26 thg 2, 2013

Trung Quốc phá đám các cơ hội hòa bình


(trích)

·      Lê Duẩn vốn rất oán hận Trung Quốc về việc bắt ép Bắc Việt chấp nhận các điều khoản hạn chế thắng lợi của hiệp định Genève, sau đó còn ngăn chặn các hoạt động chống đối chính quyền Ngô Đình Diệm. Lê Duẩn tố cáo Bắc Kinh cấm cản Hà Nội tiến hành chiến tranh du kích ở mịền Nam. Khi Đảng Lao động Việt Nam không nghe lời, Đặng Tiểu Bình lại cảnh cáo Lê Duẩn: “Bây giờ sự sai lầm của đồng chí đã lỡ xảy ra rồi, đồng chí chỉ nên đánh ở mức tiểu đội trở xuống mà thôi!” Khi Hà Nội chứng tỏ có khả năng gây chiến ở miền Nam, thì Trung Quốc lại nảy ra ý đồ xâm lược. Lê Duẩn nói: “Sau khi chúng ta đã chiến đấu và Trung Quốc thấy rằng chúng ta có thể chiến đấu tốt, Mao bỗng có một đường lối suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng vì Mỹ đánh chúng ta, ông sẽ đưa quân đội vào giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình trạng của nước ta để sau này có thể đánh chúng ta và từ đó tràn sang các nước Đông Nam Á. Không có lý do nào khác. Chúng ta biết ró ý đồ này nhưng phải đồng ý. Thôi thì cũng được. Họ quyết định đưa quân vào với súng đạn. Tôi lại phải chịu điều này. Về sau, Mao lại bắt chúng ta phải nhận cho 20,000 quân của ông vào xây con đường từ Nghệ Tĩnh vào Nam Bộ. Tôi không chịu. Họ tiếp tục yêu cầu nhưng tôi không nhượng bộ. Họ áp lực tôi phải để cho quân họ vào nhưng tôi không chấp thuận. Họ tiếp tục ép buộc nhưng tôi vẫn không chịu. Tôi đưa những thí dụ này để các đồng chí thấy mưu đồ của họ muốn cướp nước ta từ lâu và âm mưu đó ác độc đến thế nào”.

·      1965-1966 đã có thể chấm dứt chiến tranh nếu kg bị Trung Quốc fá đám:

Ngày 16 tháng Giêng, Đặc sứ Jerzy Michalowski từ Hà Nội trở về Ba Lan than phiền với Đại sứ Anh về “mấy anh Trung Quốc trời đánh đó”, ngụ ý rằng nếu không bị Trung Quốc can thiệp thì cuộc hoà đàm đã có thể bắt đầu. McNamara dẫn chứng một tài liệu Trung Quốc cho thấy rằng chỉ mấy ngày trước khi Hoa Kỳ ngưng oanh tạc, Chu Ân Lai khuyến cáo Nguyễn Duy Trinh là không nên đòi Mỹ ngưng ném bom vô điều kiện vì nếu Mỹ chấp nhận thì “sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc chiến đấu và tình đoàn kết của chúng ta.” Họ Chu nhắc nhở đảng cộng sản Việt Nam phải đòi điều kiện thật khó để Mỹ không thể chấp nhận, “nếu không, các đồng chí sẽ rơi vào bẫy của đế quốc Mỹ, của bọn xét lại hiện đại (tức Liên Xô) và chư hầu.” Ngày hôm sau, Chu Ân Lai cũng căn dặn Trần Văn Thanh, trưởng đoàn đại diện MTGPMN ở Bắc Kinh, về những lỗi lầm tai hại nếu hoà đàm với Mỹ.

·      Sự thật là các nhà làm chính sách ở Hà Nội đã bị khó khăn và lúng túng giữa quyết định mong muốn hoà đàm và bác bỏ hoà đàm. Giải thích hợp lý nhất cho sự lúng túng ấy vẫn chỉ có thể là áp lực nặng nề của ông bạn láng giềng phương Bắc.

·      Đáng chú ý là vào đầu năm 1967 Hà Nội đã có nhiều lý do để rời khỏi quĩ đạo Trung Quốc và tiến đến gần hơn với Liên Xô, được Liên Xô gia tăng viện trợ vật liệu và vũ khí,48 nhất là hoả tiễn địa-không để chống máy bay Mỹ ở miền Bắc và cơ giới nặng để chuyển vào miền Nam. Tháng Ba 1966, Lê Duẩn và Nguyễn Duy Trinh được mời sang Bắc Kinh để nghe Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình trách cứ về việc tiếp xúc với Mỹ và cảnh giác về việc xoay chiều thân với Liên Xô. Họ Chu nói:

Từ năm ngoái đã có thay đổi khi Bắc Việt bắt đầu nói chuyện với Mỹ. Chúng tôi muốn nói thẳng với đồng chí là những thay đổi đó bắt đầu với đám lãnh đạo mới của Liên Xô, nhất là sau chuyến Kosygin đi tham quan Việt Nam từ 6 đến 10 tháng Hai 1965. Sau khi Kosygin ở Hà Nội về, Liên Xô đã sử dụng đồ viện trợ cho Việt Nam để lấy lòng tin của các đồng chí một cách gian trá. Mục đích của chúng là che lấp-quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, chia rẽ Việt Nam và Trung Quốc, nhằm chi phối Việt Nam nhiều hơn trong việc cải thiện quan hệ với Mỹ của chúng và cản trở cuộc đấu tranh cách mạng của nhân dân Việt Nam.49

Ngày 13 tháng Tư, khi Đặng Tiểu Bình đặt vấn đề “Phải chăng các đồng chí nghi ngờ lòng sốt sắng của chúng tôi? Có phải Trung Quốc muốn chiếm Việt Nam hay không?” Lê Duẩn chỉ trả lời về chuyện thân Liên Xô:

Chúng tôi cho rằng việc Liên Xô giúp đỡ Việt Nam là có phần thành thật, vì thế chúng tôi không hỏi xem Liên Xô có bán đứng Việt Nam hay không và chúng tôi cũng không nói rằng Liên Xô vu khống Trung Quốc về việc hàng viện trợ của Liên Xô được chuyển qua lãnh thổ Trung Quốc50… Đồng chí nói rằng Liên Xô bán đứng Việt Nam nhưng chúng tôi không nói thế. Mọi vấn đề khác đều xuất phát từ việc phê phán này.

Tương lai của tôi thế nào ?

February 25, 2013
Theo NuocNga.Net

http://uphinh.ssc.vn/images/502Putin_the_King.pngПришел Путин к гадалке, и говорит : — Расскажи мне о будущем.
    Гадалка : — Вижу ты едешь в машине с открытым верхом, вижу вокруг машины сотни тысяч людей. Вижу что эти люди очень рады, они стоят с флажками, шариками, хлопают, кричат “Браво !”, у всех очень счастливые лица !
   Путин улыбнулся, и говорит : — Ну да. Народ меня любит ! А я могу пожать им руки ?
    — Нет. Крышка гроба закрыта…

Ông Putin hỏi thầy bói : - Tương lai của tôi thế nào ?
          Thầy bói : - Tôi thấy ông đi trên xe mui trần, xung quanh xe có đến cả trăm ngàn người vây quanh. Họ hân hoan vẫy cờ, tung bóng bay, vỗ tay và reo vang “Hoan hô !”, ai ai cũng rạng ngời hạnh phúc !
          Putin nhoẻn miệng cười và bảo : - Thì đúng rồi. Dân chúng yêu mến tôi mà ! Thế tôi có thể bắt tay họ được không ?
          - Không được ! Nắp quan tài đậy kín rồi…

