6 thg 2, 2013

Thời buổi này nhìn có vẻ bình yên

Thời buổi này nhìn có vẻ  bình yên
Nếu chúng ta đừng đọc báo, nghe đài và đừng quan tâm thời sự
Nếu chúng ta chỉ chăm chú mưu sinh, nhà-xe-áo-quần, cơm ngày ba bữa
Và dõi mắt theo những gameshow tivi vui vẻ suốt tuần
Nếu chúng ta cầm chứng minh nhân dân
Mà ngờ ngợ chuyện mình còn tổ quốc
Mà ngờ ngợ chuyện cha ông ngày trước
Mà ngờ ngợ có một dòng máu Việt
Đang chảy trong tim từ thuở các vua Hùng …

Trích tại đây > 

Thơ chúc Tết của Trần Quang Ngân



            Nỗi niềm năm cũ

          Nhâm Thìn - nay sắp Tất niên
Tháng năm nhớ Bạn - nỗi niềm trong ta
          Bạn hiền ở mãi fương xa
Rượu ngon đã rót … tính đà sao đây???

          Lời chúc đầu Xuân Quý Tỵ

          Đêm Xuân ngồi đón Giao thừa
Ngày Xuân Năm Mới - Tết vừa sang canh
          Chúc mọi người điều tốt lành
Điền viên hạnh fúc công danh vẹn toàn.

                    Nhớ

          Mình ngồi ngắm cảnh trời Xuân
Còn ta ngắm cảnh trăng ngân quê nhà
          Mình vui ngắm cảnh nơi xa
Ta vui ngắm cảnh quê nhà đấy thôi
          Lòng ta sao cứ bồi hồi
Nhớ người nơi ấy … đứng ngồi không yên!!!


Tin nhắn SMS của Trần Quang Ngân lúc 11:02:59am 30/01/2013

“Nhóm lợi ích” suy yếu trong cơ cấu nhân sự phòng chống tham nhũng

Cầu Nhật Tân

NQL: Đọc cho vui thôi, một số thông tin và lời bình của Cầu Nhật Tân chưa được kiểm chứng, bà con cứ coi đó là tin vỉa hè cho nó lành.

http://quechoainfo.files.wordpress.com/2013/02/ctn.jpg
Sáng 4/2/2013, TBT Nguyễn Phú Trọng đã chủ trì phiên họp đầu tiên Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng. Sau phần khai mạc, ông Tô Huy Rứa đã công bố Quyết định số 162-QĐ/TW ngày 1-2 của Bộ Chính trị ĐCSVN về thành phần Ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng. Nhìn vào thành phần và quan sát một số động thái diễn ra thì thấy sự suy yếu bước đầu của “Nhóm lợi ích”.

Theo QĐ 162, Ban này được đặt trực thuộc trực tiếp Bộ Chính trị ĐCSVN, gồm 16 thành viên sau:

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng ban.

5 Phó Trưởng ban gồm:
- Lê Hồng Anh, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư;
- Ngô Văn Dụ, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương;
- Nguyễn Xuân Phúc, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Chính phủ;
- Uông Chu Lưu, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Chủ tịch Quốc hội;
- Nguyễn Bá Thanh, Ủy viên Trung ương Đảng, Trưởng Ban Nội chính Trung ương (Phó thường trực, làm việc và báo cáo trự tiếp TBT)

Các ủy viên Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng gồm:
- Tô Huy Rứa, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương;
– Đinh Thế Huynh, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương;
– Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an;
– Ngô Xuân Lịch, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam;
– Trương Hòa Bình, Bí thư Trung ương Đảng, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao;
– Nguyễn Hòa Bình, Ủy viên Trung ương Đảng, Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao;
– Huỳnh Phong Tranh, Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Thanh tra Chính phủ;
– Đinh Tiến Dũng, Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Kiểm toán Nhà nước;
– Vũ Trọng Kim, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam;
– Nguyễn Văn Hiện, Ủy viên Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp của Quốc hội.

Trước đó, vượt qua những bùng nhùng và vật cản cố tình giăng ra, hai trụ cột tin cẩn và thuộc loại “cứng” đã được điều về bọc lót cho ông Thanh, đó là các ông Phan Đình Trạc (Bí thư Nghệ An) và Nguyễn Doãn Khánh (Bí thư Phú Thọ). Theo nguồn tin bên trong, hai ông này đã bỏ phiếu xử lý đồng chí X trong Hội nghị TW6 vừa qua.

Trong một nỗ lực nhằm làm “trong sạch địa bàn”, Nguyễn Đình Phách, tức Phách “chột”, Ủy viên Trung ương đảng CSVN, Phó ban Kiểm tra Trung ương, kiêm Chánh văn phòng Ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng, nguyên Chủ tịch UBND tỉnh Hưng Yên, nguyên Bí thư tỉnh ủy Hưng Yên, đã nhận được quyết định trái ý muốn là đi làm Bí thư Thái Nguyên. Ông Phách được coi là tay trợ thủ đắc lực giúp con gái đồng chí X có được dự án Ecopark tại Văn Giang đầy tai tiếng. Dư luận đồn rằng đây chính là đặc tình đồng chí X cài trong cơ quan Kiểm tra Đảng và cơ quan chống tham nhũng. Đồng chí Phách còn được biết đến bởi lá phiếu chống xử lý đồng chí X tại Hội nghị TW6.

