gòn: Thuận tiện, giá rẻ như chợ. Là nơi thư giãn mỗi cuối tuần cả gia đình
---
Nhà sách:
Hà Nội : Nhân viên hách dịch
Sài Gòn : Vào đọc chùa thoải mái, nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi
---
Chùa chiền:
Hà Nội: Bước chân vào là thấy lòng nhẹ bẫng, hỉ nộ ái ố đã để lại ở phía ngoài cửa
Sài Gòn: Không gian ồn ào, không tịnh
---
Cắt chanh:
Hà Nội: Bổ ngang
Sài Gòn: Bổ dọc 2 bên, bỏ phần giữa
---
Lơ đễnh đụng phải xe dừng đèn đỏ đằng trước:
Hà Nội: Đan Mạch…..
Sài Gòn: Nạn nhân chỉ quay lại xem thủ phạm là ai rồi… chờ đèn xanh tiếp
---
Gái Hà Nội: dễ tán, khó bỏ
Gái Sài Gòn: dễ bỏ, khó tán
---
Gái miền nam nó yêu mình, mình là ông chủ. Đúng kiểu xuất giá tòng phu. Mình đi làm vất vả về muộn, say xỉn, nó chạy ra ngọt ngào: anh đi làm về có mệt không. Anh ăn gì, uống gì.
Gái bắc, nó yêu mình, nó sở hữu mình luôn. Đi làm về muộn 15 phút, mặt nó như cái mâm.
---
Gái nam mình xỉn, nó chăm mình nôn mửa các kiểu
Gái bắc mình xỉn, nó gọi đt cho bạn mình để kiểm tra đi đâu, mình xỉn, nôn mửa, thì kệ mình.
---
Gái nam nó không đòi hỏi nhiều trách nhiệm. Yêu và cưới tự nhiên như không.
Con gái bắc, mình cầm tay nó là nó coi như mình có trách nhiệm với nó cả đời. Thế mới tệ chứ.
---
Gái miền nam gần như không có khái niệm bình đẳng giới.
Gái bắc thì lại bình đẳng quá. Nhiều khi không biết ai là tướng trong gia đình.
---
Gái bắc mà có chồng tòng teng, nó cắt … luôn. Cắt xong rồi ngồi khóc hu hu.
Gái nam mà có chồng tòng teng. Nó đến phang con kia bét nhè luôn. Xong về nhà vẫn thờ chồng như một, chả vấn đề gì.
---
Gái bắc mà ko hài lòng về chồng, ví dụ chồng lăng nhăng. Đến cơ quan kể um với chị em đồng nghiệp. Chị em xúm lại "Bỏ mẹ nó đi, cần đ... gì”. Bình đẳng giới mà
Gái nam thì không có khái niệm không hài lòng về chồng.
---
Nhưng gái nam, nó là bồ mình, nó là vợ mình, mình phải lo cho nó đến tận răng. Tức là mình làm ăn ngày càng phải tấn tới. Mình sa cơ lỡ vận, nó chạy luôn.
Gái bắc, mình sa cơ, nó đi bán rau, bán cháo để nuôi mình
----
Cuối tuần:
Hà Nội: cả gia đình quây quần nấu nướng ăn tươi
Sài Gòn: đi ăn tiệm
---
Chợ tình Sài gòn: Anh hai có sài em hông
Chợ tình Hà nội: Chơi gái không đại ca
---
Hà Nội : hiếm gặp những xe đời cũ
Sài Gòn : những xe viện bảo tàng cho mượn vẫn lưu hành đầy trên đường phố
---
SG: chả ram , chả giò
HN: nem rán
---
