26 thg 5, 2013

Từ Zimbabwe nhìn lại Việt Nam*

Luật sư Ngô Ngọc Trai/ BBC
Thực tế vai trò của Chính phủ trong lập pháp ở Việt Nam là rất lớn

Thực tế vai trò của Chính phủ
Trong lập pháp ở Việt Nam là rất lớn
Ông Tổng thống Robert Mugabe giữ quyền điều hành đất nước phía nam lục địa Châu Phi này trong nhiều chục năm, thời gian lâu đã giúp ông tạo ra vây cánh quyền lực lớn đến mức có thể làm bất cứ điều gì với ngân sách quốc gia. Sự thành công của ông ta đánh đổi lại là đất nước bị tàn phá, ngay cả khi lạm phát lên tới 11 triệu % và đồng 100 tỷ đô la Zimbabwe chỉ mua được một ổ bánh mỳ, điều này vẫn không khiến ông thôi giữ cương vị tổng thống cho tới hiện nay và nhiều năm nữa.

Không rõ hiến pháp Zimbabwe quy định chính phủ là cơ quan chấp hành hay hành pháp? Điều này xem có vẻ mỉa mai nhưng có thể nghiêm túc khẳng định một điều quan trọng rằng chính phủ đã không chấp hành quốc hội và quốc hội của nước này đã bị vô hiệu hóa không còn đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân.

Cơ quan hành pháp Zimbabwe không chấp hành mà cũng không phụ thuộc vào quốc hội, đó là điểm khác biệt về mối quan hệ giữa các thiết chế chính quyền của hai nước Nhật Bản và Zimbabwe. Đây là điểm căn bản tạo ra sự khác biệt về mức độ phát triển giữa hai quốc gia giàu và nghèo nhất thế giới. 

Quy định nào cho hiến pháp Việt Nam? 

Nhìn lại Việt Nam thì thấy tình trạng nghèo nàn tụt hậu rất xa so với thế giới, mấy năm gần đây kinh tế khủng hoảng, hàng trăm nghìn doanh nghiệp phá sản, nhiều triệu lao động thất nghiệp.

Thành tích kinh tế như thế nhưng các lãnh đạo chính phủ không có ai bị thôi chức và cũng không có gì cho thấy họ sẽ thôi không tiếp tục điều hành đất nước thêm nhiều năm nữa. 

Box 1

“Ở Việt Nam rất phổ biến tình trạng chính phủ tự định đoạt việc chi tiêu ngân sách, ví dụ gần đây là quyết định đầu tư 200 triệu USD xây dựng mạng xã hội cho thanh niên, hay chính sách sử dụng 30.000 tỷ cứu trợ bất động sản và nhiều chính sách khác.” 

Trong trường hợp này đặt ra câu hỏi vai trò của quốc hội ở đâu? Quốc hội Việt Nam có như quốc hội Zimbabwe? Nếu không thì quốc hội có hành động gì để phản ánh ý chí và nguyện vọng của nhân dân? Đây cũng là lúc xác định xem quốc hội có đáng là cơ quan để chính phủ phải chấp hành hay không?

Thực tế là ở Việt Nam quyền lực tư pháp và lập pháp đều yếu và rất ít khả năng ảnh hưởng tới chính phủ, như thế mà vẫn còn những ý kiến tha thiết muốn đề cao vị thế cho chính phủ thì đúng là thiếu cả hiểu biết lẫn trách nhiệm.

Lâu nay chính phủ tự ban hành và thực thi chính sách tức là tự quyết định cách mà nguồn nhân lực vật lực quốc gia được sử dụng. Nhưng kết cục thì sao, đất nước kém phát triển, kinh tế khủng hoảng kéo dài, đời sống lao động bần cùng.

Thực trạng đất nước là cơ sở vững chắc nhất để thấy rằng cần giới hạn lại chứ không phải tăng quyền cho chính phủ. Nếu thả sổng chính phủ như lâu nay thì điểm đến của Việt Nam sẽ là Zimbabwe, còn nếu muốn Việt Nam phát triển được như Nhật Bản thì phải ràng buộc chính phủ, kiểm soát việc ban hành chính sách và chi tiêu ngân sách của chính phủ.

Song hành với đó cần một kế hoạch nâng cao năng lực quyền hạn cho quốc hội bằng việc bớt dần những người thuộc bộ máy hành pháp kiêm nhiệm đại biểu quốc hội. Các cán bộ chính phủ cần thôi kiêm nhiệm đại biểu quốc hội. Ở mỗi tỉnh, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, Giám đốc công an tỉnh và nhiều Giám đốc sở cũng cần thôi kiêm nhiệm đại biểu quốc hội.

Trong các kỳ bầu cử quốc hội tới đây cần từng bước lược bỏ đi các thành phần này.

Box 2

“Thực trạng đất nước là cơ sở vững chắc nhất để thấy rằng cần giới hạn lại chứ không phải tăng quyền cho chính phủ.” 

Thực tế thì sự phát triển của đất nước phụ thuộc vào sự bố trí hợp lý các thiết chế mà điều này thì nằm trong tầm tay của các cấp lãnh đạo. Nhưng tại sao họ lại không sắp xếp lại hệ thống vốn đã đầy lỗi nhằm nâng cao chất lượng lãnh đạo điều hành đưa đất nước phát triển đi lên?

Lịch sử và hiện tại cho thấy nhiều khi sự công chính lại chẳng phải là luôn thắng thế bởi những người công tâm không phải khi nào cũng chiếm đa số và điều này dẫn đẩy quốc gia vào tình thế phát triển trôi dạt theo may rủi.

Lịch sử và hiện tại cũng cho thấy nhiều ví dụ về sự thành công của một vài cá nhân đánh đổi lại là tình trạng yếu kém lay lắt kéo dài của đất nước mà Zimbabwe là một ví dụ điển hình.
…………………………………… 

*Rút từ Khác biệt nhỏ hệ quả lớn .Tên bài của QC

25 thg 5, 2013

Xà tinh dài 4 mét bị sét đánh chết

http://www.facebook.com/l.php?u=http%3A%2F%2Fgoo.gl%2Fy7qxs&h=qAQHgOAqTAQE0rdw92EGSMr76BBESE2m0cuATyIXgfHudtw&s=1