Một dấu hiệu bất bình thường nữa là sự vắng mặt của Đại tướng, Bộ trưởng QP Phùng Quang Thanh trong cơ cấu một cơ quan tối quan trọng như trên. Dự luận đang gắn sự vắng mặt này với việc Đại tướng ra mặt ủng hộ đồng chí X trong thời gian qua, cũng như đích thân bỏ một phiếu cứu đồng chí X tại Hội nghị TW6.

Tất nhiên, trong Ban vẫn còn có một số cá nhân trước đây đã ủng hộ đồng chí X. Nay, số này sẵn sàng hoặc đã trở cờ, hoặc nếu không thì rơi vào thế thiểu số bị cô lập.

Không biết có phải đã có thông tin bên trong “dích” ra hay không, nhưng  vài tuần qua, một số bố già cỡ bự đã bắt đầu co vòi, rút vốn trong nỗ lực nhằm sẵn sàng rút chạy nếu ông Thanh dám chơi mạnh tay như ông tuyên bố. Mặc dù đã có nỗ lực phản pháo vài tuần qua nhưng những bê bối, tiêu cực nghiêm trọng mà Thanh tra CP (dưới sự chỉ đạo của đồng chí X) từng vạch ra tại Đà Nẵng được coi là có liên quan tới ông Nguyễn Bá Thanh thì nay đã bị Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng gạt ra ngoài chương trình công tác. Điều này đồng nghĩa với việc bố bảo thì các cơ quan bên dưới cũng không dám tiếp tục chõ mũi vào chuyện này. Có tin thêm là, giữa những cáo buộc như vậy, ông Thanh vẫn được ưu ái “đề cử” người kế nhiệm làm Bí thư Đà Nẵng. Đây cũng có thể coi là sự suy yếu thêm của đồng chí X, đồng thời là thắng lợi chính trị bước đầu ông Trưởng ban Nội chính nhằm dọn đường cho ông này vào Bộ Chính trị tới đây.

5 thg 2, 2013

Đàn voi rừng về viếng tang người cứu chúng

Cứu vật vật báo ân
Cứu nhân nhân báo oán

Ngồi buồn ngẫm chuyện lạ đời
Vật báo ân cứu người lơi nghĩa tình
Phải chăng cuộc sống hữu khuynh
Tiền tài vật chất khiến mình vô tâm

Hay do lòng mãi chọn nhầm
Chạy theo lục dục sân tham si hoài
Quên rồi nhân nghĩa bi ai
Sống bằng gian dối một mai tính lành

Bỏ qua đức trọng tình xanh
Không bằng loài vật tinh anh nghĩa tròn
Chuyện xưa ân đức nay còn
Đàn voi nhớ nghĩa nhiều con trở về

Đám tang cùng viếng chỉnh tề
Nối đuôi hàng một nặng nề tiển đưa
Hai mươi con đếm không thừa
Đàn voi thầm khóc nắng mưa não nề

Thần giao cách cảm khó chê
Biết người ân cũ trở về hư không
Vật người cách thể tâm đồng
Cảm thương nào có quảng công núi rừng

Lòng buồn nước mắt rưng rưng
Đàn voi bước chậm ngập ngừng chia ly
Buồn vương rừng núi lặng lì
Rống to thảm thiết chúng đi về rừng

Anthony thật lẫy lừng
Sống bằng tâm thiện khó chừng mấy ai
Mong rằng nhân ái lên ngai
Chữ tâm hằng sống một mai dối lừa

Cho dù đời lắm nắng mưa
Con tim mãi thiện sớm trưa nghĩa đầy

Vetratho


Ðàn voi rừng về viếng tang người đã cứu chúng

Người xưa đã nói : Cứu vật , vật báo ân mà !
              Nhưng sao lại : Cứu nhân, nhân trả oán !
              ( Nếu có, mong cũng không nhiều ! )

Ðọc mà thương quá loài vật có nghĩa !


Người đã từng cứu chúng
     Lawrence Anthony, một Phi và là tác giả của 3 cuốn sách trong đó có cuốn sách bán chạy nhất “Whisperer Elephant”, đã dũng cảm cứu và phục hồi nhiều động vật hoang dã và voi trên toàn thế giới khỏi sự tàn bạo của con người, kể cả việc cứu hộ dũng cảm các con thú ở Vườn thú Baghdad trong cuộc chiến xâm lược của Mỹ vào năm 2003.
    Ngày 07 tháng Ba năm 2012, Lawrence Anthony qua đời. Ông mất đi để lại nhớ thương cho vợ, 2 con trai, 2 cháu nội trai và rất nhiều voi rừng.
     Hai ngày sau khi ông qua đời, một điều kinh ngạc đã xảy ra! Các con voi hoang dã (mà ông đã cứu trước đây) đã có mặt tại nhà ông và chúng đã được dẫn đường bởi hai con voi đầu đàn to lớn. Mấy đàn voi rừng riêng rẽ đã lũ lượt đến để nói 'tạm biệt' người bạn yêu quý, người hùng của chúng.
    Tổng cộng đã có 20 con voi kiên nhẫn đi hơn 12 dặm (gần 20km) để đến được ngôi nhà của ông ở Nam Phi.
Đàn voi về viếng tang người đã cứu chúng
Chứng kiến cảnh tượng này, nhiều người đã hết sức kinh ngạc, không chỉ vì trí thông minh cực kỳ cao và thời điểm chính xác mà những con voi đã cảm nhận về cái chết của Lawrence, mà còn vì bộ nhớ và những xúc cảm sâu đậm mà các con vật thương yêu kia đã được diễn tả một cách có tổ chức: Chúng đi bộ từ từ - trong nhiều ngày – theo hàng dọc, vòi nối đuôi - một cách long trọng từ nơi chúng sinh sống cho đến nhà của ông (Lawrence Anthony ).
      Bà Francoise vợ của Lawrence, đặc biệt xúc động, vì bà biết rằng những con voi đã không đến nhà từ hơn một năm nay, nhưng chúng vẫn biết đâu là nơi chúng muốn đến! Rõ ràng là những con voi đã muốn bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc của mình để tôn vinh người bạn, người ân nhân đã cứu giúp chúng – với rất nhiều kính trọng, chúng đã ở lại 2 ngày và 2 đêm.
    Sau đó, vào một buổi sáng, chúng lại rời nhà, bắt đầu một cuộc hành trình dài để trở về lại nơi sinh sống của chúng.

