29 thg 3, 2014

Chuyện một người phụ nữ hết lòng vì kháng chiến, vì Việt minh đã bị xử bắn oan trong CCRĐ

  bolapquechoa:

22-03-2014

Chuyện về người phụ nữ đầu tiên bị bắn oan trong Cải cách ruộng đất



Xuân Ba ( Bản gốc)
Thư Xuân Ba:Kg các anh.
Vì nhiều lý do, bài về bà Nguyễn Thị Năm ( Cát Hanh Long ) đăng trên An Ninh Thế giới ( số 1349& 1350) ra ngày Thứ Tư và Thứ Bảy 15-3 không đủ đầy như bản thảo gốc của người viết.
Tôi biết ơn sự tận tình cố gắng của các anh Phạm Văn Miên TBT và Hồng Thanh Quang Phó TBT để hai bài báo trên đến tay bạn đọc.
Tôi xin gửi lại các anh đọc bản gốc và.mong được thông cảm
Chúc lành
Xuân Ba
Tôi ngập ngừng ngừng gõ lên cánh cửa một ngôi nhà ở đường Láng.
Ngập ngừng như động thái của người có lỗi.
Lỗi vì mình đã quá muộn? Lỗi vì sự lừng khừng chần chừ, dùng dắng?
Thực ra nhiều năm trước,  có lần tôi đã tìm đến ngôi nhà 117 Hàng Bạc. Nhưng người chủ ngôi nhà cho biết người tôi cần tìm không có ở đây. Và không biết đã chuyển đi chỗ nào?
Những ngài ngại lẫn sờ sợ. Nỗi sợ vô cớ và bầy đàn ấy đã khiến dài mãi thêm những lừng khừng cùng dùng dắng...
Người tôi cần tìm là ông Nguyễn Hanh.
Ông là thành viên trong cụm danh từ Cát Hanh Long. Cụm từ ấy từng ám vào tâm trí không ít người của một thời một thuở?
Ông Nguyễn Hanh là con trai trưởng của bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long, người đàn bà đầu tiên bị bắn oan trong Cải cách ruộng đất (CCRĐ)
Nhưng lần này sau khi gặp được một người, tôi đã quyết dẹp đi sự dùng dắng đó. Người ấy là ông Lưu Văn Lợi thư ký riêng của ông Lê Đức Thọ
Dầu chấm dứt
thành dấu chấm lửng?
Bút tích của ông Lê Đức Thọ
Tôi đã quấy quả ông nhiều lần dịp mới đây, 40 năm Hiệp định Paris.
Ông như một phần, một mảng miếng của sử. Là thư ký riêng cho Cố vấn Lê Đức Thọ nhiều năm, không chỉ 4 năm 8 tháng 16 ngày, thời gian diễn ra cuộc hòa đàm Ba Lê.
            May mắn nhà ngoại giao tuổi cao sức yếu ấy còn rất mẫn tiệp. Lần này trên bàn làm việc của ông là một tờ A4 Photocopy. Chữ của ông cố vấn Lê Đức Thọ
Thân mến tặng Công và Hanh để đánh dấu chấm dứt sự đau buồn kéo dài lâu năm của gia đình và cũng là của chung. Hà Nội ngày 28-1-1987
Chuyện của nhà ngoại giao kiêm thư ký của ông Lê Đức Thọ thoáng đưa tôi về những năm xa. Những Võ Nguyên Giáp Trường Chinh, Lê Đức Thọ Hoàng Quốc Việt cùng nhiều yếu nhân của Đáng của Mặt trận Việt Minh từng qua lại được chở che ở ngôi biệt thự bề thế ở ven hồ Thiền Quang. Sau ngày toàn quốc kháng chiến, lại cũng những đáng bậc ấy cùng nhiều yếu nhân của Đảng của Chính phủ cũng nhiều dịp tá túc qua lại sinh hoạt ở khu đồn điền Đồng Bẩm vùng Thái Nguyên. Chủ những cơ ngơi những biệt thự cùng khu đồn điền ở Đồng Bẩm ấy là bà Nguyễn Thị Năm thường gọi là Cát Hanh Long, tên một hiệu buôn nổi tiếng ở Hà Thành, Hải Phòng.
Chuyện bà cùng chồng thuở hàn vi ăn chắt nhịn thèm lao tâm khổ tứ với khiếu kinh doanh cùng năng lực thương mại vượt trội đã gây dựng nên cả một cơ ngơi đồ sộ là cả một câu chuyện dài. Nội việc bà kinh doanh hai thứ hàng nặng nhất và nhẹ nhất khi ấy là tơ và sắt thép nổi tiếng ở Hà Thành và Hải Phòng cũng đã có lắm chuyện như là giai thoại? Người nữ nhi giàu tiền bộn bạc ấy lại sẵn tấm lòng son với đất nước. Thời gian trước năm 1945, những căn biệt thự của bà ở Hà Nội và Hải phòng là nơi đi về liên lạc của Việt Minh. Hai người con trai của bà Năm đã được giác ngộ được bí mật lên chiến khu.
Khó kể hết những đóng góp của nhà tư sản ấy cho cách mạng. Từng ủng hộ Việt Minh trước CM tháng Tám 20.000 đồng bạc Đông Dương (tương đương bẩy trăm lạng vàng) rồi sau này là thóc gạo, vải vóc, nhà cửa.  Bà là một trong những người đóng góp tiêu biểu nhất của “Tuần Lễ Vàng” ở Hải Phòng vơi hơn một trăm lạng vàng.
Một sự kiện vô tiền khoáng hậu khi ấy đối với một nữ nhi thường tình là bà đã ngồi trên chiếc xe ô tô của nhà  treo cờ đỏ sao vàng từ Hải Phòng lên thẳng chiến khu qua thành phố Thái Nguyên, nơi quân Nhật còn chiếm đóng đến Đồng Bẩm, Đình Cả, Võ Nhai để báo cho con trai và các đồng chí của mình tin Hà Nội đã giành được chính quyền! Sau thời điểm kháng chiến toàn quốc, bà trao chiếc búa cho đội tự vệ phá hoại để làm cái việc san bằng địa khu biệt thự Đồng Bẩm thực hiện chủ trương tiêu thổ kháng chiến. Sau đó bà là chủ tịch Hội phụ nữ tỉnh Thái Nguyên và khu đồn điền Đồng Bẩm từng nuôi ăn cho một trung đoàn vệ quốc quân trong một thời gian dài.
Tiếc thay, phát súng đầu tiên của CCRĐ lại nhằm vào một phụ nữ. Người đó là bà Nguyễn Thị Năm.
Bà bị bắt bị đấu tố với tội danh tư sản địa chủ cường hào gian ác
Rồi bị lôi ra pháp trường.
Sự kiện bi thảm ấy diễn ra vào lúc 8 giờ tối ngày 29 tháng Năm Âm lịch năm 1953. Khi bà vừa tuổi 47.
Một ngày mùa đông năm 1986, ông Lê Đức Thọ cho gọi Lưu Văn Lợi và dặn như thế như thế...
Như thế là việc ông cử người thơ ký của mình đến số nhà 117 Hàng Bạc. Con trai bà Cát Hanh Long ở đó.
Không phải một mình ông Nguyễn Hanh, con trai bà Năm. Cả gia đình 6 nhân khẩu chen chúc trong một diện tích chỉ hơn 20 mét vuông. Tận mắt chứng kiến bao thứ gian nan về nơi ở của thời bao cấp khốn khó, nhưng khi đến 117 Hàng Bạc ông Lợi vẫn không khỏi xót xa.
Ông có trách nhiệm báo cáo lại với vị Trưởng Ban Tổ chức TW những gì mắt thấy tai nghe về gia cảnh hiện thời của nhà Cát Hanh Long.