Rắn khổng lồ dài 4m bị sét đánh chết khi đang nằm trên cây

May 23, 2013

Rắn khổng lồ dài 4m bị sét đánh chết khi đang nằm trên cây

Sự cố cháy rừng hi hữu xảy vào một ngày cuối tháng 3/2013 vừa qua, nhưng xét về khía cạnh nào đó dường như lại là một… may mắn đối với người tại một ngôi làng thuộc huyện Bá Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
4h sáng ngày 25/3, văn phòng huyện Bá Châu nhận được tin khẩn cấp báo cáo, lập tức đã cử 3 xe cứu hỏa và 60 người tham gia để dập tắt ngọn lửa. Sau hơn 2 giờ cố gắng, người dân cũng đã dập tắt được ngọn lửa. Nhưng ngạc nhiên nhất, nguyên nhân gây ra vụ cháy lại là một con rắn khổng lồ dài gần 4m.
ran-khong-lo
Xác “xà tinh” bị cháy đen thui còn vắt trên cây
Theo cấu tạo vùng bụng, người ta xác định nó không phải là trăn mà là một con rắn cỡ lớn. Con rắn “thành tinh” này chính là nỗi khiếp sợ của dân làng quanh rừng trong nhiều năm nay. Nó thường xuyên ăn thịt gia súc, gia cầm non của dân làng. Ngoài ra, còn có tin đồn rằng nó đã ăn thịt một người đàn ông. Và đương nhiên, nhỡ có bị con rắn thành tinh này tấn công, một đứa trẻ cũng khó lòng chống đỡ lại được.
Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy địa phương, ông On Shih 47 tuổi biết, con rắn này đã bị sét đánh trúng khi đang vắt vẻo trên cây. Do làn da ẩm là vật dẫn tốt nhất, chiếc cây mà nó đang trú ngụ bị cháy kéo lan ra một khoảng rừng rộng 3.000m2. Con xà tinh đã chết lập tức ngay sau đó trong trạng thái cháy đen thui.
Mặc dù thiệt hại về kinh tế do cháy rừng gây ra đối với người dân là không ít nhưng với họ nỗi lo tinh thần đã được dập tắt sau cái chết của con rắn khổng lồ hung hăng. “Chúng tôi rất buồn khi nhìn thấy hàng tấn gỗ rừng bị cháy rụi, nhưng an ủi thay con rắn khổng lồ đã chết sau nhiều năm khiến dân làng phải lo lắng. Đó quả là một tin mừng.”, ông Wu Tan, 64 tuổi – một dân làng cho biết.
ran-khong-lo2Người dân tham gia dập tắt ngọn lửa và xẻ thịt rắn ra nấu nướng để ăn mừng

Nước phở bẩn ở HN

Lò chế nước phở bẩn ở Hà Nội

Cập nhật: 13:48 GMT - thứ tư, 22 tháng 5, 2013

Cục trưởng An toàn Thực phẩm thuộc Bộ Y tế nói với BBC ông "chưa nhận được thông tin" về tình trạng người tiêu dùng bị cho ăn nước phở chế biến từ các loại thịt phế phẩm, ôi thiu từ một lò chế nước phở tại quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Ông Trần Quang Trung nói sẽ cử người đi điều tra ngay vụ "nước phở bẩn" được nêu ra trong bài của báo Người Đưa Tin.
Bài phóng sự của báo thuộc Hội luật gia Việt Nam này cảnh báo về “công nghệ” chế nước phở từ nước luộc và ép các loại thịt ôi thiu làm ruốc.
Bài báo nêu rõ địa chỉ của nơi được gọi là “Lò chế nước phở” là một căn nhà ba tầng ở ngõ 10 đường Đê Tô Hoàng, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Tác giả Bấm bài báo cho biết “Dò hỏi chúng tôi được biết, thực chất loại nước phở tại đây được chế biến từ nguyên liệu làm ruốc thịt.
“Các loại nước ép luộc thịt, nước ép thịt, thậm chí là loại nước rửa chảo xao thịt cũng được họ tận dụng.
"Các loại thịt được cơ sở này nhập về chế biến chủ yếu là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ trên địa bàn Hà Nội, rồi thịt lợn xề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết..."
Báo Người đưa tin
Bài báo mô tả “Các loại thịt được cơ sở này nhập về chế biến chủ yếu là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ trên địa bàn Hà Nội, rồi thịt lợn xề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết, chỉ cần mang về, luộc lên là có các loại thịt trắng muốt, trông rất bắt mắt.
“Loại nước luộc chỉ cần để lắng, gạn ra là có thể bán cho các cửa hàng phở ngon lành”.
Tác giả bài báo cho biết giá vài chục lít nước phở chế sẵn theo dạng này là 50.000 đồng.
'Hàng chục năm rồi'
"Các hàng phở đều để nồi nước dùng nấu ngay trước mặt khách hàng, ai cũng nhìn thấy là có cả xương hầm đàng hoàng"
Trần Quang Trung, Cục trưởng Cục An toàn Thực phẩm
Bà “chủ lò nấu nước lèo” tên Lan được dẫn lời nói với phóng viên báo này rằng công việc kinh doanh như vậy đã diễn ra “hàng chục năm nay rồi”
“Mỗi can pha chế một nồi 30 lít, cứ mang về pha chế, có gì không ổn hôm sau lên đây điều chỉnh lại”, bà chủ cơ sở này nói thêm với phóng viên nhập vai người mua.
Trong cuộc phỏng vấn dành cho BBC ngày 22/05/201, Cục trưởng An toàn Thực phẩm, ông Trần Quang Trung tỏ ý nghi ngờ đối với tin tức nước phở bẩn vì theo ông thì "Theo truyền thống, các hàng phở đều để nồi nước dùng nấu ngay trước mặt khách hàng, ai cũng nhìn thấy là có cả xương hầm đàng hoàng."
Đánh giá chung về tình hình an toàn thực phẩm, ông Trung cho rằng việc bán thực phẩm bẩn ra thị trường không phải là hiện tượng phổ biến:
"Nếu có, thì đó là báo chí [nêu ra các trường hợp] cá biệt. Chúng tôi cho anh em đi kiểm tra thì không phát hiện được các trường hợp như vậy. Chúng tôi vẫn thường xuyên đi kiểm tra nhằm khuyến cáo cho người dân."
Ông Trung đánh giá vấn đề an toàn thực phẩm hiện nay là "trong tầm kiểm soát".

Tiếng vang và tranh cãi vì 'Người phi thường'

Tiếng vang và tranh cãi vì 'Người kỳ diệu'