3 thg 2, 2013

Lời mời của Kim Yến

Kim yến vừa có lời mời trong trang "Buôn dưa". E nhiều người kg vào tới nên mình cọp ra đây:
Đào đang rất đẹp mời các bạn sang Đình Bảng chơi và mang đào về chơi tết nhé. Rất vui được đón tiếp

2 thg 2, 2013

Đọc “Bên thắng cuộc” để tìm sự đồng thuận cho hiện tại và tương lai


Ng.Q.Lập: Đây là bài viết hay nhất trong tất cả các bài viết về Bên thắng cuộc mà tôi đã đọc.

1 thg 2, 2013

Việc ấy đâu đến lượt mày!

Công toi

2 vợ chồng nhà nọ đi nghỉ mát, tắm biển cùng cậu con trai. Được nghỉ xả hơi lại tẩm bổ nên cao hứng tranh thủ “làm việc” cả buổi trưa. Chẳng ngờ cậu con thức giấc:
- Bố mẹ đang làm gì đấy?
- Bố bơm cho mẹ con để chốc nữa ra biển tắm khỏi chìm.
- Chỉ toi công!
Nói rồi cậu bỏ đi. Lúc sau bố ra hỏi:
- Sao con lại nói là “toi công”?
- Thì năm ngoái bố không đi nên kg biết chứ có chú cùng cơ quan cùng đi không những chỉ bơm mà còn cả thổi nữa cho mẹ mà có ăn thua gì đâu.

Việc ấy đâu đến lượt mày! 

1 cậu bé dứt khoát kg chịu đi học. Bố cố hỏi để tìm ra lý do, động viên mãi cậu mới nói:
-  Vì ngày nào cô giáo cũng sờ chim con.
- Vậy hôm nay cho con nghỉ, để bố đi học thay cho.
Vừa lúc ông nội từ trên tầng nói vọng xuống:
- Việc ấy đâu đến lượt mày!

(2 chuyện trên cùng với Cúc nhặt ở Cafe.quan)

Việc khó
(cọp lại từ Email bác Quốc)

Trên đời này có 2 việc khó nhất:
1 là nhét tư tưởng của người này vào đầu của người khác.
2 là nhét tiền của người khác vào túi của mình.
Nếu:
Ai làm được điều số 1 thành công thì ta gọi đó là thầy.
Ai làm được điều thứ 2 thành công thì ta gọi đó là chủ.
Nhưng nếu có người làm được cả 2 điều trên thành công thì ta gọi đó là:
.... Vợ !!!

“Bên thắng cuộc” là ai sẽ do người đọc tự cảm nhận


Trong một bài viết ngắn (*) nhận xét về cuốn sách “Bên Thắng Cuộc”  của Huy Đức, Tiến sĩ Alan Phan cho rằng chữ “người thắng cuộc” mà tác giả dùng vẫn là một thể hiện của suy nghĩ cổ điển và khuyên anh nên dùng một danh từ về “thua” và “thắng” chuẩn xác hơn?

Mình thì nghĩ  “BÊN THẮNG CUỘC” là cái tiêu đề MỞ rất hiện đại. Huy Đức không ghi thêm vào cái tiêu đề ấy rằng bên nào là BÊN THẮNG mà để cho độc giả suy ngẫm sau khi đọc toàn bộ nội dung cuốn sách. Thế thì làm sao mà TS Alan lại cứ nghĩ Huy Đức cho ai mới là “Bên thắng cuộc” để đòi anh phải “chuẩn xác hơn” khi mà trong tác phẩm ấy, anh viết về cả HAI BÊN? Chẳng lẽ lại đặt cho nó một cái tên vừa dài dòng vừa có tính định hướng là “BÊN THẮNG CUỘC hay là BÊN THUA CUỘC?” ?

Hơn nữa, mình nghĩ một tác phẩm hay, ngoài nội dung của nó, còn đưa đến cho người đọc những cảm nhận bất ngờ hoặc những tranh cãi thú vị, tưởng vậy mà lại chẳng phải vậy. Nếu cái gì cũng lồ lộ ra ngay từ những dòng đầu tiên thì còn gì là kịch tính và hấp dẫn!  Tài năng của tác giả cũng nằm ở đây!

Vì thế, mình nghĩ với cuốn sách này, đặt tên cho nó là “Bên thắng cuộc” hay “Bên thua cuộc” thì cũng đều hay như nhau.
 