Ông Lê Đức Thọ nghe ông báo cáo rồi ngồi lặng đi hồi lâu. Bằng chất giọng rời rạc khẽ khàng, ông Thọ như đang chắp nối lại ký ức đã quá vãng. Ông Lợi biết động thái hơi hiếm hoi của  thủ trưởng khi chia xẻ với người thư ký... Rằng chính Bác Hồ thời điểm đó đã thẳng thắn với các đồng chí cố vấn rằng người ta nói không nên đánh phụ nữ dù bằng một cành hoa huống hồ phát súng đầu tiên của cuộc CCRĐ lại nhằm vào một phụ nữ mà người ấy lại rất có công với cách mạng.
( nghe đến đây tôi chợt nhớ ngay cái câu nhất đội nhì giời. Nhưng có lẽ thời điểm ấy  có thứ còn trên cả đội, trên cả cán bộ cải cách nữa?)
Ông Lê Đức Thọ lại thở dài với người thơ ký của mình rằng thời điểm CCRĐ đang hồi cao trào  ngoài đó, ông đang ở miền Tây Nam Bộ. Một hôm ông được nối điện thoại với ngoài Bắc. Phải có việc chi hệ trọng lắm thì mới có sự liên lạc đặc biệt này? Đầu dây bên kia là ông Hồ Viết Thắng, một yếu nhân của CCRĐ. Hóa ra ông Thắng chỉ hỏi ông một câu. Mà câu ấy chả ăn nhập gì với hoàn cảnh hoạt động bí mật gian khó hiểm nguy ở căn cứ địa miền Nam khi ấy khiến ông Thọ rất bực. Câu ấy là bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long có cho đồng chí cái gì khi đồng chí ở nhà bà ấy không?
Qua câu ấy cùng khẩu khí của người hỏi, ông cũng mường tượng ra phần nào không khí và tình thế của một phong trào như CCRĐ! Nhưng không ngờ đến những hậu họa? Có phải vì thế mà ông Lợi có lúc thoáng nghĩ, ông Lê Đức Thọ, một trong những yếu nhân của cách mạng miền Nam đã không tiến hành CCRĐ đối với nông thôn miền Nam?
( Nghe chuyện ông Lợi, tôi chợt nhớ đến một văn bản. Đó là lời chứng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp ngày 10-11-2001: “Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long là một địa chủ có tinh thần yêu nước, trong kháng chiến đã từng giúp đỡ bộ đội. Bản thân tôi và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh có lúc đã ở lại nhà bà. Trong những buổi họp sửa sai, chính Bác Hồ, đồng chí Trường Chinh và đồng chí Lê Văn Lương đều cho rằng xử trí bà Nguyễn Thị Năm là một sai lầm”.
Lu bu với công việc hết trong Nam rồi ngoài Bắc, quên thì không hẳn nhưng chưa có lúc nào rảnh để đụng đến việc oan sai này. Ông Lợi nhớ lời thủ trưởng mình đã phàn nàn như thế...
Ông Lê Đức Thọ viết một lá thư dán kín rồi đưa ông Lợi chuyển cho đồng chí Trường Chinh.  Một lúc sau, thấy người thư ký của mình đưa lại thư với lý do là thư ký đồng chí Trường Chinh khi biết được nội dung thư đã từ chối việc đưa thẳng cho thủ trưởng của mình!
Ông Lê Đức Thọ cười... Rồi sau đó là động thái hơi bị hiếm, ông Thọ đi bộ sang chỗ đồng chí Trường Chinh...
Khoảng 30 phút sau, ông trở lại cười với người thư ký xong rồi... 
Một ngày áp Tết Đinh Mão năm 1987, ông Lợi tháp tùng thủ trưởng của mình đến 117 Hàng Bạc. Giữa những người thân của gia đình bà Cát Hanh Long, ông Lê Đức Thọ tặng quà Tết và tập thơ mới xuất bản của mình với lời đề tặng như bản photo trên đây...
Trong tay tôi là một văn bản của Ban tổ chức TW do Phó trưởng Ban Lê Huy Bảo ký thay Trưởng Ban Tổ chức. Văn bản số 213/TCTW. Hà Nội ngày 4-4-1987
Kính gửi Thường vụ Tỉnh ủy Bắc Thái. Trước đây bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long bị quy thành phần “Tư sản địa chủ cường hào gian ác” bị xử tử ở Thái Nguyên. Nay con bà Năm là 2 ông Nguyễn Hanh và Nguyễn Công ở số nhà 117 Hàng Bạc hà Nội gửi thư lên các đồng chí Trường Chinh Lê Đức Thọ đề nghị sửa lại thành phần giai cấp và thực hiện đúng chính sách của Đảng Nhà nước đối với gia đình bà Nguyễn Thị Năm.
Sau khi xem xét thư khiếu nại và các tài liệu xác nhận đồng chí Trường Chinh và Lê Đức Thọ thấy việc sửa lại quy định thành phần giai cấp cho bà Nguyễn Thị Năm là tư sản, địa chủ kháng chiến” là đúng với thực tế đúng với chính sách của Đảng và Nhà nước.
Ban Tổ chức TW Đảng đề nghị Thường vụ Tỉnh ủy và các đồng chí có trách nhiệm thực hiện ý kiến trên của đồng chí Trường Chinh và Lê Đức Thọ.
Rất nhanh, UBND tỉnh Bắc Thái ngày 11-6-1987 có một Quyết định mang số 123/UBQĐ do ông Chủ tịch Đặng Quốc Tiến ký. QĐ ghi rõ Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long trước bị quy thành phần “ Tư sản, địa chủ cường hào, gian ác” nay sửa lại Thành phần giai cấp cho bà Nguyễn thị Năm  là “ Tư sản, địa chủ kháng chiến”
Việc sửa lại thành phần giai cấp có giá trị từ ngày có quyết định này.
Như vậy việc sửa lại thành phần giai cấp và thực hiện đúng chính sách của Đảng Nhà nước đối với gia đình bà Nguyễn Thị Năm theo chỉ đạo của ông Trường Chinh và Lê Đức Thọ cùng Ban Tổ chức TW mới được thực hiện một nửa!
Còn việc thực hiện đúng chính sách của đảng và Nhà nước đối với gia đình bà Nguyễn Thị năm, 26 năm đã qua vẫn còn để đó?
Dấu chấm hết vô tình thành dấu chấm... lửng?
Kỳ 2.
 Tan tác một mái ấm
Ông Lưu Văn Lợi
Cánh cửa căn hộ ở đường Láng mở ra...
Trước khi đến đây trĩu trong tay là một tập giấy tờ. Tờ đầu tiên có những dòng
            Hà Nội ngày 27-4-1998. Kính gửi ông Chủ tịch Quốc hội. Chúng tôi là con trai, con dâu của bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long tên là Nguyễn Hanh và Nguyễn Cát tức Hoàng Công. ( Ông Hoàng Công đã mất do tai nạn năm 1989) và vợ ông Công là Đỗ Ngọc Diệp  xin gửi đến ông Chủ tịch QH một việc khẩn. Trong nhiều năm qua gia đình chúng tôi đã có nhiều đơn thư gửi đến các cơ quan có trách nhiệm các cấp chính quyền từ xã trở lên đến Trung ương cùng Tổng Bí thư xin xem xét việc khen thưởng cho mẹ chúng tôi theo Nghị quyết 28 CP ngày 29-4-1995 ( Nghị quyết về  ) Nhưng cho đến nay chưa được cấp nào trả lời...
           