25 thg 2, 2013

Lời nói ... gói buồn

Em có ý kiến
Đọc tiếp >>

Định mệnh

Hà Văn Thịnh, Khoa Sử – Đại học Huế

Truyền thuyết kể
Gióng đánh giặc khi mới lên ba
Có dân tộc nào nhọc nhằn hơn thế?
Có nơi đâu
Lịch sử ngập chìm dâu bể
3.000 năm chưa hết giặc trước hiên nhà?
.
Định mệnh thét gào lịch sử bão giông
Ta giữ nước nhiều gấp bội phần
Thời gian dựng nước
Cho mãi đến hôm nay vẫn chưa thể nào có được
Bởi hạnh phúc
Cũng trông chừng sau, trước
“Nửa cái hôn phải tỉnh thức ngó quân thù”*
.
Lịch sử nhắc hoài câu chuyện Mẹ Âu Cơ
Sao ta phải lên rừng, xuống biển?
Kẻ cướp trên núi cao, dưới sóng ngầm hung hiểm
Bao năm thâm độc rình mò…
Chúng muốn ta quỳ – mỏi gối xin, cho
Để Hoàng Sa, Trường Sa máu cuộn cùng nước mắt
Để nỗi đau hóa lặng câm giữa hai hàm răng nghiến chặt
Để xa xót tủi hờn nhức mãi tâm can…
.
Không!
Lịch sử nói rằng sóng nước Bạch Đằng Giang
Rừng Chi Lăng, cửa Chương Dương, Hàm Tử…
Xác giặc chất chồng, bạo tàn mục rữa
Việt Nam ơi, không nhát sợ bao giờ!
Chúng nói rằng có cốt khư** người Trung Quốc ở Hoàng Sa
Sao không đến gò Đống Đa để bới thêm, nhiều lắm?
Thanh Triều ư? Bụi ác tàn ngàn dặm
Bão Tây Sơn quét sạch, một tuần!
.
Định mệnh nhắc ta rằng Đất Việt gian truân
Nhưng chữ S chẳng thể nào gục gãy
Người trước ngã, người sau đứng dậy
Cối Kê ư? “Hoan Diễn do tồn”.
Lịch sử dạy ta rằng đảo, sóng Biển Đông
Là máu thịt của giang sơn tổ quốc
Là một nửa của hồn thiêng Đất – Nước
Chẳng thể đem cho, đem bán vật vờ!
Ta hiểu cuộc đời không phải giấc mơ
Nên trang sách phải tựa mình bên giá súng
.
Định mệnh bắt đầu bằng linh danh Phù Đổng
Tuổi thơ giữ nước quên mình
Định mệnh cảnh báo rằng
Nhẹ dạ Mỵ Châu ơi
Một phút buông trôi
Ngàn năm không xóa nổi
“Tình” Ải Bắc
Là khôn lường gian dối
Lông ngỗng bay
Trắng bợt chữ “NGỜ”?
.
Định mệnh nhắc em rằng
Xin hãy đừng quên
Sống với nguy nan
Là bổn phận của muôn vàn con dân Việt
Đất nước hôm nay được sinh thành từ da diết:
Thà làm ma nước Nam!
Thà cả Trường Sơn cháy hết!
Chẳng cam tâm quỳ xuống, bao giờ (!)
H.V.T. 
* Thơ Chế Lan Viên
** Tàn tích xương người chết

Bia miệng


TRẦN ĐĂNG KHOA  
“Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”

Cái tên như chân lý, có tính cảnh báo sắc lẹm này, không phải do tôi nghĩ ra đâu. Làm sao một “gã thợ cày không có trâu” lại sâu sắc thâm thúy được đến như thế. Đó là kinh nghiệm đúc kết từ ngàn đời mà ông bà, cụ kỵ truyền lại cho chúng ta đấy. Các cụ bảo: “Trăm năm bia đá thì mòn - Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Khiếp không? Cứ tưởng chạm trổ dấu ấn của mình lên bảng vàng, bia đá thì sẽ vĩnh cửu. Chả phải. Mọi giá trị đều bị thời gian sàng lọc, đào thải và chắt lại . Nhưng cũng có những dấu vết không làm sao xóa được, nhất là khi nó đã thành “bia miệng” của thế gian. Đến cái nỗi ấy, thì chả có “cái cống” nào để mà tẩu thoát.

Đấy là hai trường hợp, hai “tiêu điểm” nổi cộm, gây bất bình lớn trong dư luận xã hội. Một ông Tây và một ông Ta. Ông Tây là ngài Giáo sư Joel Brinkley và ông Ta là ngài nghị sĩ Quốc hội Hoàng Hữu Phước. Cả hai ông này có tuổi tác khác nhau, hình dáng khác nhau, số phận khác nhau, ở hai vùng văn hóa hoàn toàn khác biệt nhau, vậy mà lại giống nhau đến kỳ lạ: Đều phải hứng chịu những trận mưa đá của đông đảo công chúng và cộng đồng mạng. Đều ngỡ ngàng, kinh ngạc vì không ngờ bài viết của mình lại bị dư luận phản ứng dữ dội đến như thế. Và khủng khiếp hơn, đều bị công chúng đề nghị sa thải, đuổi khỏi trường Đại học và phế truất khỏi Nghị trường. Và điều thú vị giống nhau nữa: Những người nổi giận, đòi sa thải hai ông, đều không phải là những đối tượng bị các ông chỉ trích, lăng mạ, mà toàn là những người ngoài. Đấy là những tiếng nói trung thực và khách quan. Ở ông nghị sĩ Quốc hội Hoàng Hữu Phước, nhiều Luật sư còn lên tiếng, muốn đưa ông ra Tòa vì họ còn tìm thấy trong bài viết của ông, có những dấu hiệu của tội phạm hình sự. Đến cả như thế thì khủng khiếp quá. Sự nổi giận có phần thái quá này cũng là điều dễ hiểu. Tôi gọi đó là sự nổi giận của văn hóa trước những hành vi thiếu văn hóa.

Vậy sự thực thế nào? Đầu đuôi ra làm sao mà hai ông phải “chịu trận” khủng khiếp đến như vậy?