“Mình đặt tên sách là Bên Thắng Cuộc, lại còn đề ở dưới hai câu thơ của Nguyễn Duy, “Nghĩ cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh/ Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”, vậy mà còn rất nhiều bạn xưng là “bên thắng cuộc”, nhiều bạn xưng là “bên thua cuộc”. Khi viết, tôi cứ tưởng các bạn là nhân dân.”

31 thg 1, 2013

Mất ăn mất ngủ vì Bắc Triều Tiên



Nguyễn Đại
images         
          Như lời ông đại tá – PGS – TS Trần Đăng Thanh (*) thì ta phải học tập Bắc Triều Tiên (BTT): “có vũ khí nguyên tử làm thế giới mất ăn mất ngủ”. Tôi không hiểu làm cho người khác mất ăn mất ngủ thì có gì hay mà phải học! Không biết có ông bố nào dạy con “mày phải học thằng ăn trộm, ăn cướp có nghề, nó làm cho nhân dân mất ăn mất ngủ!” không. Nói như ông Thanh sao hồi trước ta không học luôn Polpot, Hitle vì làm TG mất ăn mất ngủ cho nó tiện. Trong khi bao nhiêu nước có rất ít sức mạnh quân đội mà họ vẫn sống văn minh, sống đàng hoàng, giàu có thì không học. Có sức mạnh quân đội để… canh giữ cho hòa bình thế giới thì còn đáng học, chứ ai lại đi học thằng Chí Phèo làm cả làng Vũ Đại mất ăn mất ngủ bao giờ!
          Tuy nhiên, có một thực tế là những người có lương tri đang mất ăn mất ngủ vì chuyện ăn thịt người ở BTT. Cách đây vài chục năm, Mao Trạch Đông đã đưa nhân dân Trung Quốc vào hoàn cảnh phải ăn thịt người trong thời kỳ đại nhảy vọt thì nay đến phiên BTT.
          Câu chuyện Triều Tiên là một thực tiễn rõ nét nhất về sự khác biệt giữa dân chủ và độc tài. Cùng con người, cùng tố chất, cùng hoàn cảnh địa lý, thế mà kinh tế chênh lệch khủng khiếp. Nam Triều Tiên (NTT) là nền kinh tế lớn nằm trong TOP 10 thế giới, thu nhập bình quân đầu người trên 25.000 USD, GDP khoảng 900 tỷ USD. Bắc Triều Tiên (BTT) thì đang đối diện với nạn đói, thu nhập bình quân đầu người khoảng 1.000 USD và GDP khoảng 20 tỷ USD.
          Nếu như những “tuyên truyền viên” còn có lý do cho rằng miền nam Việt Nam giàu hơn miền bắc là do “tiền của Mỹ” thì chắc hẳn chẳng còn lý do gì cho câu chuyện Triều Tiên nói trên. “Do NTT được Mỹ đầu tư ư?” Thì nước nào muốn phát triển chẳng cần đầu tư! Có chính sách tốt, có kinh tế thị trường lành mạnh thì người ta mới đầu tư! Mà BTT cũng được Trung Quốc đầu tư đấy chứ. “Do BTT bị cấm vận ư?” Thế tại sao người ta cấm vận? Rừng rú, mọi rợ, tàn ác thì có quốc gia văn minh nào dám đến gần. Nói “nghèo do cấm vận” chẳng khác gì tự thú “tao khốn nạn nên người ta lánh xa tao”. “Do đổ tiền làm tên lửa hạt nhân ư?” Dân thì đói nhăn răng còn anh thì vét cạn tiền chơi tên lửa! Y như Liên Xô thời trước. Mỹ làm ra 10 đồng, chi 3 đồng vô vũ khí và lên mặt trăng. Liên Xô làm ra 3 đồng, chi luôn 3 đồng vô vũ khí và lên mặt trăng cho không thua kém bọn tư bản. Lên tới mặt trăng thì đất nước tan rã.
          Như trên đã nói, BTT và NTT chỉ khác nhau ở một thứ là chế độ chính trị, còn lại các điều kiện khác là như nhau. Cả 2 có điểm xuất phát như nhau tính tại thời điểm 1953 – năm kết thúc nội chiến, văn hóa như nhau, trí tuệ như nhau. Quái lạ là ở BTT, điều kiện chính trị… ưu việt hơn NTT nhiều:
          -  Được trang bị chủ nghĩa Mác – Lê nin vô địch, sau đó phát triển thành chủ nghĩa Chủ Thể
          -  Có một người cầm lái vĩ đại là Kim Nhật Thành, vĩ đại đến nỗi trở thành chủ tịch vĩnh viễn.
          -  Nếu nói về ổn định chính trị thì chẳng có quốc gia nào bì lại với BTT. Kim ông nắm quyền đến chết truyền ngôi cho Kim cha. Kim cha nắm quyền đến chết truyền ngôi cho Kim con hiện nay. Không hề có cạnh tranh, quyền lực cha truyền con nối, rất ổn định.
          -  Có sự lãnh đạo sáng suốt và tài tình của một đảng duy nhất đỉnh cao trí tuệ là Đảng Lao Động Triều Tiên.
          -  Có một sự đoàn kết nhất trí cao độ. Có khoảng 100 đầu sách ca ngợi Kim ông, 70 đầu sách ca ngợ Kim cha. Bầu cử quốc hội ở BTT luôn đạt 99% phiếu ủng hộ ứng cử viên… duy nhất thuộc Đảng Lao Động.
          - Đặc biệt ưu việt internet, điện thoại di động bị cấm cho nên nhân dân không bị nước ngoài đầu độc. Người dân yêu thương lãnh tụ còn hơn cha mẹ của mình. Lãnh tụ chết là kéo nhau ra ngoài đường khóc tè le toét loét. Thậm chí lãnh đạo chưa chết, đi thăm trường học, giáo viên và học trò cũng khóc hu hu.
          -  Không chỉ nhân dân, đến cả trời đất cũng thương yêu lãnh tụ. Sự ra đời của Kim Chính Nhật tại núi Paektu đã được báo trước bởi một con chim nhạn, và một điềm triệu là sự xuất hiện của một cầu vồng đôi bắc qua núi cùng một ngôi sao mới trên bầu trời.
          Nói chung, thể chế chính trị của BTT là cực kỳ ưu việt. Còn NTT thì chỉ có một thể chế bình như hầu hết các quốc gia trên thế giới đều có. Đó là nền chính trị đa đảng, nhân dân trực tiếp bầu ra Tổng Thống (dân chủ không tập trung). NTT khác BTT chỉ có thế và giàu có gấp 40 lần BTT.
          Có những điều khó giải thích đến độ phải dùng đến tâm linh. Tại sao đất nước BTT nghèo đói thì giải thích được. Nhưng người dân BTT có tội tình gì với trời đất mà phải khốn nạn đến thế để cha con họ Kim giàu sụ (tài sản khoảng 4 tỷ USD) thì đúng là chịu!
          Quả là BTT làm thế giới mất ăn mất ngủ.