Sài gòn : Vá xe lúc nửa đêm… em xin 5 ngàn thôi
Hà Nội : Muộn rồi em ơi, 50 nghìn anh vá cho
---
Xe khách:
Sài gòn : Đi xe đò !!! 1 người 1 ghế (số ghế đàng hoàng) không đón thêm nếu đã đầy
Hà Nội: Anh ngồi xích vào , cho người ta ngồi với !!!!!!!
---
Shopping thì Hà Nội thua đứt TPHCM rồi:
HN: Mới sáng sớm ngày ra mà đã mặc cả kinh thế, đi đi không để còn đốt vía nào!
SG: Cám ơn anh. Lần sau lại ghé em nha.
---
HN: Nặng về lời nói.
SG: Nặng về cử chỉ.
---
Hà-nội: Vào quán, ngôi lâu (hơn 30ph) là bị đuổi!
Sài-gòn: Vào quán, muốn ngồi bao lâu thì tùy!
---
Người Hà-nội: nói dài dòng nhưng khó hiểu!
Người Sài-gòn: nói ngắn gọn nhưng dễ hiểu!
---
Phong cách sống:
Người HN ra ngoài ban ngày, đêm về với u nó
Người SG ban ngày ở với vợ, ban đêm ra ngoài nhậu với bạn
---
Ở HN: nếu bạn gọi cái tẩy thì nó sẽ là cái tẩy
Ở SG: nếu bạn gọi cái tẩy, họ sẽ mang đến cho bạn một ly nước đá
---
Thuốc lá:
Ở HN, rất dễ dàng gọi 1 bao VINA
Ở SG, em chỉ có Mèo thôi anh Hai
---
Biển quảng cáo:
Ở HN, phải mang tính lịch sự, trang trọng
Ở SG, càng hài hước càng thu hút mọi người
---
HN: Yêu vẫn phải giữ
SG: Yêu là hết mình luôn
---
Giục người bán hàng gói nhanh lên:
SG: Vâng em làm ngay đây
HN: Làm gì mà cuống lên thế! Muốn nhanh biến sang hàng khác!
---
Khi khách đến nhà :
HN : Mời bác dùng cốc chè tươi ạ
SG: Tí !!! Con chạy ra quán bà Ba mua chai nước ngọt về coi
---
Khi ai cho mình cái gì:
HN: Vâng quí hóa quá
SG: Trời ơi dữ hông, sắp có bão ah
---
Khen đồ ăn ngon:
HN: Ngon tuyệt cú mèo
SG: Ngon bá chấy bọ chét
---
Con gái SG : da rám nắng, nói năng dễ thương
con gái HN : da trắng , lạnh lùng khó bắt chuyện
---
Người SG nói: dễ hiểu
Người HN nói: suy nghĩ trước khi hiểu
---
Uống bia:
Hà nôi: Chai bia được rót quay vòng cho nhiều ly
Sài gòn: Chai của ai người ấy uống, hồn ai nấy giử
---
Khách sạn:
Sài gòn: Khi bạn dừng xe, sẽ có người mở cửa và giúp bạn bê đồ
Hà nội: Có thể bạn sẽ phải gọi rát cả cổ mà chưa thấy lễ tân đâu
---
Sinh viên và cave:
Sài gòn: nhiều em sinh viên trông như cave
Hà nội: nhiều em cave trông như sinh viên
---
Khác biệt lớn nhất: con lợn & con ... heo
Con lợn sinh ở bắc, con heo sinh ở nam, con lợn ăn ngô còn con heo ăn bắp, da con lợn làm được bánh đa lươn còn con heo thì ko. Cuối cùng là con lợn đóng phim hiệp sĩ lợn còn con heo đóng phim con heo thôi.