Cập nhật: 15:56 GMT - thứ sáu, 24 tháng 5, 2013

Người không tay không chân Nick Vujicic đến Việt Nam
'Người kỳ diệu' Nick Vujicic đến Việt Nam được theo dõi bởi 25.000 người trên sân vận động Mỹ Đình, hàng triệu khán giả truyền hình, nhiều người rơi nước mắt nhưng cũng có không ít ý kiến trái chiều.
Người không tay không chân Nick Vujicic đã vượt lên số phận không may để trở thành một diễn giả truyền bá Phúc âm nổi tiếng.
Anh được mời thuyết trình để truyền cảm hứng tới doanh nhân và người khuyết tật Việt Nam, theo thông cáo của nhà tổ chức, song đã gặp phải không ít chỉ trích, chủ yếu xoay quanh số tiền đầu tư và những lợi ích mà Hoa Sen Group thu được.
Theo truyền thông trong nước, Hoa Sen Group đầu tư hơn 30 tỷ đồng để tổ chức việc đưa Nick Vujicic sang Việt Nam thuyết trình trong bốn ngày.
Một số báo như Thanh Niên hay VnEconomy đưa tin giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sen tăng “vùn vụt”, và tài sản của ông Lê Phước Vũ, chủ tịch tập đoàn, có lẽ tăng tới hơn 170 tỷ đồng tính theo vốn hóa thị trường chỉ sau 4 ngày.
Bình luận về sự kiện này dưới góc độ truyền thông, ông Lê Quốc Vinh, Chủ tịch tập đoàn Le Group, nói nhà tổ chức đã đầu tư hiệu quả về mặt nhận biết thương hiệu.
“Rõ ràng là chương trình này mang lại lợi ích rất to lớn cho Tôn Hoa Sen, và chương trình này khá là nhân văn. Bản thân tôi đánh giá cao sáng kiến này,” CEO của tập đoàn chuyên về truyền thông, quảng cáo và quan hệ công chúng nói với BBC hôm 24/05.
Về vấn đề kinh phí, ông Lê Quốc Vinh cho rằng, hơn 30 tỷ đồng là khoản tiền lớn trong bối cảnh kinh tế của Việt Nam hiện nay, và gọi đây là sự đầu tư ‘mạnh bạo’.
“Nhưng rõ ràng là họ đã đạt được mục đích là gây tiếng vang rất lớn. Gần như người dân Việt Nam nào cũng biết đến thương hiệu của họ, cho nên với một chiến dịch như vậy, 30 tỷ không phải là số tiền bỏ đi.”
Tuy nhiên, theo chủ tịch Le Group, việc tổ chức có thể kín kẽ hơn, chuẩn bị kỹ càng hơn thì sẽ ít gặp phải chỉ trích của truyền thông hơn.
“Tôi không nói ở đây có sự phân biệt đối xử, nhưng phong cách cư xử [của nhà tổ chức] tạo ra hố quá lớn giữa hai nhóm người khuyết tật này [Nick Vujicic và người khuyết tật Việt Nam] và tạo ra cho người ta cảm giác không hài lòng.”
Ông Vinh gợi ý, đưa cả hai nhóm vào một chiến dịch truyền thông như nhau thì vừa đỡ tốn kém lại vừa “xóa bỏ được những ý kiến trái chiều”.

Truyền thông hay truyền giáo

Trong khi truyền thông Việt Nam ca ngợi khả năng diễn thuyết của chàng trai không chân không tay, báo chí phương Tây tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Việt Nam không kiểm duyệt khi Nick Vujicic nói về Thượng đế và Thiên Đường.
Hãng AP thuật lại buổi thuyết trình của Nick trước 25,000 người ở sân Mỹ Đình: “Em biết vì sao tôi yêu Chúa không?” Nick Vujicic hỏi một bé gái đứng trên sân khấu, cô bé cũng không tay không chân như anh.
"Nick Vujicic là người có khả năng diễn thuyết rất tài, anh ấy có thể gây được cảm hứng qua những lời nói."
Ông Lê Quốc Vinh
“Bởi vì thiên đường có thật. Và một ngày kia, khi chúng ta lên thiên đường, chúng ta sẽ có tay có chân. Và chúng ta sẽ được chạy, sẽ vui đùa, chúng ta sẽ chạy thi.”
Phóng viên của AP, Chris Brummit phân tích, phần lớn khán giả không phải là người theo Công giáo, nhưng bị cuốn hút bởi Nick như một ví dụ sống của một người vượt lên hoàn cảnh.
“Đối với Vujicic và 12 thành viên của “đội Nick”, trong đó chủ yếu là người California, tổ chức cho chuyến đi châu Á của anh, đây là một nước nữa được thêm vào bản danh sách dài mà anh đã truyền đến chân lý của Chúa.
“Tổ chức từ thiện của anh đã thu được hơn 1.6 triệu đôla Mỹ trong năm ngoái, video trên YouTube của anh cũng được xem tới hàng triệu lần và anh là tác giả của ba cuốn sách bán chạy.”
Đây cũng là yếu tố khiến Nick Vujicic trở thành lựa chọn rất “khôn ngoan” cho truyền thông của tập đoàn Hoa Sen, theo ông Lê Quốc Vinh nhận xét.
So với người khuyết tật Việt Nam, mặc dù ở Việt Nam cũng có những người khuyết tật có nghị lực, “nhưng Nick Vujicic là người có khả năng diễn thuyết rất tài, anh ấy có thể gây được cảm hứng qua những lời nói, bên cạnh đó lại có những sản phẩm truyền thông đi kèm như video và sách, là những thứ không thể thiếu trong những chiến dịch truyền thông như vậy,” ông Vinh nhận xét.
Trả lời câu hỏi của BBC về điều kiện cho người khuyết tật Việt Nam, ông Lê Quốc Vinh cho rằng, họ chưa được quan tâm xứng đáng, ngoài việc còn đang thiếu vắng những cơ sở hạ tầng cơ bản cho người khuyết tật.
Song xã hội cũng có thể bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, đặc biệt là với những người làm truyền thông, thì “việc làm cho người khuyết tật có cảm hứng, có động lực sống trong xã hội bình thường là quan trọng hơn cả.”
“Không phải bằng cách tài trợ cho họ một khoản tiền mà cần những chương trình cụ thể, đào tạo cho họ, đưa họ vào cuộc sống, đưa họ vào cộng đồng, thì tự họ sẽ biết cách phát triển khả năng của họ như thế nào,” ông Lê Quốc Vinh nói thêm.

23 thg 5, 2013

Trăm voi không được bát nước xáo

Mấy ngày nay
"Trông trời trông đất trông mây
Trông mưa trông gió trông ngày trông đêm"
Trông hoài, ngóng hoài, dù với hy vọng mỏng manh, như cóc kêu mưa. Rốt cuộc rồi “vân y nguyễn”. Lại nhớ chẳng khác gì khi xưa còn bé được Mẹ ru: 
Trên trời có đám mây xanh
Ở giữa mây trắng chung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Hà Nội, Nam Định dọn đàng đưa dâu
Tỉnh Thanh cung đốn trầu cau
Nghệ An thời phải thui trâu, mổ bò
Hưng Yên quạt nước nhóm lò
Thái Bình giã gạo, giã giò, gói nem
Ninh Bình trải chiếu bưng mâm
Hải Dương vót đũa, Cầu Nôm đúc nồi
Sơn Tây gánh đá nung vôi
Bắc Cạn thời phải thổi xôi nấu chè. 
Thế rồi: 
Cưới nàng, anh toan dẫn voi.
Anh sợ quốc cấm, nên voi không bàn.
Dẫn trâu, sợ họ máu hàn.
Dẫn bò, sợ họ nhà nàng co gân.
Miễn là có thú bốn chân.
Dẫn con chuột béo, mời dân, mời làng.

Ít ra, tay này còn dẫn cưới được 1 con chuột béo! Mặc dù lúc “cưa kéo” thì nói “rất to”.

Hay chuyện đời có thực ở cơ quan mình: Có ông được thăng quân hàm (tăng lương), hùng hổ tuyên bố sẽ khao cả cơ quan. Mọi người vui vẻ đi “ăn khao”. Đến nơi ông ta mua cho mỗi người 1 que kem!

Ít ra ông ta còn khao mỗi người được 1 que kem.

Vẫn biết so sánh là khập khiễng, song hãy xem việc phát động đợt “Góp ý sửa đổi HP” mới rầm rộ làm sao. Cả hàng tuần ngày nào TV cũng giành riêng 1 ra khoảng 10 phút vào giờ vàng; phát đến từng hộ dân (có lẽ trong cả nước) quyển “Góp ý…”v.v… Mất bao thời giờ, công sức, tiền của… để cuối cùng "đây vẫn đấu".