Nguyễn Đại – 30/1/2013
………….
(*) học hàm, học vị rất cao!

30 thg 1, 2013

Nhìn lại - nghĩ suy

    Ông Đoàn Duy Thành kể tiếp: “Có lần tôi hỏi anh Tô (Phạm Văn Đồng): “Còn Đỗ Mười thì sao?”.  Anh Tô suy nghĩ hai ba phút rồi nói:  “Chỉ có phá !”.
      Nguyên Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói rất đúng với trường hợp cải tạo công thương nghiệp.
Xem thêm >

     - Nhớ khi “cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”, Việt Nam nhanh chóng trở thành một quốc gia kiệt quệ, dân chúng lầm than, hàng triệu người phải bỏ nước ra đi. Nhớ khi trả lại ruộng đất và một số quyền căn bản cho dân thì đất nước hồi sinh, đời sống người dân bắt đầu cải thiện. Bản chất của đổi mới là từ chỗ Đảng và Nhà nước cấm đoán, tập trung tất mọi quyền hành, đến chỗ để cho dân quyền được tự lo lấy cơm ăn, áo mặc.
    - Giá như không phải là ý thức hệ mà tự do và hạnh phúc của nhân dân mới là nền tảng hình thành chính sách của Đảng Cộng sản Việt Nam, đảng do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập và lãnh đạo, thì người dân đã tránh được chuyên chính vô sản, tránh được cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, tránh được Nhân văn – Giai phẩm, tránh được biết bao binh đao xung đột trong nội bộ dân tộc, gia đình.”
     Thiết nghĩ, đó là tất cả tâm lành của một nhà báo dấn thân, không còn muốn “trú ngụ trong sự sợ hãi” luôn trăn trở và lao động miệt mài hàng chục năm dòng mới có được. Vậy “công trình khảo cứu lịch sử đặc sắc này với lương tâm trong sáng và tay nghề lão luyện của một nhà báo chuyên nghiệp có trách nhiệm trước vận mệnh của đất nước…” (như ý kiến của giáo sư Chu Hảo – NXB Tri thức, Hà Nội) đã viết cho ai? Và ai cần đọc Bên thắng cuộc nhất?

Thánh Ba & đ/c X (*)


Đây là đòn rằn mặt đầu tiên của đồng chí X cho Bá Thanh.

Ở thời điểm khác thì đòn rằn mặt này cũng là hợp lý: Chú mới ra, đừng to còi quá kẻo xấu mặt các anh. Nhưng với tình trạng nền kinh tế nát tươm thế này, còn mỗi một thằng thực sự làm được việc (Bá Thanh) mà chưa gì đồng chí X và đồng bọn đã hùa nhau vào tỉn, nó chỉ cho thấy vận nước chẳng có giá trị mẹ gì so với quyền lợi cá nhân và cái ghế của các anh.

Đây có lẽ là cơn giãy chết cuối cùng của chế độ. Nếu Nguyễn Bá Thanh và phe "làm việc" (gọi thế để phân biệt với bọn đé o làm chỉ phá còn lại) thành công, chế độ sẽ tồn tại thêm ít năm. Ngược lại, 5 năm sẽ là quá đủ để đồng chí X và đồng đội, chịu sự phán xét không phải của lịch sử, mà là của một thể chế khác.

Nói chung, anh Lãng theo dõi khá kỹ màn kịch chế độ thời gian gần đây. Nguyễn Bá Thanh vốn là bạn thân của anh. Anh gặp Bá lần đầu năm 2001 khi dẫn một nhóm đầu tư từ Nhật đến Đà Nẵng xây dựng nhà máy. Từ hồi đó, cùng với Triết lúc đó ở Bình Dương, anh biết đây là một người được việc, tốt cho dân cho nước. Triết sau đó được đôn lên sớm, càng lên cao càng nhanh tha hoá, để đời với bài hùng biện " Việt Nam - Cu Ba trời đất sinh ra, ngày đêm cùng nhau canh giữ hoà bình thế giới ". Trong thời gian đó Bá Thanh an vị ở Đà Nẵng, cặm cụi làm và xây dựng thành phố này thành nơi đáng sống nhất Việt Nam.