Và bây giờ là 8-2013, ngoài lá đơn gửi ông chủ tịch QH là Nông Đức Mạnh năm 1998 ấy còn hơn 20 lá đơn khác gửi cùng nội dung đến các đời Thủ tướng, TBT, Chủ tịch QH từ năm 1995 đến nay vẫn vẫn chưa được cấp nào trả lời!
Tiếp tôi là chủ nhà, ông Nguyễn Hanh năm nay tròn 90 và vợ Phạm thị Cúc  86 tuổi. Bà Cúc ngó còn minh mẫn. Ông Hanh đi lại đã phải có người dìu. Sự tháo vát hiếu thảo của 3 người con của ông bà đã vượt thoát cho cả nhà bà cùng bố mẹ ra khỏi căn hộ chật chội tù túng ẩm ướt kế ngay nhà vệ sinh công cộng ở 117 Hàng Bạc.
Tôi xin phép được lên gác thắp hương cho cụ Nguyễn Thị Năm.
Nghiêm ngắn trên bàn thờ là bức chân dung hiếm hoi của cụ bà Nguyễn Thị Năm còn sót lại. Khắn vấn.  Tóc đen nhưng nhức chải  ngôi giữa. Nét mày và miệng thanh tú. Ảnh cụ bà chụp khi hơn 40 tuổi. Tướng những người phụ nữ có cung mệnh ích phu vượng tử. Cụ ông không may bạo bệnh mất sớm trước năm 1945. Một mình cụ bà những đảm lược thông minh tháo vát chèo chống đưa con thuyền cát Hanh Long qua bão tố thác gềnh. Qua bao tao loạn đổi thay của thời cuộc, trân trang thờ kia bà vẫn mãi mãi trẻ trung vẫn mãi mãi tỏa cái ánh nhìn sắc sảo bao dung xuống hậu thế!
Bên phải là tấm hình cụ ông ngó trẻ trung. Ban nãy đến nhà tôi mới rõ hết cái thương hiệu Cát Hanh Long nổi tiếng ở Bắc Kỳ. Cát, tên người con trai thứ hai, thời gian hoạt động bí mật có tên là Hoàng Công, từng là Trung đoàn trưởng thuộc Sư 308. Hanh, người con trai cả. Long là tên cụ ông quê gốc ở làng Đại Kim Thanh Trì Hà Nội.
Tuổi tác tật bệnh, có thể một lúc nào đó hơi lẫn như cụ bà phàn nàn nhưng khi nhắc đến những ngày tháng Tám năm 1945 là trí nhớ cụ ông thoắt như được ánh sáng diệu kỳ nào đó của quá khứ rọi soi? Cụ cứ vanh vách từng chi tiết buổi sáng ngày 25 tháng Tám năm 1945 đoàn xe của ông Trần Huy Liệu thay mặt cho Chính phủ lâm thời cùng đoàn xe của ông Nguyễn Lương Bằng đại diện cho Mặt trận Việt Minh cùng xuất phát từ Hà Nội có sứ mệnh vào Huế tiếp nhận sự đầu hàng của Bảo Đại. Chả là chàng trai Nguyễn Hanh khi đó mới 22 tuổi, được chọn trong đội hình Thanh niên thành Hoàng Diệu có vinh dự được tháp tùng Đoàn.
Ngày 30-8 Đoàn mới vào đến Huế. Đành một nhẽ đường xá thời đó xấu nhưng làm chi mất đến 5 ngày mới vô được Huế? Hóa ra cả phái đoàn phải liên tục dừng lại dọc đường ngày cũng như đêm để gặp gỡ nói chuyện với đồng bào chặn đón ủy lạo đoàn ở các địa phương dọc đường. Người ta khênh cả kiệu bát cống kiệu long đình bày hương án giăng cờ đại, cờ đuôi nheo chỉ dùng trong các dịp lễ trọng để chào mừng đại diện của Việt Minh.
Trong suốt cuộc gặp, tôi để ý có 2 việc mà cụ Hanh thường nhắc đi nhắc lại? Đó là chi tiết khi đưa tay đỡ cái ấn Hoàng đế chi bảo bằng vàng đúc do ông Trần Huy liệu đưa cho, anh tự vệ thành Hoàng Diệu Nguyễn Hanh cứ tưởng nó nhẹ nên đón lấy bằng động thái nhẹ nhàng làm suýt rơi ấn. Một vật nữa tượng trưng cho quyền lực Nam Triều là chiếc kiếm. Cũng tưởng nó nặng hóa ra nhẹ hều, bao kiếm đã rỗ rỉ nhiều chỗ!
Chi tiết thứ hai là cái túi đựng kim cương của mẹ mình, bà Nguyễn Thị Năm.
Cái túi ấy trước khi đám tự vệ cùng đội cải cách súng ống hùng hổ xông vào nhà điệu bà đi với tội danh tư sản địa chủ cường hào gian ác,  bà Năm dường như đã tiên liệu được điều gì? Bà nhanh tay quẳng cho cô con dâu cái túi đựng những kim cương hột xoàn gì đó mà con dâu mà không rành chỉ biết nó khá nặng, trĩu cả tay!
            Sau gần 3 tháng, ngày cũng như đêm liên miên đấu tố bà năm luôn bị cách lý vói gia đình nên không kịp biết chỉ mấy ngày sau khi bà bị bắt, trong một đợt khám xét săm soi hang cùng ngỏ hẽm khắp nhà cửa sân vườn, đội cải cách đã phát hiện ra cái túi kim cương ấy và ra lệnh tịch thu! Tịch thu nhưng không hề có biên bản, giấy biên nhận mà là thu trắng tài sản của nọn tư sản địa chủ cường hào gian ác. Cô con dâu điếng người.  Bà con dâu khi ấy còn trẻ nhưng cũng đủ biết những vật trong cái túi gấm kia còn giá trị hơn cả vàng! Nhưng hình như cái thời ấy, cái đau mất người cùng những tan đàn xẻ nghé nó đau nó khủng khiếp hơn cái mất mát tài sản?
Thời điểm ấy,  Nguyễn Hanh đang ở Nam Ninh Trung Quốc. Liên miên những tháng ngày hăng say tiếp thụ kiến thức rèn cán chỉnh quân để sau này về truyền thụ lại cho đơn vị bộ đội của mình.
