18 thg 8, 2013

Thư giãn cuối tuần của Tễu-blog: LÔN RA MÁU

Chị Tiến ơi, có cố tình đùa cũng không nghĩ ra: 
Bé gái 7 tháng tuổi bị "phù nề bao quy đầu"  
Ông lão 73 tuổi có "thai 16 tuần"

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 11


          Nghỉ hè xong lên lại trường, mọi người được nghe một thông tin: chúng tôi  đã bị  “trượt xổ số”. Tất cả các con đường ra nước ngoài “đang bị đóng cửa”, không có đợt nào đi trong thời điểm này. Vậy là toàn bộ lứa chúng tôi được chuyển sang đào tạo trong nước tại Đại học Quân Sự (không biết được đổi tên thành Học Viện Kỹ Thuật khi nào). Vào giữa tháng 9/1974 bộ đội 2 tiểu đoàn của trường Văn Hoá Bộ Quốc phòng đã qua thi và kiểm tra được chuyển đi học tại Đại học Quân Sự. Do cần làm một số công việc, một số người sẽ đi sau, trong đó có tôi. Tình cờ lúc đó bác cục trưởng Cục Chính Trị Bộ Quốc Phòng lên thăm trường. Trường tập hợp học viên để nghe bác phổ biến chủ trương cho các quân nhân là sinh viên  về học tiếp  trường đại học để nhà nước đỡ tốn kém, khi tốt nghiệp nếu cần quân đội sẽ gọi lại. Do vậy, phần lớn những người chưa đi đã được Trường Văn hoá cho xuất ngũ về các trường đại học học tiếp, thay vì phải học lại từ đầu tại Đại Học Quân Sự. Vậy là tôi bất ngờ được xuất ngũ vào ngày 30 tháng 11 năm1974.  Tôi về làm thủ tục với trường đại học rồi lấy giấy giới thiệu quay lên Lạng Sơn nhận lại lý lịch. Nhưng hồi đó học viên đi học lý lịch quân nhân vẫn được lưu tại các bộ tư lệnh binh chủng, nên tôi lại phải quay về Bộ tư lệnh 351.

Chúc mừng Phương Uyên

Dù dưới bất kỳ lý do nào, và dù sau này ra sao đi nữa, xin có lời chúc mừng các cháu Phương Uyên và Nguyên Kha.
.............

17 thg 8, 2013

Người thọ nhất TG

http://dantri.com.vn/the-gioi/cu-ba-127-tuoi-o-trung-quoc-gia-nhat-the-gioi-767999.htm


12 thg 8, 2013

Văn Công Hùng: Người bố vĩ đại

Giữa rất nhiều những bất nhân, nhiễu nhương đang xảy ra hàng ngày hàng giờ, câu chuyện và hình ảnh về một ông bố lang thang ở Hà Nội sửa xe, ở trong một cái cống để kiếm tiền nuôi con ăn học, và năm nay có đến 2 đứa con cùng đậu đại học làm nhói lên trong ta nhiều cảm xúc.
Ông Nguyễn Hữu Định (thực ra ông này mới sinh năm 1961) có đến 2 đứa con đang học đại học và cao đẳng ở Hà Nội. Năm nay ông lại có 2 đứa con trai cùng đậu đại học, trong đó 1 đứa là thủ khoa đại học Y Hà Nội. Khỏi phải nói, ông mừng đến thế nào, và cũng... run đến thế nào.

11 thg 8, 2013

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 10


          Ở Lượng Kim được hơn một tháng. Vào cuối tháng tư năm 1973  chúng tôi được lệnh rút quân về Dốc Miếu. Thế là chúng tôi phải chia tay bà con Cửa Việt. Xa anh chị Tám và các cháu, và cũng không biết ngày nào sẽ lại gặp nhau. Tôi không rõ việc thay thế C6 tại trận địa xảy ra thế nào. Đại đội chúng tôi được tập kết một chỗ và cùng rút. Tôi không nhớ vị trí bến chúng tôi chỗ nào nhưng những hình ảnh đến nay còn đọng lại là chúng tôi đi trên một chiếc xe lội nước to, kín, khi tới bờ phía bắc tôi nhìn thấy những ngôi nhà ven sông, không còn tan hoang như hôm chúng tôi đi vào. Đến khoảng 9 giờ sáng chúng tôi đã qua được bờ bắc sông Cửa Việt. Đến trưa thì về đến Tân Lịch Do Linh. Chiều toàn đại đội tập hợp trong khu vườn, có mắc dây Fi đơ tại nhà chúng tôi đã ở. Đại đội tập trung làm thủ tục rời khỏi chiến trường. Chúng tôi nhận giấy chứng nhận XYZ,  giấy giới thiệu làm huy chương (tôi quên mất rồi vì đã bị đánh mất) do anh Sáng chính trị viên tiểu đoàn ký. Có lẽ ban chỉ huy tiểu đoàn tiền phương đã được thành lập và đóng trụ sở tại Do Linh. Có các giấy tờ này rõ ràng là chúng tôi sẽ ra Bắc. Cũng như đợt trước chúng tôi cũng chưa tỏ thái độ gì, vì ra Bắc vào Nam là lẽ thường xuyên của lính ở chiến trường B5. Tính toán ngày tháng, ngày chúng tôi rời khỏi Cửa Việt vào 23 tháng 4 năm 1973 để rút quân ra Bắc.