Tuy nhiên đại hội XI không hề có phương án Nguyễn Bá Thanh. Không ai trong hệ thống chính trị muốn Bá Thanh leo cao vào tam đầu đế chế, vì nếu có quyền lực, Bá Thanh sẽ giật bát cơm của vô số thành phần quen bám vào quyền lực để ăn hại quốc gia. Chỉ đến khi tình hình đất nước nát toét ra cho đến cuối năm 2012, khi ... đồng chí X được coi là thành phần phá hoại tận gốc nền kinh tế và đời sống nhân dân; khi TBT hay CT, chẳng còn một chút uy tín nào sau canh bạc thua thảm trước đồng chí X và đồng đội. Đã bắt đầu thấy đâu đó mầm mống của bạo loạn, tội phạm cướp, giết ngày một dày đặc xã hội, và người dân thì gần như đã cạn kiệt cả về tiền bạc lẫn niềm tin. Trong bối cảnh đó, tự nhiên chế độ vớ lấy Nguyễn Bá Thanh, như một cái phao cứu sinh hòng kéo dài hơi tàn cho con bệnh đã gần chết đuối.

Nhưng, như anh Lãng đã từng nhiều lần nhấn mạnh. Hệ thống hiện nay, đã không thể thay đổi chỉ nhờ một hoặc một số con người. Bộ máy của nó đã hỏng. Nguyễn Bá Thanh mất 15 năm, trong cái thế nắm quyền tuyệt đối, chỉ để xây đắp được một thành phố khoảng hơn triệu dân. Giờ ông ta ra Hà Nội, trong bối cảnh vị trí thấp, hậu thuẫn quyền lực không, và quan trọng, Nguyễn Bá Thanh không còn cái mà cách đây 15 năm năm ông ta có: Tuổi trẻ và sức lực.

Sẽ chẳng có gì thay đổi nhiều, trừ khi Nguyễn Bá Thanh nắm quyền Tổng Bí Thư hoặc Thủ Tướng. Khi đó chắc chắn ông ta sẽ làm được, và làm được nhiều. Nhưng ai cho Bá Thanh ngồi cái ghế ấy? Đồng chí X sẽ nhường chăng? Hay ông già lụ khụ giảng chủ nghĩa Mác sẽ xả thân nhường ghế cho Nguyễn Bá Thanh?

Đọc Quyền Bính của Huy Đức, phần viết về Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, một khai quốc công thần, uy tín tuyệt đối trong nhân dân, mà còn bị hệ thống và đồng đội chơi cho vô số đòn dưới thắt lưng, chưa bao giờ ngóc cổ lên được kể từ sau 1975, dù với nhân dân, ông luôn là một anh hùng dân tộc.

Cái đòn kết luận thanh tra này cũng chỉ là một ngón đòn dưới thắt lưng đầu tiên nện vào Bá Thanh. Anh Lãng đã từng phải làm việc không ít lần với đám Thanh tra, cả của chính phủ lẫn NHNN, chẳng lạ mẹ gì cái lối kết luận xiên xẹo và chụp mũ của lũ này. Nếu Thanh Tra chính phủ dám công bố kèm theo biên bản kiến nghị kết luận thanh tra của UBND Đà Nẵng, thì chắc chắn lại là một bức tranh hoàn toàn khác, đủ để Thanh Tra và đồng chí X phải đỏ mông vì ngượng. Tuy nhiên, như đã thấy, đồng chí X hồ hởi ký chỉ thị đồng ý kết luận thanh tra.

Cái đất nước này, giờ 1 thằng làm, 99 thằng còn lại thì phá và kéo chân. Chẳng còn hy vọng mẹ gì ngoài chuyện nó sụp cho nhanh để nhân dân xây dựng lại một xã hội mới.

(*): Thánh Ba = Bá Thanh
Cọp từ PP blog

29 thg 1, 2013

GS. Nguyễn Minh Thuyết: Đây là tin quá sốc!


Quan tham hại dân nghèo!  
    (Kienthuc.net.vn) - 80 giáo viên ở Yên Bình (Yên Bái) bỗng dưng bị cắt biên chế do "quan tham" ăn tiền, rồi nhận thừa cả mấy trăm giáo viên... Đây là tin quá sốc.

   Xem tiếp >

“Bên Thắng Cuộc” lột trần hậu trường chính trị Việt Nam

BS Ngọc
    
  Theo tôi nghĩ những câu chuyện Huy Đức thuật lại trong sách có thể giải thích tại sao nước ta nghèo hèn như hiện nay. Tôi cũng nghĩ các lãnh đạo thuộc phe XHCN của miền Bắc phải chịu trách nhiệm lớn trước lịch sử về những sai lầm của họ.

    …. Tôi xem Bên thắng cuộc là một chuỗi câu chuyện hậu trường chính trị Việt Nam. Tất cả chúng ta cần phải biết những câu chuyện mà Huy Đức kể lại, bởi vì những câu chuyện đó sẽ thắp lên một que diêm trong cái lịch sử mờ ảo của Việt Nam vào những năm giữa thế kỷ 20 cho đến ngày hôm nay.