Cứ như thông tin trên công luận, thì mới đây, giáo sư Joel Brinkley đã đăng một bài báo viết về Việt Nam: “Dù ngày càng giàu có, nhưng khẩu vị của người Việt chẳng giống ai”, kể lại những gì vị giáo sư “quan sát”, “nghe ngóng” trong 10 ngày ông ta du lịch tại Việt Nam. Ngay lập tức, bài báo đã cuộn lên những làn sóng phẫn nộ không chỉ ở Việt Nam mà trên toàn thế giới. Ông ta viết: “Ở Việt Nam, bạn dễ dàng nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng chim hót, không thấy sóc leo cây hay chuột lục lọi trong những đống rác. Thậm chí, cũng chẳng có con chó nào chạy rông. Thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hay thú nuôi nào cả. Chúng đi đâu cả rồi? Bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng: Chúng đều bị ăn thịt cả…”. Chưa dừng lại ở đấy, ông Giáo sư này còn cho rằng, vì ăn nhiều thịt, nên “Việt Nam luôn là một quốc gia hung hãn. Đã có 17 cuộc chiến tranh với Trung Quốc kể từ khi giành được độc lập hơn 1.000 năm trước và đã xâm chiếm Cambodia vô số lần và gần đây nhất là vào năm 1979. Trong khi đó, những quốc gia ở phía tây của nó đa phần là hòa bình trong những thế kỷ gần đây”.

Thật kỳ cục và bậy bạ. Rất nhiều học giả viết về Việt Nam. Nhưng tôi không thấy có tác giả nào lại thiển cận, ấu trĩ và trẻ con như cái ông Giáo sư này. Đã thế, ông ta lại rất tự tin, cứ phán khơi khơi về những điều ông ta chẳng hiểu gì cả. Đến Việt Nam mà ông ta lại cứ muốn xem chó hay súc vật chạy rông ở ngoài đường thì đúng là một gã say xỉn. Xin mời ông hãy nghe chính một người nước ngoài, bà Naomi Doak, làm ở tổ chức bảo vệ động vật Traffic: “Tôi không đồng ý với nhiều ý kiến của Joel Brinkley, vì ông toàn nhầm lẫn cả. Ở Việt Nam, chim, chó hay nhiều động vật, hầu hết đều là vật nuôi. Họ không thả rông, vì chúng có chỗ của chúng ở những nơi quy định”. Nói người Việt ăn nhiều thịt, ông “không hề thấy bóng dáng của loài động vật nào ở Việt Nam vì người Việt đã ăn thịt hết cả” là một võ đoán điên rồ của gã say rượu. Thực chất, trong tư duy người Việt không có thịt. Món ăn chính, thông dụng của người Việt là: Cơm – Rau – Cá. “Lậy giời mưa xuống. Lấy nước tôi uống. Lấy ruộng tôi cày. Lấy bát cơm đầy. Một khúc cá kho.” Đấy là khấn trời của người Việt. Khúc cá là mơ ước từ ngàn đời của người Việt. “Có cá đổ vạ cho cơm”. “Cứt cá còn hơn lá rau”. Trong đồng dao, ngay cả một đứa trẻ, khi bị khói ngột ngạt, muốn xua khói, cũng lại mang cá ra để dỗ dành: “Khói về đằng kia ăn cơm với cá. Khói về đằng này lấy lá dập đầu”. Rồi đây nữa: “Anh đi anh nhớ quê nhà. Nhớ canh rau muốn, nhớ cà dầm tương”. Cà thì cũng vẫn là một loại rau thôi. Trong món ngon đến tuyệt đỉnh của cặp uyên ương cũng không thấy có thịt: “Canh tôm nấu với ruột bầu. Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”. Đến cả sản vật quý dâng biếu bố mẹ cũng vẫn là …rau: “Có con mà gả chồng gần. Có bát canh cần nó cũng đem cho”. Có thể liệt kê hàng trăm câu ca dao, tục ngữ ngạn ngữ tương tự như vậy. Trong tư duy văn hóa người Việt, có hơi hám thịt đâu. Thậm chí, thịt còn là nỗi bất an: “Ăn cơm với cáy thì ngáy o o. Ăn cơm thịt bò thì lo ngay ngáy”. Tôi cũng đã có lần kể về ông bạn Tây I van Navichxki của tôi bàn về bữa ăn của người Việt: “Cậu trông cái bàn ăn có sinh động không? Đúng là hai quốc gia riêng biệt nhé. Tớ thì đĩa và dao rĩa. Còn cậu thì bát và đũa. Đũa là biểu tượng của cái gậy chọc lỗ gieo hạt. Tớ có xem một bộ phim tư liệu khoa học của người Thuỵ Điển về Việt Nam. Trong phim có một anh chàng vừa hát, vừa chọc gậy! Mọi cái tồn tại đều có lý của nó. Cái rĩa trên đĩa tớ kia nó mang dáng của mũi lao phóng thú. Người Nga thích săn bắn lắm. Mà nói chung, người phương Tây đều thích săn bắn cả. Họ vốn quen ăn thịt. Còn các cậu lại chỉ ăn rau. Trông mâm cơm cứ xanh lè. Đũa thích hợp với việc cặp rau. Chẳng ai dùng dao, rĩa để xiên cắt rau cả". Người nước ngoài thường hiểu Việt Nam như thế đấy. Bởi vậy mà họ đã nổi khùng trước bài báo võ đoán thiếu thiện chí của Giáo sư Joel Brinkley. Họ cho đó là "thiếu thông tin, đầy cảm tính, hồ đồ, trịch thượng và phân biệt chủng tộc". Học giả Graeme Nye không giấu được nỗi bất bình: “Tôi là một người Anh đang sống ở Việt Nam. Tôi từng là nhà nghiên cứu ở Hạ nghị viện và Quốc hội Canada. Quan điểm của Joel Brinkley thật thiển cận và hoàn toàn không có tư duy của người nghiên cứu khoa học”. Pamela McElwee, người đã sống ở Việt Nam 5 năm , hiện đang làm trợ lý về lĩnh vực hệ sinh thái con người tại Đại học Rutgers và là chuyên gia về bảo tồn động vật hoang dã ở Việt Nam chứng minh: “Lịch sử của Đông Nam Á là hầu hết mọi quốc gia đều đã trải qua chiến tranh. Nước Mỹ có dân số ăn thịt lớn thứ hai thế giới tính theo trung bình đầu người”. Joshua Woerthwein, một công dân ở thành phố Norwalk, Hoa Kỳ thì bức xúc. “Không thể hình dung được đấy lại là một bài viết của một giáo sư từng giành được giải thưởng Pulitzer. Tôi cũng không hiểu sao một người như thế lại được cấp phép để “dạy dỗ” những đứa trẻ tại trường đại học?”. Và giận dữ hơn, cộng đồng mạng đang kêu gọi ký vào một lá đơn yêu cầu Đại học Stanford, Hoa Kỳ, sa thải vị giáo sư vì đã phỉ báng người dân Việt Nam. Lá đơn đòi đuổi việc Joel Brinkley được Mark Nelson, công dân Mỹ ở thành phố Boston khởi thảo. Lá đơn công bố trên Change viết: "Giáo sư mà thiếu hiểu biết như thế này không thể có chỗ tại Stanford hoặc bất kỳ trường đại học nào khác trên thế giới. Brinkley phải xin lỗi công khai và yêu cầu các chuyên gia về Việt Nam sửa sai lầm của ông ta. Nếu không, Stanford cần phải sa thải ngay ông ta.".