Gởi Các Bạn trên 60 Tuổi

         Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
          Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
          Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.

8 thg 8, 2013

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 9

Ở vùng ga Thượng Lâm Sen Thuỷ, Lệ Thuỷ
           Ngay hôm đầu về trạm xá tôi đã được điều trị tích cực. Anh Hạnh tiêm Quy Nin và B1, C cho tôi ngày nhiều lần. Chủ nhà là hai vợ chồng bác khoảng trên 30 tuổi có 2 đưa con gái nhỏ. Bác chủ nhà nấu cơm cho chúng tôi. Bác chủ nhà cho tôi ăn những món ăn dân dã, nào là mắn đuốc, nào là canh dưa chua lá môn, mít trộn. Bây giờ tôi lại thèm cay, từ bé đến giờ tôi luôn sợ ớt, thế mà bây giờ tôi đã biết ăn ớt. Cứ chiều chiều tôi lại dạo quanh xóm, xóm tôi ở chỉ có mấy nhà. Địa hình ở đây có đồi lúp xúp. Làng xóm ở trên đồi, phía dưới là ruộng, có một con sông nhỏ chảy từ Lệ Thuỷ về đây. Khi mưa to nước lên, có chỗ phải lội quá ngực. Bà con ở đây có trồng mía, thời gian này mía cũng đã vào được bánh tẻ rồi. Thế là có mấy đồng còn sót lại trong túi, bấy lâu chẳng để làm gì, bây giờ mang ra mua mía, mua rau muống để bồi dưỡng. Rau muống ở đây khá đắt. Gần trạm xá khoảng hơn trăm mét, có một bến trung chuyển vũ khí đạn dược. Bất kể ngày đêm liên tục ở đó, hết thuyền nọ đến thuyền kia cập bến, chuyển đạn pháo 130, đạn pháo lựu, và đủ các loại đạn khác. Hàng dỡ lên là có ngay xe ô tô chở đi, những thùng đạn vỡ hỏng đều được để lại. Tôi thấy hàng bó liều phóng của đạn 130, hàng bao liều phóng của đạn pháo lựu, rơi ra, lính ta lấy nhóm lửa rất nhạy, nhưng cũng rất nguy hiểm. Tôi ở trạm xá gần một tuần thì một hôm có người nhìn tôi và nói: “có phải anh Sự đấy không”. Tôi định thần nhìn lại; lại câu hỏi tiếp: “anh có nhận ra em không?; Em Kháng đây mà”. Tôi la lên:“A Kháng, nhìn mãi mới nhận ra em”. Đấy là Kháng con bác Cơ, bạn học với em tôi ở Lương Sơn, và là em con cô của Chu Hoàng Anh lớp tôi. Sau khi chào nhau. Kháng rơm rớm nước mắt : “Anh Sự ơi, chị em và các cháu vừa bị bom ở Vĩnh Phú rồi”. Tôi giật mình hỏi: “em biết lúc nào”; Kháng nói: “em mới được tin đây thôi”. Tôi cứ đinh ninh tin này là đúng như vậy (Không ngờ sau này, tôi gặp lại em Chu Hoàng Anh (con cô cậu với Kháng) ở Hà Nội năm 2002, nói lại: “Thằng Kháng nó được báo nhầm, chị và các cháu nó không việc gì cả”. Thế mà sau bao nhiêu năm không gặp Kháng tôi cứ đinh ninh mãi chị và cháu Kháng đã mất (Kháng chỉ có 2 chị em). Sau một hồi đau buồn anh em tôi lại hỏi tình hình. Kháng đang ở C 969, và cả Phán nữa, Phán  cũng học cùng với em tôi ở Lương Son. Kháng nói đã lên đây mấy lần rồi cũng để chữa bệnh. Chúng tôi nói chuyện đến hết chiều, trong khi cơn sốt trong người tôi bắt đầu lên, ơn ớn, ren rét, mền mệt. Sau cùng Kháng nói, chỗ em đóng quân cách đây khoảng cây số, chủ nhật này bọn em làm bún, mời anh sang chơi.