            Tin tức về một cuộc cải cách trời long đất lở cũng sang được bên đó nhưng tuyền một thông tin dân phấn khởi đang vùng lên đánh đổ địa chủ ác bá người cày có ruộng. Nguyễn Hanh không một chút mơ hồ nghi ngại... Một ngày tháng 6 năm 1953, Nguyễn Hanh được chỉ thị về nước có lệnh gấp. Chẳng cần phải khi cánh cổng trại cải tạo Tuyên Quang doang rộng và mình được điệu cổ vào, Nguyễn Hanh mới biết mình đang lâm nạn mà thái độ thù địch của những người dẫn anh đi khi qua biên giới đã báo trước cho Nguyễn Hanh những sự dữ.  Những ánh mắt như tóe lửa khi hướng về phía anh. Cả những lời phũ phàng bật ra ở địa điểm đón đầu tiên Con cái bọn bóc lột cường hào ác bá...
            Cái điều Nguyễn Hanh không ngờ không biết khi đó mẹ mình đã bị bắn. Cho mãi sau này, trong một đợt tiếp tế thăm nuôi, vợ anh mới hé cho tin ấy.
Cho mãi mùa đông năm 1956, trong căn lều tuềnh toàng giành cho con cái cường hào ác bá ở Đồng Bẩm, cách cái nền khu biệt thự từng dập vụn thời điểm tiêu thổ kháng chiến không xa. Và ngoài kia là ràn ràn tứ bề gió lạnh,  Nguyễn Hanh thân hình còm nhom tật bệnh, qua câu chuyện ngập trong nước mắt của vợ, ông dần dà tường hết mọi việc xảy ra trong những ngày khốn khổ ấy. Chi tiết cái túi vợ ông có kể nhưng Nguyễn Hanh đã quên bẵng ngay sau đó.
Tinh mơ hôm sau, ông lựa lúc vắng người, theo hướng chỉ của vợ ông ra gục khóc trên mộ mẹ lúc này cỏ dại đã mọc dày nhưng không dám xới xáo gì.
Những năm cuối 50, khi những cuồng phong của những đợt CCRĐ đã bớt thôi gào thét, cả nhà ông, con trai con dâu và cháu nội của bà Cát Hanh Long mang cái án con cháu của kẻ tư sản cường hào gian ác bị cách mạng xử tử tìm đường về Hà Nội.
Nói về cũng chẳng phải... hay đi tiếp?  Hà Nội hay Hải Phòng? Quê đâu? Nhà cửa đâu? May mà sau những ngày ra trại gặp đợt sửa sai, ông Hanh được bạn bè người quen giúp cho xin được một chân trong văn phòng Ty kiến trúc Thái Nguyên. Khi dạt về Hà Nội lại cũng được người quen xin vào làm ở một xí nghiệp dược phẩm. Bà vợ cũng may cũng xin được một chỗ làm dạy ở một trường tiểu học.
Cái đoạn khốn khó nhất là phải tìm lấy một chỗ ở. Trong lúc hoạn nạ nhiều bạn bè đã giang tay ra. Nhưng ở nhờ mãi sao tiện? Mất hơn 3 năm lúc ở nhờ lúc thuê cả nhà ông Hanh mới dạt vào một góc ở 117 Hàng Bạc.
Bên tôi là chị Phương con gái cả ông Hanh. Bà mẹ chị Phương dõi ánh mắt xót xa về phía con gái khi chị kể cái đoạn đói không sợ nhưng ngại nhất là những ánh mắt lúc khinh khi lúc soi mói của hàng xóm của bạn bè ngay trong lớp đôi lúc xì xào con nhà địa chủ ác bá...
Học phổ thông lên đến đại học Bách khoa cũng dần bớt đi sự tò mò thiếu thiện cảm. Tuổi trẻ mà. Nhưng khi tốt nghiệp, Phương mới thấy giật mình. Điều lo sợ mơ hồ của cô đã thành sự thực khi cô được phân về Tổng cục Thống kê. Ông cán bộ tổ chức ân cần trả lại hồ sơ cho cô và nói thẳng bên náy hơi ngại cái lý lịch cháu ạ.
Chờ đợi mãi, cô xin về Bộ vật tư theo lời giới thiệu của người quen. Đợi mãi không thấy gọi. Cô đánh liều đến thì thông tin mà cô nhận được cũng na ná như bên Thống kê.
Người quen của gia đình Phương lại thân với ông Bộ trưởng.
Thời điểm ấy, chưa có sự kiện cải thành phần từ gian ác cường hào xuống địa chủ kháng chiến. Nhưng ông Bộ trưởng hình như có kênh để liên lạc với một trong những yếu nhân từng qua lại gia đình bà Cát Hanh Long thời đen tối. Rồi cuối cùng, Phương cũng được nhận vào làm ở Bộ vật tư.
Chuyện của Nguyễn Tấn, em trai cô Phương cũng gian nan. Anh Tấn thi vào Đại học Quân sự nhưng không được gọi.  Năm 1968 anh Tấn xung phong đi bộ đội. Rồi thỏa mãn cái chí học của mình bằng con đường tại chức Bách khoa. Tích cực phấn đấu mãi cũng không được kết nạp Đảng vì thành phần gia đình. Và phấn đấu mãi cũng không trở thành sĩ quan chuyên nghiệp. Nguyễn Tấn xin về hưu ở tuổi 50.
Một cụ già với những bước lẫm chẫm, thường phải có người dìu, trong câu chuyện nhiều lúc ông Nguyễn Hanh phải vỗ vỗ lên đầu chừng như để nhớ ra một điều gì đó mà với thời gian với những tao loạn cùng tật bệnh có khoảng khắc nào đó chìm khuất? Thuở mạnh bạo trẻ trung rồi trung niên, người ấy đã quên bẵng đi chuyện cái túi. Cái túi chứa những ngọc ngà châu báu . Cái túi của nhiều gia tài. Thế mà buổi xế chiều hoàng hôn, cái túi thốt trở nên rành rẽ trở nên băn khoăn lẫn đau đáu?
Chi tiết thứ hai mà ông hanh thi thoảng nhắc đến chỉ sợ khách quên. Ấy là khi ông Hanh, nói mà như nhắc rằng không biết cái túi của cụ nhà tôi mà đội cải cách tịch thu ngày ấy có mang sung vào công quỹ hay là mang đi làm của riêng? 
 