Cho đến thời điểm này, lá đơn yêu cầu sa thải giáo sư Joel Brinkley đã có gần 1000 chữ kí đến từ khắp nơi trên thế giới. Điều thú vị là, tất cả những người “nổi giận” ấy, đều không phải người Việt Nam. Đó là những tiếng nói khách quan của lương tri nhân loại. Điều ấy, cũng cho thấy cái thời bưng bít đã qua rồi. Không thể cứ nhắm mắt mà nói càn hay làm càn được. Gieo gió thì ắt sẽ gặt bão. Quy luật ấy không ngoại trừ bất kỳ một ai, cũng không phân biệt bất cứ quốc gia hay một đảng phái nào….
Theo LK

Thế sự hoen mùi bi

"Sai đạo lý, pháp lý"
Bọn áp đáo tại gia
Cùng đường phải chống lại
Thành tan nát cửa nhà.

Một năm trong ngục tối
Giờ mang tội giết người
Kẻ chủ sự tội nhẹ
Công lý giờ...Than ôi!

Lũ cướp ngày tàn ác
Chiếm đất và phá nhà
Tự ngợi ca hay đẹp
Đày tớ hay quỷ ma ?

Bao nhiêu thằng khốn nạn:
Kẻ đổ tội cho dân
Đứa cãi xằng, nói láo...
Vẫn yên vị chẳng cần.

Muốn vươn lên không dễ
Bao nhiêu kẻ ngó dòm
Chẳng sợ gì đạo lý
Chúng lao vào cướp cơm!

Chính những kẻ cưỡng chế
Lại điều tra- kỳ sao!
"Bóng" và "còi" như thế
"Đá" rồi "thổi" thế nào ?

Người nông dân gắng sức
Cuối cùng chẳng còn gì
Vì cường hào ác bá
Thế sự hoen màu bi !


Chúng nó ăn uống thế này đây!

Sơn-Thi-Thư blog: CHÚNG NÓ ĂN UỐNG THẾ NÀY ĐÂY, THƯA THỦ TƯỚNG!..