5 thg 8, 2013

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 8

Ra lại Quảng Trị 
       Về đơn vị tôi lại nghe nói, ở ngoài Động Tranh vẫn đang chiến đấu ác liệt, thậm chí có lúc đơn vị pháo 37 phải hạ nòng xuống nhằm thẳng quân địch để bắn. DK 75 cũng phải hạ nòng nhắm bắn thẳng. Về hậu cứ tôi cũng không còn thấy các anh lính phun lửa đâu nữa, chắc họ đã chuyển đi. Về hậu cứ, thong thả, tôi đề nghị Thể cắt trọc đầu cho tôi để tránh chấy. Vài ngày sau khi chúng tôi từ trận địa về thì có lệnh toàn trung đội rút ra Quảng Trị. Vào khoảng trước ngày 20 tháng  8 năm 1972, trung đội tôi tiến hành rút quân. Sáng hôm đó chúng tôi nấu cơm ăn no và đổ đầy bao tượng gạo, khoảng 8 giờ sáng chúng tôi bắt đầu hành quân. Đường hành quân lại ra đường 12 đi ngược về phía tây.

Nỗi niềm - Trần Quang Ngân - 3



Quảng trị - niềm tin
           Kính tặng Quảng Trị nhân kỷ niệm 40 năm
          giải phóng 02/5/1972 - 02/5/2012

Đạn bom, khói lửa đã qua rồi
Thời gian lặng lẽ cứ êm trôi
Bốn mươi năm ấy giờ đã đến
Quảng Trị - thân yêu trong chúng tôi
X
Nhớ về Quảng Trị mới ngày nào
Người lính vào trận, ngát trời sao
Tiêu diệt giặc thù, bao trận đánh
Chiến công vang dội, rất tự hào
X
Vượt sông Thạch Hãn tiến quân vào
Giữ đất Cổ Thành - Tổ quốc trao
Chiến đấu kiên cường, giặc khiếp sợ
Mảnh đất quê hương nhuộm máu đào.
X
Đất nước giờ đây đã thanh bình
Nhờ có Bác Hồ, Đảng quang vinh
Mọi người chung tay lo cuộc sống
Quảng Trị hôm nay - Đất hồi sinh
X
Ta lại về đây - Quảng Trị ơi!
Cờ đỏ tung bay rợp đất trời
Bốn mươi năm ấy giờ gặp lại
Đất Quảng - Niềm tin rạng sáng ngời?
              TP. Uông Bí, ngày 05/02/2012

3 thg 8, 2013

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 7

Xuống phía nam đường 12
          Sau một thời gian phối thuộc với Sư 324, một hôm anh Thành đi họp trên Sư bộ  về truyền đạt lại, là ban chỉ huy của sư 324 có nhận xét về  B72 thời gian qua đã cố gắng tham gia chiến dịch, tuy nhiên, hiệu quả chiến đấu còn chưa cao. Từ khi vào chiến trường cho tới cuối  tháng 6/1972 tôi chưa được ra trận địa, chỉ mới trông hậu cứ và đi công tác, từ chỗ bàn đạp về tôi cứ áy náy trong lòng. Chỗ bàn đạp ở trên đồi cao, chắc trận địa của chúng tôi cũng gần đấy. Trung đội tôi từ khi vào chiến trường và phối thuộc với sư 324, kể cả ở ngoài Quảng Trị vẫn ì ạch chưa lập công được như B2, B3. Tôi cứ thắc mắc trong đầu, cả trung đội tôi có đến cả chục trắc thủ chứ có thiếu đâu, nhưng từ hôm vào Tây nam Huế có 9 quả đạn chưa dùng hết. Tôi nghĩ chính vì số lượng đạn có ít nên  cũng làm ảnh hưởng đến tâm lý của trắc thủ. Theo kế hoạch tác chiến từ ngày 26/6/1972 toàn bộ chiến trường Trị Thiên bước sang giai đoạn 2. Trên chiến trường ta đang gặp khó khăn. Đúng lúc này trung đội được lệnh chuyển xuống phía nam đường 12.

1 thg 8, 2013

Hiệu Minh: Đôi lời gửi chị Doan

Chị Nguyễn Thị Doan dự hội nghị. Ảnh: TPO
Đọc tin về Hội nghị góp ý kiến nâng cao chất lượng giáo dục diễn ra tại Hà Nội ngày 31/7, thấy chị Nguyễn Thị Doan tới dự với hai vai: giáo sư, tiến sỹ, đại diện cho giới trí thức, và phó chủ tịch nước, đại diện cho đảng và chính phủ, tôi xin có đôi lời của một người từng mang danh trí thức và nhà khoa học.
Chị có nói đại ý rằng, số học sinh ra trường ngày một đông, thạc sĩ, tiến sĩ ngày càng nhiều, nhưng tại sao đất nước chậm đổi mới và có vẻ tụt hậu xa hơn so với các nước trong khu vực. “Tác động của giáo dục và đào tạo đối với vấn đề này như thế nào và chúng ta phải chăng đang lãng phí rất lớn một nguồn lực đối với giáo dục vào đào tạo?”

Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả

Nỗi niềm - Trần Quang Ngân -2

Trở lại trường
"Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên"
                           Lưu Trọng Lư.

Bốn mươi mùa thu đã qua rồi
Tháng, năm lặng lẽ cứ êm trôi
Buồn, vui nỗi nhớ bao ngày ấy
Như vẫn còn đây, trong chúng tôi
* * *
Cái thuở học trò đâu còn nữa
Tạm gác bút nghiên, vào tuyến lửa
Chiến đấu kiên cường, giặc khiếp sợ
Anh hùng giữ chốt, sức trẻ xưa
* * *
Thu nay trở lại trường của ta,
Đến trước tượng đài dâng vòng hoa,
Ba lô- sách - mũ (*),  còn nguyên đó
Cúi đầu vĩnh biệt người đi xa…
* * *
Đồng đội xa nhau bao nỗi nhớ
Vẫn cứ hồn nhiên: Tao - mày - tớ
Sinh viên - người lính tóc phai màu
Chiến công đọng lại cháy vần thơ.
                       Bách Khoa, ngày 6/9/2011
_______________________
(*) Tượng đài sinh viên trường Đại học Bách Khoa: trên ba lô là quyển sách vở, mũ người lính úp trên quyển sách.

31 thg 7, 2013

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 6

Hai giờ sáng ngày 28 tháng 4, sau khi xem xét lại toàn bộ diễn trình tác chiến ngày 27, Bộ tư lệnh chiến dịch hài lòng nhận thấy bộ đội ta trên các hướng chiến dịch phát triển nhịp nhàng, ăn ý, hoàn thành được các mục tiêu đã giao; tư tưởng tiến công liên tục không cho địch có thời gian hồi sức là rất đúng với sự chỉ đạo của chiến dịch... Nhưng muốn đảm bảo đánh chắc thắng, thắng nhanh, thắng giòn giã, ngay lúc này phải chỉ đạo cho các hướng (đặc biệt là hướng Sư đoàn 308) phải trinh sát thật kỹ, luôn bám sát địch, không để hoạt động nào của chúng thoát khỏi mắt ta. Đồng thời chỉ đạo Sư đoàn 308 tổ chức lại các mũi bộ binh có thiết giáp yểm trợ đột phá ra đường 1 chốt giữ và phá sập cầu Lai Phước.

Ký ức của Nguyến Thành Sự - 5

Ngày 15/4/1972
          Chiều hôm đó chúng tôi nấu cơm ăn sớm, sau đó hành quân ra đường 1. Ở đó lại có mấy xe Zin chờ chúng tôi. Khoảng gần 6 giờ chiều xe xuất phát, đi độ nửa tiếng thì tới Bến Thuỷ, chúng tôi xuống đi bộ bên xe và lên phà. Sang đến bờ nam thì trời đã tối, vào đây xe phải chiếu đèn gầm để đi. Nhìn lên phía trước đèn từ xe phát ra với khoảng sáng rất nhỏ. Qua đất Hà Tĩnh đường bắt đầu xấu, khi đó trời đã tối hẳn, đến một đoạn nhìn xuống thấy lờ mờ, có nhiều hố nhỏ lỗ chỗ. Anh Phượng lại nói  tới Ngã Ba Đồng Lộc rồi. Như vậy từ nãy đến giờ tôi mới biết, chúng tôi không đi theo đường 1 nữa. Khoảng hơn 8 giờ tối (tôi chỉ ước lượng vậy thôi chứ có ai cố đồng hồ đâu) đến một địa điểm xe dừng lại để bộ đội nghỉ vài phút. Chắc nơi này lính lái xe đã quen rồi. Một lúc các em nhỏ từ bên đường tràn ra rao bán đủ thứ. Một em bé tới chỗ tôi mời tôi mua trứng, tôi mua vài quả trứng luộc, không biết là trứng gà hay trứng vịt nữa, ăn một quả còn để dành. Hồi đó bụng tôi khoẻ lắm, không như bây giờ ăn trứng luộc nhất lại là buổi tối nữa thì bụng cứ ùng ục cả đêm. Xe lại tiếp tục đi, đường dần càng sóc mạnh. Mọi người nói chúng tôi đang đi trên đường 22.