Thiết nghĩ, người có trách nhiệm là người nếu đã không muốn thay đổi gì, không nghe gì thì “phát ra” làm chi cho khổ bàn dân thiên hạ, tốn thiền thuế trong ngân khố, hơn nữa gây chia rẽ, mất thêm niềm tin.

Việc làm này chẳng mang lại cho ai được “con chuột” hay “que kem” nào cả.

Kiểu hàng động trước sau bất nhất như thế đến lãnh đạo 1 gia đình chẳng nổi nói chi lãnh đạo 1 xã, 1 phường, chứ còn lãnh đạo 1 quốc gia thì thật là thảm hại.

Với “cái kiểu” “trăm voi không được bát nước xáo” như thế mà đất nước không suy thoái chính trị, kinh tế không suy yếu, văn hóa xã hôi không thụt lùi, đạo đức lối sống không xuống cấp mới là lạ.

honngv

21 thg 5, 2013

Chiều thu Hồ Tây…


Hoài niệm
"...Chiều thu Hồ Tây, mặt nước vàng lay, bờ xa mời gọi...."

Lại nhớ bài hát của Phó Đức Phương :
"… Mênh mông Hồ, sương thu tan trong gió...bến trúc lao xao, nhớ thủa nào…
Một khoảng trời, khoảng tình..."

Thăng Long thành hoài cổ 

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Ðến nay thấm thoắt mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa thành thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
Ðá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường. 
       Bà Huyện Thanh Quan làm bài thơ này, sau năm 1802, khi mà Nguyễn Ánh lên ngôi, lấy hiệu Gia Long và định đô ở Huế. Từ đó, Thăng Long mất địa vị đầu não của đất nước về chính trị và văn hóa. 
       Chủ đề: Bài thơ tả cảnh ngụ tình. Cảnh thì tang thương. Tình thì hoài cổ. GS. Phạm Thế Ngũ viết: Bài này nói lên nỗi đoạn trường của tác giả trước cảnh hoang tàn của cố đô đất Bắc.
       Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú (Đường luật).

*
TÂY HỒ VỌNG NGUYỆT

Hiu hắt Hồ Tây chiếc lá rơi
Đêm thu vằng vặc bóng theo người.
Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận trời
Những ngán cành đa khôn quấn quít
Mà hay mặt sóng cũng chơi vơi.
Ai lên cung Quế nhờ thăm hỏi
Soi khắp trần gian có thấy ai? 
(Tản Đà - Bài này vừa làm xong, là vì nghe nói có người thiếu nữ tại Nam Định, tên là cô Nguyệt thông biết chữ nho và yêu mến văn quốc ngữ; có ra bài thơ để kén mặt tài nhân. Sự không biết có không, nhưng thấy 4 chữ đề xinh đẹp hữu tình, nhân lúc cao hứng nghĩ chơi: áng văn chương quả có khách hồng quần, cảnh mây nước cũng có phần thanh nhân. Trong toàn bài không chữ nào trùng nhau và chừa chữ (giăng) không dám dùng đến, là một cách trang trọng để biệt đãi khách Hằng Nga).

*
TÂY HỒ CHIỀU CUỐI NĂM.

Thời gian lắng xuống
Cuối mùa
Ráng chiều loang tiếng chuông chùa
Mênh mang.

Phố xa vui có xuân sang
Trong tôi vẫn lạnh
Ngỡ ngàng
Sót đông.

Hồ Tây sương phủ
Mênh mông
Màu thiền trải rộng sắc không
Hương trầm.

Đào phai
Ai nhẹ tay cầm
Riêng tôi nặng - nhớ
Tím bầm ruột gan.

Cổ Ngư
Gió cứ tràn ngang
Chúc mừng xuân đã sớm sang
Riêng người.

Nửa xuân
Nghe rộn tiếng cười
Nửa đông tôi chịu
Sắc tươi gió lùa. 
(-09.01.09- ĐOÀN VĂN NGHIÊU)
*
Chiều thu Hồ Tây…

Mơn man ngọn gió Hồ tây
Lung linh sóng bạc đong đầy mắt em
Xiêu xiêu hàng liễu buông rèm
Thơm trong hương cốm tình em Hà Thành

Lá vàng trải thảm dịu êm
Vi vu tiếng sáo êm đềm chiều thu
Tiếng chuông Trấn Quốc ngân ru
Gợi hồn thi sĩ mùa thu sắc vàng 
(Đỗ Sơn Hà)

*
Hồ Tây bảng lảng. Chiều rồi
Gió từ đâu cứ rối bời trong ta
Tây Hồ năm tháng phôi pha
Nét rêu phong đã nhạt nhoà gió sương

Ai người đi để vấn vương
Đơn côi một cõi phố phường ưu tư
Người - như một kiếp phù du
Câu thơ bạc với đêm thu Tây Hồ 
(Trần Anh Thái -1994)
Nhặt trên Net

Chớm thu

http://files.myopera.com/phungmaoyb2/blog/thu%202.jpg

Đành hanh cái nắng chớm thu
Nửa như nhớ Hạ nửa như giận mình
Gặp Thu cũng muốn ngoại tình
Lại e sen muộn đầu đình ngóng trông
Cốm xanh vương vít trái hồng
Xóm bên người ấy lấy chồng phố xa
Chớm thu nắng đổ về già
Bao nhiêu mắt mở vườn na dậy thì...

Trần Nhương
Đại Lải 14-8-2001

Tốn công tốn sức tốn tiền

Tốn công tốn sức tốn tiền
Tốn thời gian của nhân dân, ích gì !
Góp ý sửa đổi làm chi*
Tư duy thành sẹo, chai lỳ, căn thâm…

Nước đổ đầu vịt rầm rầm
Vẫn khô, vẫn cứ cố hầm bài xưa
Mặc cho ngày nắng đêm mưa
Bách tính khổ ải, chưa vừa lòng tham**.
---- 
* Góp ý sửa đổi HP
** chức, quyền, danh, lợi…
honngv

20 thg 5, 2013

Dự tiệc cưới con gái Vĩ

Sáng nay, nhận lời mời của Phạm Như Vĩ (cựu SV lớp Bán dẫn 69-k14vt), bọn mình kéo nhau lên Sơn Tây dự tiệc cưới con gái “hắn”. Vui. Nóng. Vài hình ảnh chớp vội bằng cái gọi là điện thoại dởm của mình. (chờ Kỳ Châu post ảnh đẹp hơn).
Chúc 2 cháu hạnh fúc, chúc mừng vợ chồng Vĩ, chúc nhau sức khỏe
Chúc mừng Phạm Vĩ 

 Chụp ảnh kỷ niệm
 Cháu nội Trần Miên (hơn 3 tuổi)
Chia tay “hoàng hôn”
Hôm qua ai thấy cũng trông (nhìn, ngắm, tán…)
Hôm nay thoắt cái thành ông thành bà.