Ca dao ... mạng


Đôi lời: Gần như ngày nào Sơn-Thi-Thư cũng lên mạng (trừ những khi quá bận hoặc ốm mệt) nên thông tin cũng được cập nhật tương đối. Vào mạng mới thấy: trăm hoa đua nở, mỗi trang lại có những đặc trưng riêng theo tôn chỉ mục đích mang dấu ấn của trang web hoặc blog. Hôm nay, Sơn-Thi-Thư xin được đưa lên blog vài câu gọi là "cao dao...mạng", để kiểm chứng, xin mời quý vị và các bạn bấm vào dòng chữ khác màu trong mỗi câu "ca dao". Có thể có ý kiến đồng tình hoặc không đồng tình với chủ blog (đó là chuyện bình thường), Sơn-Thi-Thư rất mong nhận được ý kiến phản hồi của quý vị và các bạn, xin chân thành cảm ơn trước.
Muốn xem tin tức hàng ngày
Đa chiều, cập nhật và ngay BA SÀM
Trái qua: Nhà văn Hoàng Minh Tường (có tác phẩm nổi tiếng - Thời của Thánh thần),
Nguyễn Trọng Tạo, Dương Danh Dy, Trần Nhương và Ba Sàm. Nguồn: tuan7n.blogspot.com
 *
 *    *
Muốn xem "Răng chắc,...ặc bền"
Vào ngay trang "hót" tên miền QUÊ CHOA

  *
 *   *
Muốn cười cho thật thỏa thuê
Nhà thơ-Họa sĩ Trần Nhương bên dòng Vọng Bắc giữa biên giới VN-TQ
Ảnh: 
Trannhuong.com
  *
 *    *
Muốn xem hoa hậu "khoe hàng"
Tấm hình nóng được cho là của Ngọc Trinh (Tân hoa hậu Việt Nam hoàn cầu) 
Ảnh: Tintuconline.com.vn (Trang thông tin Tổng hợp Giải trí của Báo VietNamNet)
Ảnh trên Thông tấn xã Vàng Anh không che.

 

nhận xét:

GIẤC MƠ XANH

Em ngồi dưới tán cây xanh
Mơ màng tưởng có tay anh chạm vào
Con tim thổn thức xôn xao
Miên man ngỡ được ấp vào lòng anh

Tỉnh rồi chả thấy lá xanh
Nhin quanh chẳng thấy bóng anh đâu nào ?
Tủi thân nức nở nghẹn ngào
Mong sao mãi được tựa vào bên anh.

Giật mình tỉnh giấc mơ xanh
Bàng hoàng chỉ thấy một cành củi khô ...
Ai mà học hết chữ ngờ
Có ông cụ lão cưới cô lộn chồng...?
!!!.

GIÓ LÀO

Góp ý

Con bịt mắt, con bịt tai
Con thì bịt miệng, con này bịt chi ?
Theo Son-Thi-blog

Bây giờ mới biết: Những cơ hội hòa bình bị bỏ qua


Chương 8: Sai lầm của Hoa Kỳ
(Những cơ hội hòa bình bị bỏ qua)
GS Lê Xuân Khoa

·             “… nếu dân tộc ta không phải chịu sự tàn phá của hai cuộc chiến tranh và nếu Việt Nam không theo đuổi chủ nghĩa cộng sản thì xứ sở đã được hiện đại hoá từ lâu và Việt Nam ngày nay có thể đã trở thành một trong những con rồng của Á châu. Ôn lại kinh nghiệm về những sai lầm và những cơ hội bỏ lỡ của mỗi phe lâm chiến trong suốt thời kỳ từ 1945 đến 1975 qua hai cuộc chiến tranh, chúng ta có thể rút ra được nhiều bài học lịch sử cần thiết cho những thế hệ sau trong nhiệm vụ bảo vệ và phát triển đất nước“. – Lê Xuân Khoa

·             Chỉ vì lòng chán ghét một cuộc chiến tranh do chính mình chủ động, chán ghét những người lãnh đạo Việt Nam thiếu khả năng do chính mình chọn lựa, và đánh giá sai lầm tinh thần yêu nước của những người Việt Nam quốc gia, Hoa Kỳ đã từ bỏ trách nhiệm cam kết với nhân dân miền Nam Việt Nam cũng như với nhân dân Cam-pu-chia và Lào. Sau ba mươi năm liên lụy với hai cuộc chiến tranh ở một miền đất xa xôi và bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội hòa bình, Hoa Kỳ không những bị mang tiếng bại trận mà còn phải mất thêm hai mươi năm nữa để tìm cách giải quyết một cuộc khủng hoảng quốc tế về vấn đề tị nạn từ ba nước Đông Dương. – Lê Xuân Khoa

24 thg 2, 2013

Man rợ thay

honngv: Một "truyền thống" (chữ dùng của bài báo trên Dân trí) man rợ và hiếu chiến mà fóng viên báo Dân trí còn ca ngợi!
Đến bao giờ mới NGÓC ĐẦU lên được ???!!!