Bàn thờ bà Nguyễn Thị Năm
Kỳ III.
Tìm mộ bà Nguyễn Thị Năm
Ông bà Nguyễn Hanh
Còn Nguyễn Cát, người con trai thứ thời điểm bà Năm bị thụ hình, đang ở đâu?
Cũng như ông anh, ông cát khi đó đang được học tập chỉnh huấn chỉnh cán bên Trung Quốc có điều không cùng nơi. Cũng phải, ông em hình như có chí tiến hơn người anh. Năm  1953 ấy đã là Trung đoàn trưởng của sư 308.
Hoàng Công là tên hồi Nguyễn Cát hoạt động bí mật.
Trong tay tôi có nhiều bản chứng của nhiều cán bộ cao cấp. Trong đó có ông Đào An Thái, nguyên Cục trưởng Cục Lưu trữ. Ông Hoàng Thế Thiện, nguyên Bí thư Đảng ủy chuyên gia giúp bạn K trực thuộc Trung ương. Ông Nhi Quý nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thái Nguyên.
Xin biên ra ra một đoạn.
Anh Nguyễn Cát (tức Công) đã được chúng tôi tổ chức vào một trong những nhóm Thanh niên cứu quốc hoạt động bí mật ở thị xã Thái Nguyên trước Tổng khởi nghĩa.
Tháng 5 năm 145 anh Cát đưa lên chiến khu 20 ngàn bạc Đông Dương ( thời giá khi đó tương đương 700 lạng vàng) tiền của gia đình anh ủng hộ đoàn thể. Tôi đã nhận tiền và giao lại cho Ban cán sự Võ Nhai.
Anh Cát thường xuyên cung cấp cho chiến khu thuốc chữa bệnh máy đánh chữ, giấy mực, và nhiều thứ khác khi chiến khu yêu cầu. Anh cát tích cực thực hiện những chỉ thị của Ban cán sự. Sau CM anh Cát được giao công tác ở Ty Tuyên truyền tỉnh. Sau đó được rèn luyện thử thách trong bộ đội. Tham gia nhiều trận đánh và đã bị thương. Qua nhiều gian khó thử thách vẫn trung thành tận tụy với cách mạng.
Cũng như ông anh, từ Trung Quốc, Trung đoàn trưởng Nguyễn Cát bị dẫn ngay về nước và vào thẳng trại một trại cải tạo Thái Nguyên.
Mãi cuối năm 1956, ông mới được tha. Sau sửa sai, ông được chuyển ngành sang Ty Thương nghiệp rồi sau đó gia đình ông về Hà Nội.
Trong thời gian Nguyễn Cát bị giam, vợ ông Cát, bà Đỗ Ngọc Diệp vốn là cán bộ bí mật hoạt động từ năm 1944 khi ấy may mà đang hoạt động trong vòng địch hậu Bắc Ninh nên vô tình bà thoát không bị bắt và đấu tố. Nhưng không thoát được sự động viên của tổ chức rằng cô còn trẻ đang có tương lai nên cắt đứt với con cái địa chủ cường hào ác bá.
Cán bộ địch hậu Đỗ Ngọc Diệp không chịu. Lần hồi cũng đến thời điểm sửa sai. Hai vợ chồng lại đoàn tụ. Họ cưới nhau năm 1952. Mãi năm 1958 mới sinh con gái đầu lòng. mẹ Ngọc Diệp con là Kim Chi. Cành vàng lá ngọc.
Năm 1989, ông Nguyễn Cát đương khỏe mạnh ở tuổi 64 đi xe máy, bất đồ bị một thằng vô lại quành xe trước mũi xe ông Cát. Ông bị ngã đập đầu xuống và qua đời luôn tại bệnh viện.
Trước đó, ông Cát cùng vợ, gia đình ông anh đã lao tâm khổ tứ trong việc tìm mộ bà Năm.
Thời gian cùng thiên nhiên nhiệt đới như cũng hợp sức với sự vô tình vô tâm của con người trong việc làm nên sự quên lãng? Những bấn bíu nhọc nhằn trong sinh kế cùng bao thứ vụn vặt lo toan nhoáng cái đã nhiều năm qua đi. Cả nhà ông Hanh ông Cát lần ấy lên Đồng Bẩm thăm mộ mẹ đã hoảng hốt nhận ra khu vực ngày trước nơi chôn cất bà Nam địa hình địa vật đã thay đổi không còn nhận ra. Cây cối mọc đầy um tùm...
            Không bó tay, ông Cát cùng người nhà ra sức cày nát đám đất hoang nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Không nản, lần khác họ lại lên Đồng Bẩm. Tha thẩn dọc khu vực rìa sân bay Đồng Bẩm ( trước CM Pháp cho xây dựng một sân bay dã chiến bị bỏ hoang nhiều năm) nơi được xác định chôn cất bà Năm. Lần này lòng tin của đám người tìm mộ dường như được củng cố thêm vì có một ông tự vệ hồi 1953 đã tham gia chôn cất bà Năm trong đêm. Nhưng lại nhiều lần đào xới mà vẫn không có kết quả.
Gần đó có một đơn vị bộ đội đóng quân. Thấy người nhà ông Hanh xuất hiện ở đây mấy lần, một chú bộ đội chuyện nhỏ với các bà các cô rằng, nếu đi tìm mộ thì chắc cũng quanh đây thôi. Ngày trước đơn vị của chú đã dựng ở khu vực này một căn nhà ở. Nhưng kỳ lạ là tiểu đội nào đến ở một thời gian cũng tìm cách thoái thác. Họ viện cớ khó ngủ cứ sờ sợ thế nào? Có người còn quả quyết đương đêm giường cứ như bị dựng dậy?!
Rồi căn nhà dựng tranh tre nứa lá ấy cũng được tháo ra, dựng ở một nơi khác! Sự lạ ấy đã không xảy ra nữa.
Nghe vậy thì biết vậy, trên nền nhà cũ nhìn vầng khói hương vút thẳng, ông Hanh thầm khấn nếu mẹ có linh thiêng xin chỉ chỗ cho chúng con. Nhược bằng chúng con xin lấy một nắm đất ở khu Đồng Bẩm này đem về quê bố dựng tạm một ngôi mộ vậy...
            Chiều người anh. Nhưng vợ chồng ông Cát vẫn quyết tìm mộ mẹ. Ông bà đã đến tìm gặp một số nhà ngoại cảm.
Một điều ngạc nhiên đã xảy ra. Khi ông bà dứt khoát khẳng định với một số nhà ngoại cảm được coi là nổi tiếng khi ấy rằng đặc điểm dễ nhận ra là bà Năm có đeo một chiếc vòng cẩm thạch và một cái răng bịt vàng thì họ đều từ chối là không thể tìm được?!
Chắc họ ngại nhỡ đào lên mà không tìm thấy hai thứ ấy thì...
Nghiên cứu sơ đồ của một nhà ngoại cảm L.  vẽ, ông Cát thấy rất đúng cứ như nhà ngoại cảm ấy đang đứng ở chính ở khu vực này mà họa lại. Nhưng tìm vẫn không thấy?
Rồi đột ngột tai nạn thương tâm với ông Cát diễn ra.
Một thời gian sau nguôi ngoai, bà Diệp lại cùng gia đình người anh chồng tiếp tục việc tìm mộ.
Lần này nhà ngoại cảm ở một thành phố phía Nam có một sơ đồ trùng khít với nhà ngoại cảm L. dạo nọ. Còn nói thêm nên tiếp tục cộng tác với ông L.
Thêm một chi tiết nữa, trong khu vực ấy nên để ý đến một loại cây lá nhỏ nhất...
Mùa đông năm 1990, bà Diệp các con và gia đình ông Hanh lại lên Đồng Bẩm theo hướng dẫn bằng điện thoại của nhà ngoại cảm.
Quan sát thật kỹ, tốp người tìm mộ thấy thứ cây lá nhỏ cả khu vực này chỉ có một cây phượng?  Lại nữa, vị trí cây phượng lại rất gần cái nhà ở của đơn vị bộ đội đã tháo dỡ.
Đêm xuống, những lát cuốc xẻng lại cần mẫn hối hả trong ánh sáng điện câu nhờ được dong từ xa...
            Thời gian đã âm thầm bồi lắng lên lớp đất cũ nhiều lớp đất màu. Hết lớp đất mượn ấy, bất đồ một cậu giúp việc đang đào chân bỗng như hút xuống. Câu kêu lên thảng thốt Cụ ơi cụ đừng rút chân cháu ...
Một cảnh tượng cảm động lộ dần trong âm thanh thút thít nức nở của con cháu bà Năm....
Từng ấy năm rồi còn gì. Không còn ván chỉ còn lại mấy cái đinh đóng quan tài.
Xương cốt hao đi nhiều quá. May mà hoa cái ( đầu) vẫn còn. Và chiếc vòng ngọc thạch vẫn còn kia. Sau gần nửa thế kỷ chôn vùi vẫn ánh lên lấp lánh.
Bà Cúc vợ ông Hanh cho hay sở dĩ chiếc vòng ấy còn vì bà Năm đeo từ hồi trẻ nó thít chặt vào cườm tay. Khi đấu tố có người đã cố rút ra nhưng không được!
Cả chiếc răng bịt vàng.
Và ngạc nhiên có cả hai đầu đạn!
Sau thủ tục lễ tạ và cảm ơn chính quyền địa phương cùng mấy nhà quanh đó, chiếc xe chở bà Cát Hanh Long quay về Hà Nội khi trời chưa sáng tỏ.
Cụ bà được nằm bên cạnh mộ cụ ông ở quê chồng là làng Đại Kim Thanh Trì. Sau hơn nửa thế kỷ, hai người mới được gần nhau sau bao nhiêu tao loạn.
Tôi theo người cháu gái bà Năm tiếp thêm tuần hương. Ngước lên làn khói hương trên bàn thờ Người Mẹ chiến sĩ Vệ Quốc Đoàn Ân nhân của Cách mạng, ánh mắt bà Năm vẫn ánh lên cái nhìn ấm áp bao dung...
Không biết anh linh của bà phù hộ hay chỉ thị của ông Trường Chinh Lê Đức Thọ linh mà sau 6 năm, năm 1998 ông Nguyễn Hanh và ông Nguyễn Cát hai con trai của bà Năm đã được công nhận là cán bộ  hoạt đông lâu năm, cán bộ tiền khởi nghĩa. Còn người  con dâu Đỗ Thị Diệp, sớm hơn năm 1980 đã được xác nhận danh hiệu cán bộ hoạt động lâu năm.
Riêng Cụ Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long thì vẫn... đợi ?
Trên cao xanh kia, cụ bà đã mỉm cười nơi chín suối được chưa khi mới có động thái duy nhất của chính thể là hạ thành phần cho cụ từ tư sản địa chủ cường hào gian ác xuống tư sản địa chủ kháng chiến!
Chính vì thế hằng bao năm nay, ông Nguyễn Hanh cùng bà Diệp vẫn đứng đơn đề nghị các cá nhân và cơ quan có trách nhiệm thực hiện cho trọn vẹn Nghị định số 28/CP của Chính phủ ban hành ngày 29-4-1995. Đó là một nghị định nhân văn như tên gọi của nó
 Quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số Điều của Pháp lệnh ưu đãi người hoạt động cách mạng, liệt sĩ và gia đình liệt sĩ, thương binh, bệnh binh, người hoạt động kháng chiến, người có công giúp đỡ cách mạng
Mà vận dụng cụ thể vào trường hợp cụ cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm theo đề nghị của gia đình ông Hanh nhiều năm nay là nên xét thưởng Huân chương kháng chiến chống Pháptruy tặng danh hiệu Liệt sĩ!
Người con trai còn lại duy nhất của bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long năm nay tròn 90 có lẽ vẫn tiếp tục đợi?
Sắp Tiết Thanh minh năm Ngọ
X.B