Lớn & Nhỏ

Gia  Hy
          Đọc những dòng về lời bày tỏ của 2 em Uyên và Kha trước phiên tòa tôi đã không thể nào cầm được những dòng nước mắt, những giọt nước mắt của hạnh phúc, của tự hào và của xót xa.
          Tôi hạnh phúc vì tôi có cùng dòng máu Việt đang chảy trong người như 2 em, tôi tự hào vì các em luôn ngẩng cao đầu trong suốt phiên tòa với những lời nói đầy ấp tình yêu thương dành cho quê hương VN mà không hề run sợ trước bạo quyền của phiên tòa CS và cuối cùng là sự xót xa cho những người yêu nước phải chịu cảnh tù đày ở lứa tuổi đôi mươi.
          Tôi thiết nghĩ không cần 1 bút mực nào để diễn tả thêm về cái Đẹp đang tỏa sáng nơi 2 em nữa, cũng không cần 1 bản kiến nghị nào thêm nữa của những người gọi là Nhân sĩ Tri Thức, không cần thêm bất cứ 1 lời bình giải nào vì bản thân các em đã làm được tất cả mọi điều cho mình.
          Cái mà tôi muốn nói lên đó là sự bất công của những người LỚN, những người đang cầm quyền và những người không cầm quyền.
          Trong đời sống bình thường, khi 1 đứa trẻ lầm lỗi bất cứ 1 điều gì thì trước tiên người lớn thường gọi chúng đến để la mắng và trừng phạt. Nhưng trước khi la mắng hay trừng phạt thì người lớn thường hỏi nguyên nhân là 2 chữ : Tại Sao? Khi đứa trẻ trình bày nguyên nhân thì sau đó người lớn sẽ phân tích và mới luận tội dể trừng phạt chúng.
          Trừng phạt là điều tất nhiên trong bất kỳ xã hội nào để dành cho kẻ có tội nhưng biết lắng nghe và nhận lỗi thì đôi khi phải có cả cùng 2 phía!
          Nhưng ngay tại phiên tòa này, những người đang cầm cân nẩy mực để phán xét kẻ có tội, trước tiên phải xét về tư cách và đạo đức kể cả về nhận thức họ có đủ LỚN chưa? Đủ các điều kiện để nghe người NHỎ, người có tội trình bày chưa?( ai là người có tội thì không cần phải dài dòng nữa!)
          Khi những người Lớn, người có quyền phán tội người Nhỏ và người gọi là có tội đã chứng mình được rằng họ vô tội trước những phán xét của người LỚN, họ vô tội không do họ tự chống chế hay đổ thừa đổ lỗi cho ai, họ vô tội từ hành động đến lời nói mà bản thân đã được chứng minh 1 cách công khai, công khai từ suy nghĩ và hành động nhưng những người NHỎ này vẫn bị bắt ép phải nhận tội mà họ không hề chấp nhận.
          Họ, những người NHỎ này phải gánh chịu những bất công quá đáng của những người phán quyết chỉ vì 1 lý do đơn giản là những người phán quyết này không đủ LỚN, không đủ tư cách và đạo đức để làm 1 người LỚN, để phán xét và buộc tội người NHỎ.
          Người NHỎ này đã bị bắt ép làm người có tội trong sự vô cảm của những người LỚN, vì người NHỎ này họ đã có những suy nghĩ, những tình cảm vượt lên và lớn hơn những người LỚN quá nhiều, nhiều đến mức mà người LỚN đã cố tình không hiểu được họ, đã cố tình che lấp đi những trăn trở những yêu thương họ đã dành cho quê hương mà người LỚN không hề có được hoặc có đi chăng nữa cũng không hề dám hành động như họ.Và cuối cùng người LỚN này đã bắt họ, đã phạt họ, giam giữ họ vì những việc làm to lớn mà tất cả những người LỚN trong xã hội hiện nay không làm được trong đó có cả tôi, một người lớn bằng cả tuổi cha mẹ em cũng chỉ biết nghe, biết cảm nhận và biết đau xót chứ không hề làm được 1 điều gì cho 2 em ngay trong lúc này.
          Phiên tòa này đang làm gì? nói lên điều gì để răn đe dạy dỗ người có tội? Hay chỉ là 1 phiên tòa nói lên 1 điều duy nhất là Lớn hiếp Nhỏ, mạnh hiếp yếu???
          Tôi cũng vô cùng thắc mắc về những người Lớn, những nhân sỹ tri thức, những người đã từng khoác áo sinh viên, đã từng xuống đường đấu tranh cho tự do cho hòa bình ở thời kỳ của chế độ VNCH, các vị đang nghĩ gì về 2 em sinh viên này? lương tâm quý vị có day dứt không, có trăn trở gì không khi nghe các em bị kết án 1 cách hiển nhiên về tội yêu nước? Tuổi trẻ của quý vị ngày xưa đẹp quá, đẹp đến nổi mà ngày xưa khi không có internet, không có những phương tiện thông tin hiện đại như ngày nay mà chỉ được nhìn thấy , được nhắc nhở đến những hình ảnh của quý vị qua báo đài hay tivi đã làm tôi hâm mộ điên cuồng và cứ ước ao sao mình có được 1 tuổi trẻ đẹp như quý vị!
          Ngày hôm nay, các em Uyên và Kha những người cũng khoác áo sinh viên, cũng bằng tuổi của quý vị cách đây vài mươi năm, cũng xuống đường đấu tranh cho tự do của dân tộc nhưng các em không được xã hội tôn vinh như quý vị, không được một ai dám bày tỏ sự hâm mộ một cách công khai như quý vị mà cái giá là các em phải vào tù dưới sự phán xét của các quan tòa XHCN. Cái XH mà quý vị đã từng đấu tranh để giành chúng cho dân tộc VN hôm nay!
          Quá đau xót trước những điều mà người LỚN đang hành xử với những người NHỎ, tôi không biết nói gì hơn với các em ngoài 2 chữ CÁM ƠN và cũng xin cúi đầu trước những người NHỎ này vì sự hèn nhát và mặc cảm nhục nhã của 1 người LỚN.
          Tôi xin cám ơn các đấng sinh thành ra 2 em, những người đã nuôi dưỡng các em, những người NHỎ nhưng có 1 tấm lòng quá to lớn dành cho đất nước VIỆT NAM, nơi tôi được sinh ra như các em, được làm 1 người LỚN nhưng không có được những suy nghĩ và hành động của những người NHỎ như các em.
          Cuối cùng tôi cám ơn trời phật đã cho tôi được làm người Việt Nam, được cùng dòng máu tiên rồng bốn ngàn năm chống giặc ngoại xâm của bao lớp thế hệ cha anh và của những người NHỎ hôm nay!

Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả

19 thg 5, 2013

Có lẽ nên làm chuyến đi bản Cỏi “ngủ thăm” cùng sơn nữ


Khi màn đêm buông xuống, các sơn nữ Dao đến tuổi trưởng thành đốt một ngọn đèn, buông màn sớm và lên giường nằm. Những chàng trai chưa vợ có thể cạy cửa nhà các thiếu nữ mới lớn để chui vào tán tỉnh ở tư thế... chung chăn, chung gối với cô gái.