Đọc tiếp >>

“Nghị khùng”


Honngv: Đã kg muốn nhắc lại cái chủ đề “Nghị dởm” này nữa, nhưng hôm nay mới thấy báo Pháp luật (“lề fải”) có bài này nên lại fải dẫn đường link:

Báo Pháp luật 24/2/2013: Đó là cách gọi thể hiện sự dè bỉu của nhiều người đối với một ông đại biểu Quốc hội khi ông này bất thần dùng những lời lẽ hết sức kinh dị, quái dị và không hề bình dị để viết bài đăng blog nhằm phê phán, “tranh và luận” về các ý kiến của một đại biểu khác mà ông cho là “đại ngu” - hơn nữa lại tụ hội đến “tứ đại ngu”.

Đọc tiếp >>

Chuyện tào lao #2

NGHE ANH CÓ PHẢI CHẾT KHÔNG!
Fa – Xu – Ca

Nhà mình nổi tiếng bình đẳng, dân chủ, chuyện gì cũng hai vợ chồng bàn bạc kỹ sau mới quyết. Có quy chế hẳn hoi là: Việc gì mà hai vợ chồng nhất trí cao thì giao cho mình quyết cho nó hoành tráng, còn ba cái chuyện vớ vẩn bàn mãi không nhất trí được, thì giao cho vợ quyết, mình chả thèm!

Hồi ấy mình sửa nhà, xây lại tường rào xung quanh. Mình nhờ hẳn kiến trúc sư thiết kế cổng, bờ rào hẳn hoi, nên khá đẹp. Theo thiết kế chiều cao của tường rào là 2,3m, nhưng móng chìm dưới đất. Thợ đọc sai bản vẽ, nên xây nổi móng lên trên mặt đất hơn 30 phân. Chiều đi làm về mình nhìn qua biết là xây cao quá. Ngõ nhà mình chật, nếu tường bao cao quá rất không hợp lý. Mình nói với mấy ông thợ: “Các anh xây cao quá rồi. Phải dỡ bớt đi thôi!”. Cùng lúc đó vợ mình cũng ra đứng ngắm nghía: “Cao là cao răng được. Ri đang thấp là đằng khác. Để rứa, không phải dỡ diếc chi hết”.  Biết là không thể khác, mình không nói gì nữa, lẳng lặng vào nhà. Hôm sau đợi nàng đi làm trước mình ra bảo mấy ông thợ dỡ đi đúng 6 hàng gạch.

Mấy hôm sau tường xây xong, sơn ve đàng hoàng, vợ mình ra đứng chống nạnh, vênh mặt lên: “Anh thấy chưa, tường ri là vừa rứa mà anh cứ nói cao. May mà không nghe anh không thì dừ coi mần răng được!”. “Ừ, đúng, cao ri là vừa đẹp!”. Mình vừa nói vừa nhìn mấy ông thợ, mấy ông thợ cũng nhìn mình, cười tủm tỉm. Trong lúc đó cô nàng vẫn chưa thôi đắc chí: “Nghe anh có phải chết không!”.

Chuyện tào lao #1

CHÈ CHI MÀ ĐẮNG NGHÉT RI BÂY!
Fa – Xu - Ca 
Sau tết năm 1993 lần đầu tiên mình đi công tác tuyến Đường Bảy, lên miền tây Xứ Nghệ. Thằng Chú Béo, một học trò cũ của mình ở trường đại học lém lỉnh: “Miền tây đẹp lắm, hay lắm thầy ạ”. 
Quả thằng này tán gái thành thần. Dọc tuyến đường 7 có năm huyện, đi đến đâu nó cũng giới thiệu “cơ sở cách mạng” của nó, toàn là những ca không thể không xúc động.