Bao giờ bánh đúc có xương/ Bao giờ quan chức lại thương dân lành ?


29-03-2014

Bất ngờ khi 4 công an đánh chết người được đề nghị án treo

Miên Thảo
 “Cơ quan điều tra đã bỏ lọt tội phạm. Chính ông Lê Đức Hoàn, Phó Công an TP Tuy Hòa là người đáng bị trừng trị nhất trong vụ án này. Chính ông Hoàn đã chỉ đạo việc bắt giữ trái pháp luật đối với anh Kiều, bản thân ông Hoàn biết rõ cấp dưới dùng nhục hình nhưng làm ngơ, không can ngăn... Tôi cũng yêu cầu ông Phạm Văn Hóa, Giám đốc Công an tỉnh,  phải từ chức bởi đã để nhiều cán bộ cấp dưới đánh chết người, gây phẫn uất trong dư luận xã hội”- luật sư Võ An Đôn nói.

Chiều 28.3, phiên tòa xử năm sĩ quan công an ở Phú Yên dùng nhục hình, đánh chết người tiếp tục với phần tranh luận.
Phạm tội nhục hình, đề nghị án treo.
Nghe đại diện viện kiểm sát đề nghị mức án, nhiều người theo dõi phiên tòa đều ngỡ ngàng, không ít người bỏ ra về.
 
Trong bản luận tội, đại diện Viện Kiểm sát nhân dân TP Tuy Hòa, kiểm sát viên Ngô Thị Hồng Minh khẳng định năm cán bộ công an đã phạm tội dùng nhục hình gồm Nguyễn Minh Quyền (thiếu tá, Đội phó Đội trinh sát Phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội, Công an tỉnh Phú Yên); Nguyễn Tấn Quang (thiếu tá, Đội phó Đội điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TP Tuy Hòa); Phạm Ngọc Mẫn (thượng úy), Đỗ Như Huy (trung úy), Nguyễn Thân Thảo Thành (thiếu úy, đều là cán bộ Công an TP Tuy Hòa). 
Viện kiểm sát xác định bị cáo Thành là người đã dùng dậy cao su đánh nhiều cái lên đầu, gây ra cái chết đối với anh Ngô Thanh Kiều (sinh năm 1982, ngụ thôn Mỹ Thuận Ngoài, xã Hòa Đồng, huyện Tây Hòa, Phú Yên).
Mặc dù trong quá trình điều tra đến xét xử, bị cáo Thành không nhận tội, cho rằng không đánh anh Kiều nhưng theo Viện kiểm sát chính nhân chứng Hà Văn Đại, cán bộ Công an TP Tuy Hòa nhìn thấy Thành đánh anh Kiều khiến nạn nhân kêu la rất lớn.
Ngoài ra, có sáu nhân chứng nói rằng có nghe thấy tiếng kêu la của anh Kiều trong lúc các cán bộ công an ăn cơm. Các bị cáo còn lại cũng dùng gậy cao su đánh nhiều cái vào người anh Kiều.
Viện kiểm sát nhân dân TP Tuy Hòa cho rằng cần có một “bản án nghiêm minh” đối với các bị cáo này nên đề nghị tòa phạt bị cáo Thành 5 năm đến 5 năm sáu tháng, các bị cáo còn lại đều được đề nghị hưởng án treo; trong đó ba bị cáo Quyền, Mẫn, Quang 18-24 tháng, riêng bị cáo Đỗ Như Huy 12-18 tháng.
Nghe đại diện viện kiểm sát đề nghị mức án này, nhiều người theo dõi phiên tòa đều ngỡ ngàng, không ít người bỏ ra về.

Đại diện Viện kiểm sát tại phiên tòa
"Truy tố các bị cáo với khung hình phạt trên là quá nhẹ"
Tranh luận với đại diện Viện kiểm sát, luật sư Võ An Đôn, bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho gia đình bị hại, bác bỏ bản cáo trạng vì cho rằng truy tố các bị cáo với khung hình phạt trên là quá nhẹ vì hành vi của các bị cáo rất tàn độc.
“Cơ quan điều tra đã bỏ lọt tội phạm. Chính ông Lê Đức Hoàn, Phó Công an TP Tuy Hòa là người đáng bị trừng trị nhất trong vụ án này. Chính ông Hoàn đã chỉ đạo việc bắt giữ trái pháp luật đối với anh Kiều, bản thân ông Hoàn biết rõ cấp dưới dùng nhục hình nhưng làm ngơ, không can ngăn. Qua phiên tòa này càng thấy ông Hoàn phạm tội nghiêm trọng. Tôi yêu cầu khởi tố ông Lê Đức Hoàn hai tội là bắt giữ người trái pháp luật và dùng nhục hình. Tôi cũng yêu cầu ông Phạm Văn Hóa, Giám đốc Công an tỉnh, phải từ chức bởi đã để nhiều cán bộ cấp dưới đánh chết người, gây phẫn uất trong dư luận xã hội”- luật sư Đôn nói.
Bà Ngô Thị Tuyết (chị ruột anh Kiều), đại diện gia đình bị hại cũng yêu cầu khởi tố ông Hoàn.
Tuy nhiên, đại diện Viện kiểm sát cho rằng ông Lê Đức Hoàn không phạm tội bắt giữ người trái pháp luật. “Lúc đó, việc bắt giữ người tình nghi là đúng, ở đây chỉ thiếu về thủ tục. Ông Hoàn cũng không biết cấp dưới dùng nhục hình. Qua điều tra cho thấy ông Hoàn có dấu hiệu tội thiếu trách nhiệm. Tuy nhiên, cơ quan chức năng cũng xem xét bởi ông Hoàn là trưởng ban chuyên án, do nóng vội kết thúc vụ án. Bản thân ông Hoàn đã bị xử lý kỷ luật cảnh cáo”.
Gia đình bị hại cũng yêu cầu khởi tố ông Lê Hải Phú, cán bộ công an TP Tuy Hòa. Tại phiên tòa, bị cáo Quang tiếp tục khẳng định lời khai là đã nhìn thấy ông Phú đá nhiều cái rất mạnh vào người anh Kiều trong khi nạn nhân bị còng dính vào ghế. 
Tuy nhiên, đại diện viện kiểm sát cho rằng trong quá trình điều tra, cơ quan điều tra có xem xét nghi can này nhưng chưa đủ căn cứ bởi ngoài lời khai của bị cáo Quang không có lời khai nào khác về sự việc này; bản thân ông Phú không thừa nhận đánh anh Kiều.   
LS Nguyễn Văn Thắng, bào chữa cho bị cáo Nguyễn Thân Thảo Thành, cũng bác bỏ toàn bộ cáo trạng, lời buộc tội của viện KSND TP Tuy Hòa vì cho rằng không khách quan, không đúng người, đúng tội. 
LS Thắng cho rằng chính bốn bị cáo Quyền, Mẫn, Quang, Huy đã dùng gậy cao su đánh rất nhiều vào người anh Kiều trong khi nạn nhân bị còng. Việc cơ quan điều tra cho rằng bốn bị cáo này đánh anh Kiều chỉ gây xây xát ngoài da là hết sức vô lý. Trong khi đó, trên thi thể nạn nhân có đến 72 dấu vết do ngoại lực tác động. 
Kết quả giám định pháp y cho thấy hầu hết các cơ quan nội tạng của anh Kiều đều bị tổn thương nặng như não, tim, phổi, gan, thận, dạ dày, lách, ruột non, ruột già, tinh hoàn…
Luật sư Thắng cho rằng anh Kiều không phải là bị can và với hành vi của các bị cáo Quang, Quyền, Mẫn, Huy cần truy tố một nhóm tội khác như tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.
LS Thắng cũng cho rằng viện KSND TP Tuy Hòa có rất nhiều vi phạm nghiêm trọng về tố tụng như không điều tra bổ sung theo yêu cầu của tòa án, giam giữ người không có lệnh… Vị luật sư này cho rằng cơ quan điều tra đã bỏ lọt tội phạm nên đề nghị tòa khởi tố tội khai báo gian dối, làm sai lệch hồ sơ.
Các bị cáo tại phiên tòa
Lời khai của Phó Công an TP Tuy Hòa
Tòa công bố lời khai của một số nhân chứng vắng mặt tại phiên tòa, trong đó quan trọng nhất là lời khai của ông Lê Đức Hoàn. 
Ông Hoàn thừa nhận đã cử cán bộ cáp dưới đi dẫn giải anh Kiều dù chưa có lệnh bắt. Khi thấy anh Kiều bị còng, ông Hoàn không chỉ đạo tháo ra. Ông Hoàn thừa nhận việc làm này sai nhưng biện minh việc này cần thiết vì sợ anh Kiều bỏ trốn. Ông Phó Công an TP Tuy Hòa, Trưởng ban chuyên án thừa nhận thiếu trách nhiệm, không ngăn chặn việc cán bộ cấp dưới dùng nhục hình nhưng cho rằng do các cán bộ này nóng vội, mong sớm kết thúc chuyên án.
Khi tự bào chữa cho mình, bốn bị cáo Quyền, Mẫn, Quang, Huy đều có lời xin lỗi gia đình anh Kiều nhưng cũng đều xin tòa áp dụng hình phạt thấp nhất để có cơ hội sửa chữa.
Về bồi thường dân sự, đại diện gia đình bị hại yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần cho gia đình 414 triệu đồng, cấp dưỡng nuôi hai con của anh Kiều trong 367 tháng, mỗi tháng 1,5 triệu đồng với tổng số tiền 844 triệu đồng, chi phí mai táng 200 triệu đồng. 
Gia đình bị hại nói rõ Công an tỉnh Phú Yên và Công an TP Tuy Hòa phải chịu trách nhiệm bồi thường vì đây là những cơ quan đã cử cán bộ thi hành công vụ và gây ra cái chết đối với anh Kiều. Luật sư và gia đình bị hại cũng đề nghị tòa phạt bị cáo Thành với mức án cao nhất vì bị cáo này luôn chối tội và luôn tỏ ra ngạo nghễ, thách thức, coi thường pháp luật.
Ngoài ra, gia đình bị hại xin giảm nhẹ hình phạt cho hai bị cáo Quang, Huy vì cho rằng hai bị cáo này thật sự có thái độ hối cải và đang có con nhỏ, cha mẹ già yếu.
Thân nhân của nạn nhân tại phiên tòa