Tục lệ diễm tình hoang sơ
          Thật khó có thể tin, người Dao ở bản Cỏi, xã Xuân Sơn, huyện Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ từ hàng ngàn đời nay lại lưu truyền một phong tục hết sức kỳ lạ - tục “cạy cửa… ngủ thăm”. Mỗi khi màn đêm buông, những chàng trai chưa vợ có thể cạy cửa nhà các thiếu nữ mới lớn để chui vào tán tỉnh trong tư thế chung chăn, chung gối với cô gái. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, cô gái ưng bụng người đến cạy cửa nhà mình, sau 5-6 lần ngủ thăm, chàng trai sẽ mang bạc trắng, lợn béo, rượu cần sang hỏi cô gái làm vợ...
 Các thiếu nữ nằm trong nhà sàn, thắp đèn đợi trai bản.
 Các thiếu nữ nằm trong nhà sàn, thắp đèn đợi trai bản..
          Bản Cỏi nằm tận cùng của huyện Thanh Sơn, cũng hơi ái ngại, nhưng sức hấp dẫn của tục ngủ thăm kia đã cứ thôi thúc mãnh liệt khiến tôi quyết tâm đi xe tới bản Cỏi cho bằng được. Mất hơn 4 tiếng đổ đèo leo dốc, tôi mới đặt chân được tới được bản Cỏi, đây là nơi xa nhất của xã Xuân Sơn, khung cảnh hết sức hoang sơ, gần như biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ có vài chục nóc nhà sàn chụm tập trung dưới những ngọn núi cao chót vót quá tầm mắt. 
          Lúc tới nơi cũng là lúc trời sâm sẩm tối. Tôi đành xin ngủ nhờ lại nhà người dân trong bản. May mắn cho tôi là những người trong bản Cỏi này đều tốt bụng. Thế nên, chẳng mấy chốc tôi được vào ngủ nhờ nhà anh Hà Văn Thắng và chị Hà Thị Giang, họ là một đôi vợ chồng trẻ mới cưới nhau chưa đầy 4 năm.
          Ngồi nhâm nhi chén rượu ngô, vốn có tính tò mò của dân làm báo, tôi mới buột mồm hỏi anh Thắng về tục “cạy cửa… ngủ thăm” ở đây. Vừa tủm tỉm cười, anh Thắng vừa giải thích cho tôi nghe: Tục cạy cửa ngủ thăm ở bản Cỏi có từ rất lâu đời rồi, những thiếu nữ đến tuổi cập kê, ban ngày đi làm ngoài đồng, ngoài nương, tối đến thắp một ngọn đèn, buông màn sớm và nằm trong đó. Các chàng trai trẻ đã để ý cô gái mà mình thích từ trước sẽ đến nhà đó tìm cơ hội vào cạy cửa để được ngủ thăm. Nếu thấy đèn trong buồng của cô gái còn sáng nghĩa là cô gái đó vẫn đang chờ đợi người tình, muốn vào nhà, chàng trai phải tự cạy cửa. Khi vào được nhà, chàng ta sẽ nằm xuống giường cô gái và phải để tự bàn tay cô gái ấy tắt hay vặn nhỏ ngọn đèn. Việc “vào tận nhà, sà tận giường” đối tượng cũng chính là dịp để người con trai tìm hiểu gia cảnh của người con gái mà mình có thể lấy làm vợ...
          Sau nhiều đêm tìm hiểu như thế, cô gái sẽ có quyền quyết định cho chàng trai đó “ngủ thật” hay không. Nếu cô gái ưng bụng chàng trai đến ngủ thăm, để được “ngủ thật” cùng nhau, hai người phải thưa với bố, mẹ cả hai bên gia đình để xem có hợp tuổi không. Khi thời gian “ngủ thật” bắt đầu, cũng là lúc chàng trai phải đến ở làm công cho gia đình cô gái. Cứ ngày đi làm cùng gia đình, tối về ngủ với cô gái mình có ý định tìm hiểu. Trong thời gian này, chàng trai không được về nhà mình, muốn về phải được gia đình cô gái cho phép. Nếu cô gái không thích chàng trai nữa thì cô gái sẽ gói quần áo cùng với một gói cơm nắm cho vào địu để đuổi khéo...
        Anh Thắng giải thích xong liền giục chị Giang dọn bát đũa rồi cùng tôi ra uống nước. Thấy tôi háo hức, anh Thắng bảo: “Cứ uống trà xong đi là vừa, tí nữa mình gọi thằng A Lý là em họ, tối nào chúng nó cũng đi, cho cậu đi cùng luôn cho biết”.