Có phải ngẫu nhiên

Chẳng hiểu có fải ngẫu nhiên mà hôm qua vừa có bài của Trần Đăng Khoa cứ tạm cho là "ca ngợi" Nguyễn Bá Thanh: "Nói thêm về Nguyễn Bá Thanh" thì hôm nay bên DL có bài này  thì gọi là "gì" nhỉ ?!!!
Đúng, thời nay công tội đâu dễ giấu!

28 thg 1, 2013

Nói thêm về Nguyễn Bá Thanh



27/01/2013@16h37, 880 lượt xem.
TRẦN ĐĂNG KHOA

          Mới đây, vào những ngày cuối tháng 1, năm 2013 này, tại Trung tâm Triển lãm Nghệ thuật 45 Tràng Tiền Hà Nội, đã có cuộc triển lãm ảnh đặc biệt, không phải ảnh nghệ thuật, mà ảnh phóng sự báo chí, ảnh đời thường, nhưng lại có sức thu hút công chúng rất mãnh liệt. Đó là triển lãm cảnh “ngủ gầm giường, ngủ hành lang bệnh viện” với hơn một trăm bức ảnh. Mỗi bức ảnh là một hoàn cảnh, một nỗi đời, một cảnh ngộ. Tác giả của những bức ảnh này, không chỉ là những phóng viên, những ký giả, cộng tác viên của Trung tâm Sức khỏe và Dân số, mà còn là những người bình thường. Họ là bệnh nhân hoặc người nhà đi theo chăm sóc bệnh nhân. Họ ghi lại những khoảnh khắc mình đã thấy hoặc đã trải, không phải có ý thức làm nghệ thuật, mà chỉ đơn giản giữ lại những kỷ niệm theo kiểu “thấy gì ghi nấy”. Chính vì thế mà nó rất chân thật và sinh động. Không phê phán ngành y tế, chỉ phơi ra một thực trạng mang tính sẻ chia. Chính thế lại đắng đót, lại có sức lay động lương tri những người tử tế. Chỉ những trái tim và tâm hồn lạnh giá mới có thể dửng dưng.
          Cuộc triển lãm đặc biệt này cũng đã lên mạng nhiều trang baó điện tử chính thống. Tôi không biết các vị lãnh đạo, các nhà quản lý nghĩ gì khi nhìn những cảnh đời nơi “gầm giường chiếu đất” này? Còn tôi, bao trùm lên mọi cảm giác là nỗi đắng đót đến se thắt cả gan ruột. Lại nhớ đến buổi “vi hành” của bà Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến xuống các bệnh viện cơ sở. Bò từ gầm giường ra chào bà là các bệnh nhân nhí bị ung thư. Rồi những bệnh nhân hiểm nghèo chờ xạ trị ba người ghép một giường. Nhiều khi bệnh nhân phải nằm chen chúc dưới gầm giường, nằm tràn cả ra hành lang bệnh viện trong thời tiết mưa ẩm và giá lạnh. Sống lay lắt như thế, ngay cả một người khỏe mạnh cũng có thể gục đổ, chứ không còn nói đến những con người bất hạnh, lại mang trong mình trọng bệnh mà sự sống mong manh chỉ tính bằng những khoảnh khắc.
          Ta hiểu nỗi khổ tâm của bà Bộ trưởng Bộ Y tế có tâm đức. Nhưng chẳng lẽ lại cứ để tình trạng quá tải ở các bệnh viện diễn ra mãi như thế này sao? Hiện nay, Hà Nội đã mở rộng đến hết cả tỉnh Hà Tây cũ, còn nới thêm một phần của tỉnh Hòa Bình, chẳng lẽ vẫn không có đất để xây bệnh viện sao? Đành rằng kinh tế suy thoái trong phạm vi toàn cầu, nợ công ở nước ta cũng lên đến ngưỡng đáng phải quan ngại, Tết năm nay, nhiều cơ quan không có tiền thưởng cho nhân viên, có doanh nghiệp còn nợ cả tiền lương, dẫn đến cảnh tao loạn: Công nhân vác ghế phang giám đốc rồi sẵn sàng vào tù, nhưng cũng không phải vì thế mà không xây được bệnh viện cho dân. Không kể những vụ thất thoát khổng lồ đến hàng ngàn tỷ đồng như vụ Vinashin rồi tiếp đến là Vinalins, chúng ta vẫn còn chi hàng ngàn tỷ đồng để xây Trụ sở làm việc, Bảo tàng Quốc gia, rồi hàng trăm rạp hát, Nhà văn hóa. Đành rằng xây Trụ sở, xây Bảo tàng hay Rạp hát cũng rất quan trọng, rất cần thiết, nhưng đem những công trình ấy, so với những công trình cấp bách, cần phải làm ngay, như bệnh viện cứu chữa điều trị cho dân, hay những lớp học cho trẻ em nghèo vùng sâu vùng xa thì cái gì cần ưu tiên trước nhất? Tất nhiên là bệnh viện và lớp học rồi. Tôi hoàn toàn đồng ý với Vân Thiêng, ông bạn đồng nghiệp của tôi ở VOV: Xây thêm nhà hát, rạp chiếu phim cũng là cần thiết, bởi đấy là những thiết chế văn hóa đặc biệt gắn với trình độ và nhu cầu thưởng thức văn hóa, nghệ thuật của nhân dân. Tuy nhiên, có một thực tế là hiện nay, nhiều nhà hát mà số buổi sáng đèn mỗi năm chỉ đếm được trên mấy đầu ngón tay, nhiều nhà hát, rạp chiếu phim