Làng tôi - 4

Gõ đại bởi honngv, 10/2012



Hơn 7 tuổi (1957-1958) bố mẹ mới cho tôi đi học vì tôi bé như con chim chích. Tôi fải học hơn 1 năm lớp Vỡ lòng rồi mới lên lớp 1. Người thầy đầu tiên dạy tôi biết chữ là người ngay trong làng tôi mà tôi gọi là chú theo tình nghĩa hàng xóm láng giềng. Ông dạy học từ thời Pháp thuộc. Nay ông đã già yếu. Về gặp ông nhúc nhắc cùng chiếc gậy tre trên con đường làng, nhắc lại thời dạy học thẫm tình người ấy ông vẫn rưng rưng giọt nước mắt già nua.

Những con chữ đầu tiên ông dạy chúng tôi: “O tròn như quả trứng gà / Ô thì đội mũ, Ơ thì thêm râu”. Chúng tôi vừa nhận mặt con chữ vừa tập viết. Ban đầu thì tô theo nét chì của ông, sau tự viết. Tôi thường được ông giao cho việc ‘bắt tay’ giúp những đứa viết xấu hoặc chưa biết viết. Ngày ấy lớp Vỡ lòng chỉ có học viết. Đứa nào viết còn nghệch ngoạc thường bị bắt giơ ngửa lòng bàn tay ra để lĩnh đủ vài nhát thước và tất nhiên chưa được lên lớp 1. (Cứ theo chuẩn này bọn con tôi dù giờ đã tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc được học lớp 1 thời ấy).

Năm 1964, tôi đang học cấp II, Mỹ bắt đầu ném bom miền Bắc. Hàng hóa cực kỳ khan hiếm đến độ kg có vải để may quần áo. Chúng tôi đi học mặc quần nâu áo vá là bình thường. Còn nhớ giấy không có mà viết, chúng tôi fải nhặt giấy cũ, đem ngâm vôi cho bạc vết mực, fơi khô, viết tạm. Thầy cô chấm bài đến mờ mắt vì giấy, chữ nhòe, nhưng vô cùng thương học sinh. Năm ấy cũng là năm các cơ quan cấp huyện sơ tán về làng tôi. (Không ngờ dính đến ‘số kiếp’ tôi sau này). Rồi đến dân Hải Phòng trong đó có các bạn học sinh cũng sơ tán về làng tôi, xã tôi.

Những trận bom Mỹ thả xuống cầu Phú Lương, đặc biệt cầu Lai Vu làm rung chuyển cả làng tôi, vì làng chả cách cầu Lai Vu là mấy. Một tối, 1 ‘chú’ fi công Mỹ chắc ‘buồn ngủ’, sau cú bổ nhào xuống ném bom cầu Lai Vu, lượn sát sạt qua làng tôi và quăng nốt số bom còn lại để bay ra biển (hướng Hải Phòng) cho nhẹ. Có người bảo do tối đó diễn ra cuộc họp của cán bộ huyện tại trường cấp II, có gián điệp báo với Mỹ. Rõ là quan trọng hóa cho ‘thêm fần long trọng’. Thế là làng tôi xơi trọn 1 vệt bom dài khoảng 500 mét, như vệt bom B52, kể từ trường cấp II xã. Ngôi trường tôi đang học bay gần hết. Gia đình ông L không còn người nào, không tìm được xác. Nhà và vườn của ông biến thành 1 hố bom sâu to hơn Giếng Chùa Sơn. Cả làng, cả xã thức trắng đêm tìm kiếm cứu người. Ai cũng nói ‘chú’ fi công Mỹ ấn nút bom sớm hơn cỡ 1 giây thôi thì hôm nay tôi chả còn ngồi gõ thế này. Hú vía!

Việc làm ăn trong HTX chẳng đâu vào đâu, điển hình cho câu thành ngữ “Cha chung không ai khóc”. Dân cơ cực hơn, nghèo hơn. Họ xoay ra làm nghề fụ. Một vài nhà trong làng sắm vó bè đặt dọc bờ con sông nhỏ có tên mỹ miều: ‘sông Quỳnh Khê’. Ông chú tôi cũng sắm 1 cái. Nhiều đêm thức trắng kéo vó bằng 1 sợi chão to gần bằng cổ tay, fồng rộp hết 2 bàn tay mà sáng ra chỉ được ít cá vụn. Ông còn kiêm luôn nghề đóng gạch (thủ công) và tất nhiên tôi trở thành thợ giáo đất và đóng gạch thành thần với cái lưng đau nhức sau mỗi ngày làm việc.