Trưa hôm ấy ở Con Cuông, hai thầy trò định ra bến sông tắm. Như thường lệ mình vẫn mang theo chiếc máy ảnh tự động, khá xịn (hồi đó máy ảnh đang hiếm lắm). Khung cảnh mùa xuân thật đẹp: bãi ngô non xanh mướt, dòng sông Lam mùa này nước trong ngăn ngắt, trên bến một con đò đang đang cắm sào như chờ ai đó. Và, để như hoàn thiện cho bức tranh tuyệt vời đó đường đột hiện ra một cô gái đang giặt áo. Cố gái chắc mới mười chín đôi mươi, đội nón trắng và mặc áo màu thiên thanh, dáng mảnh mai, đẹp một cách thánh thiện. Chú Béo như reo lên: “Đẹp quá thầy ơi, nó chết với em rồi!”. Nói rồi nó cởi áo, chạy xuống bến sông nhờ cô gái giặt hộ. Cô gái thẹn thùng, cứ quay mặt đi “em nỏ mô, em nỏ mô”, còn thằng Chú thì cứ lấn tới. Cuối cùng cô gái cũng giặt áo cho nó. Lúc hai bên giằng co như thế mình đã chớp được mấy kiểu. Cái thằng tài thật, đến khi cô gái giặt xong áo, đưa lại cho nó cũng là lúc nó nhận được lời mời tối đến nhà chơi. Tối hai thầy trò đến thật, Chú giới thiệu mình là thủ trưởng. Đã là thủ trưởng thì phải nghiêm, hôm ấy có lẽ trông mặt mình chẳng khác gì giám thị trại tạm giam. Ra về Chú nói: “Thầy phải làm cho em bài thơ mới được!”. Mình nhận lời, vì thực ra ta cũng đâu có vô tình! Hôm sau về đến Đô Lương thì xong bài thơ, mở đầu bằng một câu nhại Hàn Mặc Tử: “Trời ạ, làm sao cho khỏi nhớ”. Thằng Chú đọc xong sáng mắt lên: “Trời ơi, bãi ngô non, trưa nắng, bến sông xuân...”. Thầy cũng say rồi!”. Chưa bao giờ thằng Chú sốt sắng chuyện rửa ảnh như thế. Nó mang mấy tấm đến khoe ngay: “Thầy chụp đúng như trong thơ thầy viết”.

Tháng sau, Chú Béo mang nửa cân chè đến phòng mình: “Của em Con Cuông gửi cho thầy, trả tiền nhuận ảnh”. Mình pha ngay một ấm: “Chè thơm thế”. Và, ý nhị hỏi: “Còn bài thơ nữa chứ?”. Thằng Chú cười láu cá: “Bài thơ thì em nói là của em làm”. “Rứa nhuận bút ra răng?”. Nó nói nhỏ, giọng ranh mãnh: “Dạ, thưa thầy, em “ăn” rồi!”.  Mình dằn mạnh chén nước xuống: “Chè chi mà đắng nghét ri bây!”

Còn đây là bài thơ gây tai họa:

Trời ạ, làm sao cho khỏi nhớ
Bãi ngô non. Trưa nắng. Bến sông xuân...
Em thánh thiện hiện lên. Đường đột quá!
Con đò ngang trên bến đứng tần ngần...

Nón thì trắng, mà mắt thì đen thế
Mà mảnh mai sau màu áo thiên thanh
Tay em quẫy sóng dập dờn mặt nước
Con sóng này còn vỗ một đời anh...

Thôi đừng vò nữa em
kẻo nát lòng anh đấy!
Chiếc áo kia không trắng lại nữa rồi
Em chúm chím nụ tầm xuân ai hái
Còn áo anh nhựa dính một thời trai...

23 thg 2, 2013

Phải chăng là trả đũa ?


Phải chăng ngày 18/2 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chính thức tuyên bố “ngừng xây dựng cảng nước sâu Kê Gà” mà bọn Tàu “trả đũa” bằng cách “tưng bừng kỷ niệm cái ngày mà theo họ, đó là ”cuộc chiến đấu phản kích tự vệ, bảo vệ biên giới” ?

Dù thế nào đi nữa, chẳng hiểu các vị đã mở mắt ra chưa? Trong phần phản hồi của độc giả trên trang ABS, tôi chú ý đến một phản hồi có nick nahme Mẹ Đốp như sau:

Hôm qua tình cờ được biết ông Đào Nguyên Cát TBT Thời báo Kinh tế VN có gặp ông Đinh Thế Huynh và gặng hỏi vì sao báo chí VN im hơi về cuộc chiến 17/2/1979 đã thế lại còn cấm đoán nhân sĩ trí thức đặt vòng hoa tưởng niệm các liệt sĩ. Ông Huynh trả lời đại ý: Ta và Bạn đã cam kết không nhắc đến quá khứ nữa (GCM tô đậm) nên ta không chủ động khơi lại chuyện cũ. Nếu báo Nhân Dân hay Quân Giải phóng của TQ mà đưa tin, bài thì ta cũng sẽ đáp trả tương ứng…

Thế mới biết mấy anh báo Mỹ như Washington Post, Newyork Time… không cam kết với Tuyên giáo VN trước nên vụ kỷ niệm 40 Điện Biên Phủ trên không bị VN làm to chuyện cho bẽ mặt Đế Quốc Xâm lược.

Comment khác, (22/02/2013 lúc 07:05):

Nếu sự việc trên là xác thực. Không biết ngài Đinh Thế Huynh nói riêng và 14 ngài trong BCT đang lèo lái con tàu Việt Nam hôm nay có còn tin và tha thiết gắn bó với ông láng giềng cùng ý thức hệ tiền hậu bất nhất này đến bao giờ nữa đây?