Tôi đi “cạy cửa… ngủ thăm”
          Cơm nước xong xuôi, tôi giục A Lý dẫn đi “cạy cửa… ngủ thăm”, A Lý có vẻ phấn khởi nói: “Anh yên tâm, em đã nhắm cho anh được một cô thuộc dạng “hoa khôi” rồi, tên là Luyến, năm nay 18 tuổi. Không chỉ em mà nhiều trai bản khác đến cạy cửa rồi, nhưng Luyến chưa ưng ai cả. Để lần này anh vào xem sao, thành công thì tốt mà không được cũng chả sao, vì đâu phải mình anh “bại trận”.
Bản Cỏi - nơi có tục cạy cửa... ngủ thăm. 
 Bản Cỏi - nơi có tục cạy cửa... ngủ thăm..
          Và rồi màn đêm cũng buông xuống, cả không gian chìm trong một màu đen tĩnh mịch, âm u của núi rừng Tây Bắc. Chỉ thấy tiếng suối ào ào chảy không ngừng nghỉ, văng vẳng đâu đó những âm thanh rên la, gào thét kỳ lạ của thú rừng.
          Từ xa, ánh đèn lờ mờ của vài nóc nhà sàn cũng đã hiện ra. A Lý nói với tôi: “Phía trước là nhà em Luyến đó anh, bây giờ em soi đèn cho anh đi vào đến gần cửa rồi anh tự mình “tác chiến” nhé, em sang nhà con bé ngay bên cạnh thôi, nếu vào trong mà Luyến không ưng thì anh sang đây gọi em nhé”.
          Đợi tôi đi đến thềm nhà, A Lý đổi hướng chiếu đèn và đi sang nhà bạn tình của anh chàng. Thú thật là khi còn có một mình, tôi cũng hơi lúng túng. “Kể ra có hai đứa, chưa biết còn ỷ lại được cho nó, giờ “đơn thương độc mã” cũng thật ái ngại” - nghĩ bụng thế nhưng tôi cũng đánh liều bước đến trước cửa, đèn bên trong vẫn sáng, nhưng không thấy có tiếng động gì cả. Tôi cố nhớ lại thật chính xác từng hành động cạy cửa của A Lý bảo tôi, tay tôi bấu vào chỗ gồ lên ở cánh cửa, khẽ tịnh tiến cửa lên phía trên để tạo độ trũng cho then cửa tuột ra và... “kịch” - tiếng then cửa rơi xuống nền nhà khiến tim tôi cùng lúc đập thình thịch. Vậy là tôi đã vượt qua được cửa ải đầu tiên.
          Tôi bước vào, đảo mắt nhìn một lượt, căn nhà sàn khá rộng, trống trải, rất ít đồ đạc, chỉ có bộ bàn ghế uống nước đặt ở chính giữa và một chiếc dây thép buộc dọc ở góc nhà treo đầy quần áo. Đến khi tôi đủ dũng cảm để lia mắt về phía chiếc phản gỗ buông màn trắng thì cũng là lúc bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô gái trong tư thế đang vén màn lên một cách ngơ ngác.
          Biết Luyến đang khó hiểu vì sự xuất hiện của một chàng thanh niên đeo kính cận, từ đầu tóc cho đến trang phục đều khác xa so với các trai bản, tôi liền nói bằng một giọng ấm áp nhất có thể: “Chào em, anh là anh họ của A Lý, cháu anh Thắng mới lên đây, anh là người Kinh, em cho anh ngồi xuống giường với nhé”.
          Cô gái mỉm cười nói: “Anh ngồi đi, nhưng sao anh lại đến nhà em?”. Tôi thật thà kể cho Luyến nghe về mục đích của mình là muốn đến đây tìm hiểu về phong tục kỳ lạ “cạy cửa… ngủ thăm” của người Dao. Cô bé tỏ vẻ rất thích thú lắng nghe và hỏi tôi: “Anh đi một mình như thế không sợ à? Lên đây dễ bị chài lắm đấy”. Thấy Luyến đã có vẻ cởi mở, tôi cũng mạnh miệng: “Sợ gì, nếu lỡ có cô gái đẹp như em chài anh cũng muốn”.
          Luyến có khuôn mặt trái xoan với má lúm đồng tiền làm nụ cười duyên dáng lạ kỳ và có mái tóc dài, buộc bằng vải lụa màu trắng, bảo sao thằng A Lý nói lũ thanh niên quanh bản này mê mẩn Luyến lắm. Ngồi cạnh giường, tôi thấy Luyến khẽ mỉm cười bước ra khỏi giường, tôi chưa hiểu chuyện gì thì thấy ánh đèn chợt vụt tắt. Luyến nói khẽ trong màn đêm: “Em tắt đèn, không lại có người khác vào”. Lúc màn đêm ập tới cũng là khi tôi biết, Luyến cũng muốn trò chuyện với mình.
          Trong bóng tối tĩnh lặng đó, tôi nghe rõ từng hơi thở của Luyến, cảm nhận thấy luồng hơi ấm tỏa ra từ người con gái đang ngồi bên cạnh. Đột nhiên, em nắm tay tôi, bàn tay mềm mại và mát lạnh của sơn nữ làm trái tim tôi đập loạn nhịp. Tôi không ngờ cái tục lệ này lại mang một màu sắc lãng mạn đến kỳ lạ như vậy. Luyến ngả đầu ngon lành bên vai tôi, bất chợt tôi lại nhớ đến lời căn dặn của ông trưởng bản, tôi biết mình phải giữ đúng nét trong sáng của cái tục lệ tìm kiếm bạn tình hoang sơ này. Chúng tôi trò chuyện khe khẽ trong bóng đêm. Cũng không biết mình ngồi đó cùng Luyến bao lâu, thấy em dường như đã yên giấc, tôi khẽ đặt em nằm xuống gối, toan xuống giường để ra về, tay tôi lại bị nắm chặt một lần nữa, Luyến nói: “Anh đi về à?”. Tôi đặt nhẹ tay lên má Luyến nói: “Anh phải về không anh Thắng lo....”.
          Tạm biệt bản Cỏi khi thung lũng còn đang ngái ngủ, tôi trở về phố thị với một nhánh phong lan rừng. Dẫu chỉ được “ngủ thăm” một tối, nhưng tôi thấy mình cũng mãn nguyện. Dù sao đó cũng là điều may mắn vì tôi đã biết thêm về một tập tục rất đặc biệt của một dân tộc vùng cao Phú Thọ. Tập tục ấy có thể còn những điều chưa hợp lý, nhưng theo các già làng, ông trời đã bắt họ làm vậy và điều cốt lõi, làm vậy để trai gái được kết duyên vợ chồng, được sống trọn đời chung thủy bên nhau...
 
 Trong bóng tối tĩnh lặng đó, tôi nghe rõ từng hơi thở của Luyến, cảm nhận thấy luồng hơi ấm tỏa ra từ người con gái đang ngồi bên cạnh. Đột nhiên, em nắm tay tôi, bàn tay mềm mại và mát lạnh của cô sơn nữ làm trái tim tôi loạn nhịp.
Theo Lao động

“Phạm tội gì đây ta thử hỏi, tội trung với nước với dân à?”

Nhân ngày 19.5
Tương Lai

Câu thơ Hồ Chí Minh viết trong “Ngục trung nhật ký” cách nay đúng 70 năm bỗng ngân vang trong những ngày tháng Năm cháy bỏng qua lời của Phương Uyên trước tòa án Long An ngày 16.5 :  “Tôi yêu nước, tôi thể hiện lòng yêu nước. Tôi không ngờ tôi bị bỏ tù vì thể hiện lòng yêu nước ấy… Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước, chúng tôi làm xuất phát từ tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn”.

Nếu 88 năm trước, Nguyễn Ái Quốc đau đớn thốt lên :”Hỡi Đông Dương đáng thương hại! Người sẽ chết mất nếu đám thanh niên già cỗi của Người không sớm hồi sinh“ * thì hôm nay, những Phương Uyên, Nguyên Kha, và nhiều, rất nhiều bạn đồng trang lứa với họ không còn phải “hồi sinh” mà đang dõng dạc trước vành móng ngựa những lời đanh thép, biểu hiện ý chí, trí tuệ và khí phách của thế hệ trẻ trước cường quyền và tội ác. “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi”, lời của Nguyên Kha đã khẳng định thế thượng phong của công lý và chính nghĩa trước sự chà đạp lên pháp luật của những thủ đoạn vu khống, lừa mị và tàn ác nhưng hết sức vụng về và mong manh!

Chỉ có một điểm khác, một điểm khác đau đớn và xót xa, oái oăm và uất ức là những lời đanh thép đó không nói trước tòa án của thực dân cướp nước, lại nói với tòa án của một nhà nước nhân danh là “của dân, do dân và vì dân” mà xương máu của bao thế hệ Việt Nam cha anh của thế hệ trẻ hôm nay đã đổ ra để có nó, nhưng rồi hôm nay kết án Phương Uyên, Nguyên Kha lại là một tòa án của chế độ toàn trị phản dân chủ, phản nhân dân .

Bằng bạo lực và những công cụ quen thuộc của cường quyền nhằm khuất phục ý chí, nguyện vọng và sức phản kháng quyết liệt của tuổi trẻ, phiên tòa đáng xấu hổ ở Long An và những người giật dây cho những “rô bốt” ngồi ghế quan tòa đã không lường được bản lĩnh, trí tuệ và sức mạnh của hai sinh viên, một nữ, một nam tuổi đời còn rất trẻ. Có thể nói, đó cũng là bản lĩnh và trí tuệ của tuổi trẻ Việt Nam trong thời đại của nền văn minh mới với cuộc cách mạng thông tin mà chuẩn mực chính là sự thay đổi.