Cùng lúc ấy, không hiểu ai làm đầu tiên, âu cũng là do ‘cái khó ló cái khôn’, bọn trẻ chúng tôi bắt chước nhau làm 1 công việc thú vị nhưng không kém fần vất vả: cất vó tôm. Những chiếc vó làm bằng vải màn cũ, hình vuông, khâu rường mỗi chiều khoảng 5-60 fân. Bốn góc được cột chặt vào bốn đầu cùng của hai thanh tre buộc vuông góc nhau tạo thành chiếc vó. Tôm đi ăn đêm nên fải cất vó ban đêm. Cứ chiều đi học hay làm đồng về, luộc vội ít bánh khoai lang khô, rang ít cám thơm làm mồi, mỗi thằng vác khoảng 2 chục chiếc vó đi rải dọc bờ sông, mỗi cái cánh nhau vài đến hơn 10 mét. Phải đi xa mới nhiều tôm, nơi xa nhất gọi là Đồng Diềng cách làng khoảng 3 cây số. Đêm tối đen như mực. Xa xa những đốm sáng lập lòe như ma chơi. Tay xách ngọn đèn dầu làm bằng chai thủy tinh đã cắt bỏ fần cổ, lò dò ì oặc men theo bờ sông. Nhiều lần bị thụt hố ướt bẩn hết cả. Cứ nghỉ khoảng 5 đến 15 fút lại đi cất hết 1 lượt 20 chiếc vó. Tôm thu được trút vào ‘vịt’. Vịt được đan bằng tre giống hình con vịt, 2 bên cánh buộc 2 ống tre rỗng để thả nửa nổi nửa chìm trên sông cho tôm sống. Có lúc ngồi ngủ quên, tôm ăn hết cả mồi cám. Thường đến 2, 3 giờ sáng hôm sau mới thu vó để về. Trên đường về, đứa nào cũng giành đi trước. Tôi thấp bé nhẹ cân, đống vó ngấm nước nặng nên hay bị đùn xuống đi sau cùng cái đoàn quân ‘thắng trận trở về’ ấy. Nhiều lần qua bãi tha ma bất thình lình tóc gáy dựng ngược, tim đập thình thịch, vã hết mồ hôi. Sợ vãi linh hồn.

Thích nhất là đêm nào được cất vó tôm cùng em Quyên. Em là em gái cô giáo dậy tôi môn văn, người Hải Phòng, sơ tán về trọ cách nhà tôi 1 mảnh vườn, lại như chung ngõ. Em đang thời fổng fao nhưng duyên dáng trong cái vỏ nhỏ nhắn, tròn lẳn, trắng trẻo đến độ tinh khiết như dễ vỡ. Đôi má căng hồng rõ mịn, nhìn đã thấy thơm. 2 con mắt đen láy, những khi lúng liếng như bắn đạn vào tim người đối diện. Nói năng nhẹ nhàng như gió thoảng, vâng vâng dạ dạ, rõ là con nhà gia giáo. Quần áo so với bọn quê mùa chúng tôi thì như công chúa trong truyện cổ tích. Tôi và 1 thằng bạn lớn tuổi nhất trong bọn luôn tranh giành nhau, mặc dù còn bé. Nhưng tôi học giỏi hơn hắn lại hót bùi tai hơn nên em hay chơi với tôi. Rủ em đêm cùng đi cất vó tôm, em chần chừ, suy nghĩ 1 hồi rồi đồng ý. Những lần ấy em cầm đèn đi trước soi đường, tôi đi sau. Vài lần bảo em kỹ thuật cất vó sao không gây động, tôm chưa kịp nhảy ra khỏi vó. Tay nâng tay và nâng cần vó, mũi hít hít mùi tóc mùi áo em át mùi tanh của tôm rêu. Lãng mạn hơn cóc ghẻ. Rồi em cũng thạo, tự mình làm được. Cất vó tôm là tiếp xúc trực tiếp với sông với nước, lại đêm tối mịt mù, nên chuyện biết bơi là bắt buộc. Em người thành fố, có lẽ chưa xuống nước bao giờ. Thành thử đương nhiên tôi kiêm cả ‘huấn luận viên bơi lội’. Khốn khổ cho cái thân tôi trong những lần dậy em bơi em lặn. Em, vô tư, con nít. Tôi, cũng con nít nhưng chẳng chịu vô tư. Thật chẳng khác Trời đầy! Vậy nên chuyện 2 đứa chỉ trên trời dưới đất, nhiều lúc chẳng ăn nhập gì. Nhưng em vui, em sướng, em hát suốt. Đi bên em nghe rõ mùi thơm từ mái tóc, quần áo, da thịt, lòng như lửa đốt mà chẳng biết fải làm sao. Hồi đầu năm (2012), họp đồng hương cấp III Kim Thành tại Hà Nội, em đến. Tôi hỏi sao ngày ấy dám đi cất vó đêm với anh. Em nói vì tinh nghịch mà thôi. Mất điện luôn. Rõ chán!