đã làm "dịch vụ cho thuê đám cưới". Ngân sách là tiền thuế của dân. Vì vậy, đầu tư cái gì, đầu tư lúc nào là điều phải tính toán để đồng tiền ấy phát huy hiệu quả cao nhất. Việc xây dựng trụ sở cơ quan khang trang hiện đại và các công trình văn hóa là cần thiết trong quá trình phát triển đất nước. Tuy nhiên, chưa thấy có chuyện vì thiếu rạp mà hai, ba người phải ngồi một ghế để xem biểu diễn nghệ thuật, cũng chưa có ai chui dưới gầm ghế người khác để xem phim. Trong khi, cảnh hai, ba bệnh nhân phải nằm chung một giường, thậm chí có bệnh nhân phải chịu cảnh “gầm giường chiếu đất” thì đã thấy nhỡn tiền và sẽ còn hiển hiện ở rất nhiều bệnh viện lớn khác nữa.
          Có thể giải quyết dứt điểm nạn quá tải ở các bệnh viện ấy được không? Hoàn toàn có thể giải quyết được, nếu chúng ta thực sự vì dân, lo cho muôn dân. Chỉ cần chúng ta tiết kiệm trong chi tiêu, loại bỏ những chi phí chạy theo bề nổi, hoàn toàn mang tính hình thức, rất tốn kém mà không có hiệu quả thiết thực, như các lễ hội rầm rĩ ở rất nhiều tỉnh thành, hay kiểm tra, giám sát chặt chẽ các công trình, tránh được những thất thoát để tiền dân trôi hết ra sông ra bể, như Vinashin hay Vinalins là có thể xây được hàng ngàn bệnh viện, trường học rồi.
Chỉ cần tiết kiệm, bớt hoang phí trong những khoản chi tiêu vô bổ, chúng ta đã cứu được bao nhiêu kiếp người bất hạnh. Điều này là hoàn toàn có thể làm được. Bởi đã có địa phương làm được rồi. Một ví dụ điển hình là Đà Nẵng. Vâng, tôi vẫn lại phải nhắc đến Đà Nẵng. So với Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, hay các địa phương khác, Đà Nẵng không thuận lợi ở vị trí địa lý, cũng không tiện về giao thông, lại bị chiến tranh tàn phá khốc liệt nhất, số người hy sinh cũng lớn nhất, đã thế khí hậu lại khắc nghiệt, bão gió, lũ lụt liên miên. Một tỉnh rất nghèo. Vậy mà ông Nguyễn Bá Thanh và các cộng sự của ông vẫn vực mảnh đất nghèo ấy thành một đô thị hiện đại, một thành phố nề nếp, sạch sẽ (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng) và quy củ nhất nước. Trước khi rời Đà Nẵng, ngay mới đây thôi, ông Nguyễn Bá Thanh còn kịp trao cho dân một bệnh viện nhằm xóa bỏ nạn “gầm giường chiếu đất”. Đó là bệnh viện ung bướu có quy mô 500 giường với 27 khoa và phòng, trước mắt đã đưa vào sử dụng 200 giường bệnh với đội ngũ hơn 70 bác sĩ, cùng các chuyên gia, y tá, điều dưỡng có trình độ chuyên môn cao, trang thiết bị y tế bệnh viện được đầu tư hiện đại, chất lượng, với các hệ thống máy xạ trị, y học hạt nhân, gia tốc tuyến tính. Đặc biệt, đây là bệnh viện dành cho những người nghèo có hộ khẩu Đà Nẵng và các tỉnh miền Trung. Sau khi trừ phần Bảo hiểm y tế thanh toán, các bệnh nhân nghèo sẽ được miễn phí toàn bộ tiền chi trả. Người nhà đi theo chăm sóc bệnh nhân cũng sẽ được hưởng chính sách ăn, ở miễn phí tại bệnh viện với bếp ăn từ thiện. Điều trị miễn phí hoàn toàn cho bệnh nhân nghèo là chính sách nhân văn đặc biệt chỉ có ở Đà Nẵng. Có địa phương nào làm được như thế không?
          Bây giờ thì ta hiểu được vì sao người dân Đà Nẵng lại yêu mến Nguyễn Bá Thanh đến như thế. Và không phải chỉ có dân Đà Nẵng, nhân dân ở rất nhiều địa phương khác cũng rất quý yêu Nguyễn Bá Thanh, như quý yêu Bí thư Tỉnh ủy Kim Ngọc thuở nào. Và chúng ta tin, rất tin rằng, trong công cuộc đổi mới của Đảng, của Đất nước, vì miếng cơm manh áo của dân, ông sẽ không bị đứt gánh giữa đường như Bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc. Và chúng ta cũng hy vọng Đà Nẵng sẽ là một mô hình tốt đẹp có thể nhân rộng ra trên phạm vi toàn quốc.           
          Viết đến đây, tôi lại chợt giật mình nhớ đến câu ca dao:
          Thương dân, dân lập đền thờ
          Hại dân, dân đái sập mồ lụn xương
        Và như thế, làm điều ác, đặc biệt là ác với dân, đâu phải cứ hạ cánh được an toàn là đã an toàn. Bây giờ, làm một cán bộ mà được dân tin, dân yêu như Nguyễn Bá Thanh, đâu có phải là dễ...