Không một thế lực tàn bạo nào có thể ngăn cản được dòng thác của những biến động trong một thế giới không ngừng vận động mà kiểu tư duy tuyến tính tỏ ra bất lực và lạc hậu với tiến trình phi tuyến tính với những bước hợp trội nhằm tạo ra những đột phá không sao lường trước được. Sinh lực của tuổi trẻ đã đem lại cho họ khả năng nắm bắt được nhịp sống của thời đại để họ có thể vụt lớn lên, đủ sức đương đầu với mọi thử thách, đẩy tới sự phát triển của đất nước.

 Hình ảnh sáng ngời của họ, tiếng nói dõng dạc của họ khác nào một tiếng sét giữa bầu trời u ám báo hiệu một cơn dông bão của lòng phẫn nộ đang dâng lên. Phẫn nộ của công luận xã hội về một bản án phi lý và bất công phơi bày đường lối sai lầm nhân danh ý thức hệ để biện hộ cho thái độ ngang ngược, xảo quyệt của Trung Quốc xâm lược. Phẫn nộ của giới trẻ tràn đầy xung lực muốn hiến dâng sức trẻ của mình cho sự nghiệp bảo vệ tổ quốc đang bị ngăn chặn, trấn áp và khủng bố dưới nhiều hình thức đê hèn và xảo trá. Phẫn nộ của giới trí thức đang ưu tư về vận nước, hiểu rõ đất nươc đang bị tụt hậu ra sao do duy trì quá lâu một mô hình thể chế lạc hậu phản dân chủ.

Càng xấu hổ và tệ hại hơn nữa khi cáo trạng nhân danh luật pháp luận tội các sinh viên yêu nước đã “nói những điều không hay về Trung Quốc”, phơi bày quá lộ liễu sự mờ ám trong việc câu kết với kẻ thù xâm lược bằng những cam kết dại dột về “giữ gìn tình đoàn kết hữu nghị” với tập đoàn hiếu chiến Bắc Kinh đang thè cái lưỡi bò ham hố và bẩn thỉu mưu toan liếm trọn Biển Đông, ngang nhiên hoành hành trên vùng biển thuộc chủ quyền lãnh hải của tổ quốc. Trước phản biện quyết liệt của luật sư, tòa phải chống chế rằng truy tố các sinh viên không phải vì hành vi khẩu hiệu chống Trung Quốc để rồi buộc phải rút bỏ cáo buộc ê chệ và nhục nhã đó!

Trên cái nền của sự rút bỏ bất đắc dĩ cáo buộc dại dột ấy đã nổi rõ lên dòng chữ viết bằng máu của cô nữ sinh viên Phương Uyên chống Trung Quốc xâm lược. Màu máu đỏ của trái tim yêu nước của cô gái Việt Nam kiên cường và xinh đẹp ấy mạnh hơn bất cứ loại vũ khí nào. Sức vẫy gọi của khẩu hiệu viết bằng máu ấy nối liền với truyền thống quật cường của ông cha ta từng khắc trên cánh tay hai chữ “Sát Thát” thể hiện khí phách hiên ngang trước một kẻ thù từng làm bằng địa nhiều vùng lãnh thổ từ Á sáng Âu để rồi đánh cho chúng tan tác, không chỉ một mà là ba lần trong ba thập kỷ nửa sau thế kỷ XIII. Sức vẫy gọi của khí phách ấy sẽ vượt qua mọi rào cản được dựng lên khắp nơi nhằm ngăn chặn sức lan tỏa của tinh thần yêu nước “kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn,lướt qua mọi sự nguy hiểm khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước” như Hồ Chí Minh đã từng viết.

Và cô gái mảnh mai ấy ngẩng cao đầu trước vành móng ngựa cường quyền phản dân chủ dõng dạc nhắc lại câu nói của Hồ Chí Minh : “Một năm bắt đầu từ mùa xuân, con người bắt đầu từ tuổi trẻ”. Để rồi hiên ngang tuyên bố : “Tôi là sinh viên có lòng yêu nước. Nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì mọi người trẻ sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước”. Đấy là một lời cảnh báo đanh thép của một cô gái từng bị đọa đày trong tù ngục không thiếu những thủ đoạn xấu xa nhằm lung lạc tinh thần và hành hạ thể xác, song đã không những không gục ngã mà còn sáng suốt chỉ ra được hệ lụy của những sai lầm không thể biện hộ của bạo quyền phản dân hại nước.

Không gì mỉa mai hơn ngày cô sinh viên yêu nước dũng cảm chống xâm lược ấy ra tòa để nhận lĩnh bản án khắc nghiệt cũng là ngày bắt đầu của lệnh cấm đánh cá trên Biển Đông mà nhà cầm quyền Bắc Kinh công bố, một hành động ngang ngược xúc phạm đến lòng tự  tôn dân tộc, đòi hỏi phải dấy lên mạnh mẽ tinh thần yêu nước và ý chí chống ngoại xâm của mỗi người Việt Nam có lương tri, đặc biệt là của thế hệ trẻ. Và có lẽ phải nói thêm : ngày này cũng là ngày người ta long trọng trao giải thưởng sáng tác “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Bác Hồ“, không hiểu trong những sáng tác được trao giải ấy có nhắc đến điều cốt lõi nhất phải học tập và làm theo chính là ý chí “Hễ còn một tên xâm lược nào trên đất nước chúng ta, thì chúng ta còn phải chiến đấu, quét sạch nó đi”. Ở điểm cốt lõi này thì ai? Người vừa bị kết án tù do hành động yêu nước quyết “chiến đấu, quét sạch” quân xâm lược, hay người ngoan ngoản chăm chút trên trang giấy những lời tụng ca quen thuộc, cần được tôn vinh?

Bản án dành cho Phương Uyên và Nguyên Kha chính là bản án đối với truyền thống dân  tộc yêu nước chống ngoại xâm, cũng là bản án đối với khát vọng dân chủ và quyền con người đang là một đòi hỏi bức xúc của mọi tầng lớp nhân dân, đặc biệt là của thế hệ trẻ Việt Nam. “Bản án này cho thấy sự phá sản của thành tích nhân quyền của Hà Nội. Trong khi nhà cầm quyền Việt Nam nói họ hành xử theo luật pháp và tôn trọng nhân quyền thì các bản án này chứng tỏ họ chỉ hành xử theo quyền lợi của đảng cộng sản cầm quyền, bất chấp quyền căn bản của con người bị chà đạp” như tổ chức Human Rights Watch cáo buộc.

Sự phẫn nộ dâng trào với bản án bất công, kết tội lòng yêu nước chống ngoại xâm, phản dân chủ, chà đạp lên quyền con người đang kết thành một làn sóng mà sức lan tỏa của nó sẽ vô cùng rộng lớn.  Khi phong trào dân chủ gắn làm một với tinh thần yêu nước chống ngoại xâm, sẽ hình thành những bước hợp trội, tạo ra những đột phá như đã nói ở trên, đẩy tới những chuyển biến không thể tiên liệu được!

Kết thúc “Ngục trung nhật ký” có câu “Sự vật vần xoay đà định sẵn, Hết mưa là nắng hửng lên thôi.”. Quả có thế thật, nhưng hình như những ngày tháng năm nóng bỏng  này lại đang báo hiệu những cơn dông! 

T.L.