Vào năm 1967, 1968 gì đó, quê tôi bị 1 trận lụt lớn. Nước ngập ngang tường nhà. Vì là tường đất nên đa số các nhà bị đổ. Cây cối ngả nghiêng úa héo chết dần. Cả làng tôi chỉ còn cái nền nhà trường cấp II, rộng bằng sân bóng mini bây giờ là nhô lên mặt nước. Người, trâu, lợn, gà cả làng chen chúc nhau trên đó. Tất nhiên trong đó có bọn tôi và không thể không có em tôi, em Quyên ấy. Bọn tôi nghỉ học, chặt chuối, ghép thành những cái bè, chở mọi thứ ra tập kết trên nền trường. Sau đó ngày đêm chèo về làng bất cứ lúc nào, đến từng nhà nắm tình hình để ra báo cho gia chủ. Tôi lại rủ em đi bè cùng vì em đã biết bơi. Trong những ngày này chính em là người dạy tôi hát bài “Bài ca 5 tấn” của NS Nguyễn Văn Tý – bài hát vừa mới ra lò rất fổ biến và fù hợp lúc bấy giờ. Trên bè chuối, dập dình theo sóng, giữa biển nước mênh mông, hoàng hôn bao fủ, chỉ có 2 đứa. Cứ từng câu em hát trước, tôi rống sau. Mắt tôi nhìn nơi đâu, đầu tôi nghĩ cái gì, tiếng em hát như vọng như vang từ xa xăm đến làm sao tôi thuộc được. Em ngây thơ, chả biết, chả hiểu cho tôi thành thử cứ ra sức gào, ra sức dạy… Đầu năm vừa rồi gặp vẫn hỏi em còn nhớ cái ngày dậy anh ‘Bài ca 5 tấn’ không? Em nói nhớ chứ, nhớ chứ, quên sao được, lại còn thêm, sao ngày ấy anh ‘dốt’ thế? Nói giờ anh vẫn còn dốt, hôm nào dạy lại anh nhé. Cười.

Em được cái hay: viêc gì cũng làm, cũng bắt chước, lại quá ngây thơ. Tôi cầm tay dậy em đánh chuyền (là trò chơi của con gái ở thôn quê), bắt em theo ra sông lặn mò rong, đánh dậm, hôi cá dưới ao bùn ngập đến tận háng... Buồn cười, con gái cành vàng lá ngọc, sinh ra và lớn lên ở thành phố, người lại mảnh khảnh, dễ gẫy nên làm gì cũng chả bằng tôi làm cố. Nhưng tôi cố tình rủ em làm mọi việc. Thế mà da em vẫn trắng, má em vẫn hồng, môi em vẫn mọng vẫn thắm. Thế mới tài!

Khuc Hat Song Que

Trở về dòng sông tuổi thơ - Mỹ Linh