Đông đảo người dân theo dõi phiên tòa

15 thg 3, 2014

Dân tộc Ucraine và tương lai

Nguyễn Việt Trung
Tôi đã đọc rất nhiều ý kiến của về Ucraine, cũng muốn nói lên ý kiến của mình nhưng quả thật thời gian này có ít  thời gian quá.  Tôi là người làm ăn ,với tình hình Ucraine như thế này phải lo lắng cho tương lai nhiều thứ , phải nghĩ đến chuyển đổi, cơ cấu lại công việc, lo lắng chuyện học hành của con cái đầu tiên đã. Sống ở giữa trung tâm châu Âu vào thế kỷ 21, tôi cũng như nhiều người khác không thể ngờ rằng một ngày mảnh đất tôi đang sống lại cận kề chiến tranh đến vậy.

11 thg 3, 2014

Phút 89 vẫn còn.....giành vô vàn bàn thắng

11-03-2014

Phút 89

Di Du
Trong vòng 2 tuần trước lúc nghỉ hưu, ông Nguyễn Thành Rum – giám đốc Sở VH, TT&DL TPHCM ký hơn 19 quyết định bổ nhiệm. Trong vòng 6 tháng trước lúc rời nhiệm sở, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền quyết định bổ nhiệm 60 cán bộ.
Những con số khủng về nhân sự được quyết định ở phút 89 ấy hẳn phải chào thua con số này: Từ nay đến 2017 phải đào tạo ra hơn 100 tiến sĩ, hơn 400 thạc sĩ. 

Căn cứ vào phát biểu của Vụ trưởng Vụ Đại học - Bộ GD & ĐT, trong số 207 ngành bị Bộ cấm tuyển sinh năm 2014, thì 62 ngành đã rà soát và bổ sung kịp số giảng viên cơ hữu (gồm 1 tiến sỹ, 3 thạc sỹ đúng chuyên ngành), qua đó được Bộ cấp tiếp giấy phép. Còn lại 145 ngành, Bộ “ân hạn” từ bây giờ đến năm 2017 phải đáp ứng đủ số giảng viên cơ hữu. Những ngành đặc thù như nhiếp ảnh, đạo diễn điện ảnh… - vốn rất hiếm giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ - sẽ không còn được coi là đặc thù từ sau năm 2017. Như vậy, trong 3 năm, xã hội sẽ phải “sản xuất” ra hơn 100 tiến sĩ, hơn 400 thạc sỹ để “bù”. 3 năm ấy, các ngành hiểm như nhiếp ảnh, truyền hình, sân khấu, điện ảnh… sẽ phải cố mà đạt được tỷ lệ vàng 1 – 3.

Đó quả là việc đội đá vá trời. Nó càng khó hơn sau các đợt kiểm tra rà soát từ năm 2010 và năm 2012, bộ đã thu hồi quyết định đào tạo của 57 chuyên ngành đào tạo trình độ tiến sĩ, dừng tuyển sinh 161 ngành/chuyên ngành thạc sĩ không đủ giảng viên cơ hữu!

Lại là cơ hữu. Hóa ra Việt Nam đang thiếu cả giáo sư, phó giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ? Cần tiến sỹ để đào tạo cử nhân, nhưng không có giáo sư để đào tạo tiến sỹ? Tuy nhiên, theo thống kê, Việt Nam đang có hơn 24.000 tiến sĩ, và số giáo sư, tiến sĩ của ta nhiều nhất Đông Nam Á (dù nghiên cứu khoa học thì thuộc nhóm thấp nhất Đông Nam Á).

Tuy nhiên, lạc quan vẫn là mấu chốt của chuyện học hành bằng cấp. Đơn cử: Hà Nội từng công bố “chiến lược cán bộ công chức” với mục tiêu đến năm 2020 phấn đấu 100% cán bộ diện UBND TP quản lý có trình độ trên đại học, trong đó một nửa cần đạt trình độ tiến sĩ, 100% cán bộ chủ chốt xã, phường, thị trấn có trình độ đại học, trong đó 50% trên đại học.

Nếu thực hiện được, quả là kỳ diệu!
 Cọp từ qc

Xem thêm bài trích từ trang docbao.com:

Lái xe không bằng cấp được bổ nhiệm Phó Chánh VP Huyện ủy


Trong khi có hàng ngàn sinh viên với tấm bằng khá, giỏi ra trường vẫn thất nghiệp thì một cán bộ lái xe tại Thanh Hóa không bằng cấp và đã quá tuổi lại được bổ nhiệm giữ chức vụ Phó Chánh văn phòng Huyện ủy.
Dư luận tại Thanh Hóa đang xôn xao trước việc Huyện ủy Nông Cống (Thanh Hóa) bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Hiệp (SN 1958, quê quán xã Tượng Văn, huyện Nông Cống) đang là lái xe cho Huyện ủy lên làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy.
Trước năm 1985, ông Nguyễn Văn Hiệp là giáo viên lái xe của Trường lái xe Quân khu 4, trình độ học vấn 10/10. Từ năm 1985, ông được tuyển dụng vào làm lái xe cho Huyện ủy Nông Cống cho đến nay.
Điều 6, mục 1, chương II, Quyết định 27/2003/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ ngày 19/2/2003 nêu rõ tuổi bổ nhiệm cán bộ, công chức lần đầu không quá 55 tuổi đối với nam và 50 tuổi đối với nữ; Riêng các chức vụ trưởng phòng, phó trưởng phòng các quận, huyện và tương đương tuổi bổ nhiệm lần đầu không quá 45 tuổi (cả nam và nữ). 
Năm 2013, Chánh văn phòng (CVP) Huyện ủy Nông Cống là ông Nguyễn Tuấn Hùng được luân chuyển đi làm Bí thư một xã trên địa bàn huyện, lúc này tại Huyện ủy Nông Cống chỉ còn có một Phó CVP, vì thế đơn vị này có chủ trương bổ nhiệm thêm một Phó CVP để đảm đương công việc của cơ quan. Ngày 2/5/2013, ông Phạm Minh Chính, Bí thư Huyện ủy Nông Cống ký quyết định số 456-QĐ-HU bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Hiệp làm Phó CVP Huyện ủy. Thời điểm được đề bạt, ông Hiệp đã 55 tuổi.
Trao đổi với PV, ông Phạm Minh Chính cho biết: “Khi quyết định chọn đồng chí Hiệp, chúng tôi cũng rất băn khoăn vì đồng chí không có bằng Đại học. Khi tôi gửi báo cáo trình Ban thường vụ huyện ủy xem xét thì Ban thường vụ cũng băn khoăn vấn đề này. Tuy nhiên, đồng chí Hiệp chỉ phụ trách hành chính, có nhiệm vụ chăm lo bảo quản cơ sở vật chất, an ninh trật tự trong cơ quan, quản lý nhà ăn. Đặc biệt là bảo quản 3 chiếc ô tô của Huyện ủy, chứ đi chỉ đạo cơ sở là anh Hiệp không làm được. Chúng tôi biết quá rõ là sai nguyên tắc. Tuy nhiên do anh ấy cũng sắp về hưu, chỉ còn một nhiệm kỳ nữa nên anh em chúng tôi cũng nghĩ đến cái tình. Vì thế, cuối cùng Ban thường vụ Huyện ủy đã thống nhất cao và cho phép anh Hiệp được bổ nhiệm chức Phó CVP”.
Cũng theo ông Chính thì trước khi bổ nhiệm, tất cả mọi quy trình đều được thực hiện và tất cả đều thống nhất chọn ông Hiệp. Nhưng điều đáng nói là trong các biên bản họp, nhận xét và lấy phiếu tín nhiệm, Huyện ủy Nông Cống chỉ nêu chung chung ông Hiệp là cán bộ văn phòng Huyện ủy chứ không nêu rõ công việc chuyên môn của ông là lái xe.
Quyết định bổ nhiệm ông Hiệp lên chức Phó Chánh văn phòng Huyện ủy
 
Được biết tại Thanh Hóa, năm 2013, toàn tỉnh có gần 25.000 HS-SV thất nghiệp. Trong đó trình độ trên đại học có 45 người; đại học, cao đẳng trên 12.000 sinh viên…
 
Theo Thùy Linh (Dân Trí)

8 thg 3, 2014

Chúc mừng hơn nửa nhân loại



Chúc mừng phái đẹp

Cám ơn Thượng đế sáng ngời
Sinh ra phái đẹp cho đời thắm hoa
Cám ơn Thượng đế sinh ra
Cho đàn ông có quý bà để yêu

Cám ơn Thượng đế mọi điều
Vì Ngươi đã tạo tình yêu muôn loài
Trên đời không có một ai
Mà không, dù chỉ một vài tình yêu

Hôm nay được nói một điều
Xin chúc phái đẹp mỹ miều như hoa
Tỏa hương sắc thật kiêu sa
Cho đời thêm đẹp, cho ta thêm tình

Mặt trời hé rạng bình minh
Từ phụ nữ có chúng mình hôm nay
Tổ tiên nhân loại là đây
Nhờ ơn phụ nữ đời này vinh quang

Ai về bên đó nhắn sang
Cho tôi gửi chúc lời vàng sắt son
Ngàn lần yêu quý vợ con
Ngàn lần có lẻ vẫn còn tình yêu

Kính chúc phụ nữ muôn điều
Hạnh phúc dịu ngọt hãnh kiêu dư thừa
Cùng chồng con hãy say sưa
Vun đắp mãi mãi giai thừa tình zuyên

Rằng chồng con ở cạnh bên
Tình bạn vẫn trọn bền luôn suốt đời
Tình yêu là thứ không lời
Cám ơn Thượng đế là Người ban cho

08.3.2014
HT



25 thg 2, 2014

Chia buồn cùng Nguyễn Quang Lập

Xin có lời Chia buồn gửi tới Nguyễn Quang Lập cùng toàn thể Gia quyến. Cầu Vong linh Ông Nguyễn Quang Mỹ Anh linh nơi Chín suối.

Cáo phó
Trường Đại học khoa học tự nhiên Hà Nội, Hội địa lý Việt Nam, Hội hang động Việt Nam cùng gia đình thương tiếc báo tin:

Ông NGUYỄN QUANG MỸ
Giáo sư, Tiến sỹ Khoa học
Nhà giáo Nhân dân, Giảng viên cao cấp
Chủ tịch Hội Địa lý Việt Nam
Chủ tịch Hội Hang động Việt Nam
Chủ nhiệm Khoa Địa lý - Địa chất (1984 - 1988)
Chủ nhiệm Khoa Địa lý (1996 - 2000)
Nghỉ hưu năm: 2005
Sinh: 20/12/1939 tại thị trấn Ba Đồn, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình, cư trú tại Khu Tập thể Vĩnh Hồ, Quận Đống Đa, Hà Nội.
Sau thời gian bị lâm bệnh nặng, đã từ trần vào lúc 3 giờ 15 phút sáng ngày 25/2/2014.
Lễ Viếng, Lễ truy điệu tổ chức tại Nhà Tang lễ Bộ Quốc phòng, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội.
Bắt đầu từ 7 giờ 30 sáng ngày 4/3/2014 ( nhằm 4/2 Giáp Ngọ) tổ chức Lễ viếng.
Bắt đầu từ 10 giờ tổ chức Lễ truy điệu.

Ngẫu hứng nước TA

Trần Trương
Theo blog Trần Nhương

Nước ta vui thật là vui
Đứng trên bục giảng thầy “xơi” học trò
Học trò nổi đóa “gan to”
Dồn thầy vào góc đánh cho no đòn

Một ông Thượng tướng “vàng son”
Lăn đùng ra chết vừa tròn sáu mươi(60 tuổi)
Tiễn ông dở khóc dở cười
Lời khai Chí Dũng hại đời ông chăng?

Phá hay giữ cầu Long Biên: Chuyên gia Pháp lên tiếng

 
"Việc di chuyển cây cầu khỏi vị trí ban đầu của nó, dù có giữ nguyên trạng cấu trúc hiện tại, vẫn làm cho công trình mất đi rất nhiều giá trị lịch sử".

Sự kiện Bộ Giao thông Vận tải đề xuất ba phương án cải tạo cầu Long Biên đang tạo ra nhiều cuộc tranh luận trong giới chuyên môn cũng như những ý kiến trái chiều trong công luận. 
Để góp thêm tiếng nói cho dự án quan trọng này, chúng tôi đã có cuộc trao đổi với một chuyên gia quy hoạch người Pháp, ông Emmanuel Cerise, đại diện Vùng Ile-de-France (tức Vùng thủ đô Paris) tại Hà Nội và cũng là Đồng giám đốc của Dự án hợp tác Phát triển đô thị Hà Nội – Ile-de-France (IMV), cơ quan hợp tác giữa Vùng Ile-de-France và Ủy ban nhân dân Thành phố Hà Nội được thành lập từ năm 2001 và đã thực hiện nhiều dự án hợp tác về quy hoạch đô thị cũng như bảo tồn và phát huy giá trị các di sản đô thị của Hà Nội.